Linh Chu

Phong Phi Vân cười nói:

- Kỳ thật không thể trách San Di cô nương, nàng làm rất tốt, đều là ta không có vật phẩm chứng minh thân phận.

Phong Phi Vân từ khi ở chung với Dạ Tiêu Tương thời gian ngắn, bị nàng ảnh hưởng một cách vô hình, lệ khí trên người giảm bớt không ít, ngược lại nhiều ra mấy phần thân mật, cùng với xem trọng tính mạng người bình thường mấy phần.

San Di ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, tên này tu vị mạnh như thế, không ngờ hiền lành như vậy, ngược lại không tinhslaf người xấu, không biết là tuấn tài trẻ tuổi của nhà ai.

- Tu vị công tử cường đại như thế, nhất định là tuấn tài danh chấn thiên hạ, không biết công tử xưng hô thế nào?

Lão giả mỉm cười nói ra.

- Phong Phi Vân!

Tươi cười trên mặt lão giả cứng lại, trong lòng chấn động mạnh mẽ, nói:

- Không biết công tử nói chính là Phong gia?

- Nam Thái Phủ Phong gia, Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nói rõ.

Oanh!

Đầu óc lão giả này choáng váng, hắn há mồm có thể nhét vừa quả trứng ngỗng vào, cái này... cái này... Thiếu niên này rõ ràng là yêu ma chi tử trong truyền thuyết.


Lão giả này không phải chưa từng gặp qua đại nhân vật, nhưng mà không cách nào ngăn cản chấn động trong lòng, dù sao yêu ma chi tử trong truyền thuyết là danh nhân, một chút ma khí cũng không có... Hơn nữa quá khéo hiểu lòng người.

San Di nghe được tên Phong Phi Vân thì có cảm giác quen thuộc, nàng đang nhớ lại đã nghe qua cái tên này ở nơi nào rồi, chợt toàn thân run lên, giống như bị thiên lôi bổ trúng, trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nói:

- Các