Linh Chu

Đông Phương Kính Nguyệt tuy rằng lụa trắng che mặt, nhưng đôi mắt kia lại gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Dạ Tiêu Tương, đây cũng không phải lần đầu nàng nhìn thấy vị Dạ đại gia danh khắp thiên hạ này, nhưng đây tuyệt đối là lần nhìn cẩn thận nhất.

Một nữ nhân nhìn một nữ nhân khác, cũng có thể cẩn thận như vậy, vậy thì chỉ có hai loại tình huống: hoặc là đồng tính luyến ái!

Hoặc là đã xem đối phương như tình địch lớn nhất .

Phong Phi Vân thật sự là có chút chịu không được nhãn quang "Hàm tình mạch mạch" kia của Dạ Tiêu Tương, nói:

- Kỳ thật... Kỳ thật ta cảm thấy ống tiêu này khác biệt, muốn vuốt vuốt vài ngày, đương nhiên nếu Dạ đại gia thật tình muốn, ta hiện giờ sẽ trả lại cho ngươi.

Phong Phi Vân nói xong liền đưa ống tiêu tới.

Dạ Tiêu Tương có chút bối rối, môi anh đào run rẩy, nói:

- Ngươi... Ngươi... nếu như ngươi ưa thích thì cứ đặt chỗ ngươi vài ngày đi.

Nói xong lời này, gương mặt của nàng lại càng đỏ hơn!

Phong Phi Vân sửng sờ tại chỗ, tay dừng ở giữa không trung, phóng ra cũng không phải, thu lại cũng không phải, trong lúc nhất thời, có chút không biết làm sao.

Đông Phương Kính Nguyệt vốn đang đứng đó, chứng kiến hai người này ở đàng kia lộ vẻ "Anh anh em em", năm ngón tay mảnh khảnh có chút cáu chặt, lạnh lùng nói:

- Phong Phi Vân, người ta cũng bảo ngươi thu lại rồi, ngươi cứ thu lại đi! Ngươi một phế nhân, chẳng lẻ muốn người ta đường đường là Dạ đại gia lại quỳ trên mặt đất cầu ngươi, ngươi mới nhận lấy sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?


- Đã từng nói qua rồi!

Đông Phương Kính Thủy vuốt vuốt cái trán, thấp giọng nhắc nhở. Nữ nhân ah! Thật sự là một loại sinh vật không cách nào lý giải.

- Đi thôi!

Đông Phương Kính Nguyệt thở ra một hơi thật sâu, cắn chặt bờ môi, xoay người rời đi.

Đông Phương Kính Thủy sững sờ nhưng lại nói:

- Đi chỗ nào? Chúng ta đi rồi, Dạ đại gia làm sao bây giờ?

- Người ta cần ngươi cứu sao? Ngươi nếu hiện giờ mang nàng quay về Thần Đô, chỉ sợ vừa sẽ chia cắt người ta đấy!

Thanh âm Đông Phương Kính Nguyệt tuy rằng bình tĩnh mà lạnh nhạt như trước, nhưng chỉ cần là người có tai, đều có thể nghe ra tâm tình nàng hiện giờ.

- Cái này...

Đông Phương Kính Thủy nói.

- Ngươi có đi hay không?

Đông Phương Kính Nguyệt đôi mắt dễ thương phát lạnh, nói:

- Ngươi không đi, ta đi.

Nàng một lát cũng không muốn lưu lại chỗ này.

Nói xong lời này, trên lưng của nàng liền dài ra bốn cánh chim màu trắng, dài chừng bốn trượng, thánh khiết đoan trang tựa như một vị tiên nữ bay lên trời, biến mất giữa Tấn Hà.

- Đại tiểu thư của ta, chờ ta một chút ah!

Đông Phương Kính Thủy nhìn thật sâu hai người Phong Phi Vân, sau đó trên người phủ lên một mảnh Ma vân mênh mông cuồn cuộn, khí thế bàng bạc trùng thiên mà đi, đuổi theo Đông Phương Kính Nguyệt.

Tấn Hà chi thủy thao thao bất tuyệt, trong bụi bỏ lau gió càng thổi gấp, khiến cỏ lau khô bại cũng bị thổi vang lên sào sạt.

Tuy rằng ban đêm còn chưa tới, nhưng bên bờ Tấn Hà cũng đã âm khí bức nhân, hàn thấu nhân tâm.

Phong Phi Vân thật lâu đứng ở nơi đó, trong tay nắm lấy tử tiêu, vẫn bảo trì tư thế cũ.


Mà Dạ Tiêu Tương lại nghiêng thân, có chút cúi đầu, nàng cũng không phải một nữ tử ngượng ngùng, một nữ tử ngượng ngùng cũng không thể trở thành thai trụ tử của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu được.

Trong đầu nàng nghĩ đến ngày đó lúc Phong Phi Vân ôm nàng bay trên bầu trời, lúc kia, tuy rằng trong lòng sợ hãi Phong Phi Vân sẽ gây bất lợi đối với nàng, nhưng cũng là thời khắc nàng cảm thấy tự do nhất, buông lỏng nhất, cả đời khó quên.

Bởi vì thân phận của nàng, cho nên nàng cho tới bây giờ đều chừng từng bị nam nhân ôm qua, lại càng không bị nam nhân ôm lấy bay lượn trên bầu trời.

- Phong Phi Vân, kỳ thật... Ngươi cũng là một người tốt.

Thật lâu sau, nàng mới nói như vậy.

Phong Phi Vân ho hai tiếng, người tốt, xưng hô thế này, dùng ở trên người của hắn, thật sự khiến hắn có chút không quen, huống chi còn từ trong miệng một nữ nhân nói ra nữa.

Nàng chẳng lẽ đã choáng váng sao?

Vậy mà nói Yêu Ma Chi Tử đã cường bạo qua mấy nữ nhân là người tốt?

Bản thân Phong Phi Vân cũng cảm thấy buồn cười.

- Ta nói đều thật, ít nhất mấy ngày nay ở chung, ta phát hiện ngươi không giống như bọn họ nói, cũng không phải một người không có thuốc chữa, ít nhất ngươi còn có thể vì dân chúng một thôn trấn mà đi bắt quỷ.

Dạ Tiêu Tương nháy mắt, rất nghiêm túc nói

- Ta... Ta kỳ thật đích thật là người tốt, lúc ta mười tuổi cũng đưa nhà hoàn cạnh mình lên giường, chính là thiên phú dị bẩm a; lúc mười hai tuổi cũng đã mang theo một đám cẩu nô tài ở trên đường cái đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, sau đó cưỡng ép mang về quý phủ, sau đó... không nói ngươi biết đâu.

- Thẳng đến khi ta 14 tuổi mới xem như đã làm một đại sự kinh thiên động địa, đánh cho Tứ tiểu thư Ngân Câu gia tộc nằm sấp trên mặt đất, sau việc này, ta liền bị trục xuất Phong gia, sau đó trốn chết bốn phía, từng làm cường đạo, cũng đến thanh lâu, cường bạo qua vị hôn thê người khác, cũng giết qua không ít người mình không quen nhìn. Va va chạm chạm, coi như đã đi tới bây giờ, ngươi lại còn nói ta là người tốt? Cô nàng, ngươi không biết những gì bổn thiếu gia trải qua đâu.

Phong Phi Vân mặc dù đối với nữ nhân ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng lại không muốn trêu chọc Dạ Tiêu Tương, dù sao hắn biết rõ Dạ Tiêu Tương chính là hảo tỷ muội của Nam Cung Hồng Nhan, trêu chọc bất kỳ nữ nhân nào, cũng không thể trêu chọc nàng, cho nên mới nói ra những lời này, hù dọa nàng một chút.


Dạ Tiêu Tương thật đúng là bị lời Phong Phi Vân nói hù dọa, nhưng rất nhanh nét mặt của nàng liền trở nên nhu hòa, nàng cảm thấy Phong Phi Vân không thể nào là loại người này được.

Nhưng nàng không biết Phong Phi Vân nói đều là lời nói thật, chỉ có điều ở trong đó có chút nỗi khổ tâm và mịt mờ không cách nào nói rõ với người khác được.

Trên mặt sông, đầu sóng vào đến vài thước, xoáy lên hơi nước và yên ba tràn ngập, chảy xuôi đến bên ngoài mấy mươi vạn dặm.

Bờ bên kia Tấn Hà, Đông Phương Kính Nguyệt thu hồi bốn cặp cánh chim màu trắng trắng noãn như tuyết hoa trên lưng, đáp đến trên mặt đất, dừng bước.

Nàng đứng ở bên bờ Tấn Hà, nhìn qua sông bờ bên kia, trong mắt đẹp bình tĩnh như nước, nhưng chấn động trong lòng lại như sóng lớn, không cách nào đình chỉ.

- Làm sao vậy? Cuối cùng vẫn không nỡ đi sao?

Đông Phương Kính Thủy thân mang một mảng lớn Ma vân, cũng từ trên bầu trời đáp xuống, đứng ở bên cạnh nàng, mặt mỉm cười nhìn qua mặt nước.

- Hừ! Ta chỉ là muốn xem hai người bon hắn chết thế nào thôi.

Đông Phương Kính Nguyệt nói:

- Việc này rõ ràng là do lão gia hỏa Bắc Minh Thương kia vừa ý Dạ Tiêu Tương, vì vậy điều động cao thủ Tà Đạo Ám Vực tiến đến bắt, kết quả ở nửa đường lại bị tên ngốc Phong Phi Vân kia chạy ra chặn ngang.

- Lúc này chuyện trở nên thú vị rồi, Bắc Minh Thương tuy rằng là một bao cỏ, nhưng Bắc Minh Mặc Thủ lại là một lão hồ ly, nếu hắn đã vu oan chuyện này lên trên đầu Phong Phi Vân, vậy thì tất nhiên sẽ giết người diệt khẩu, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương hẳn phải chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận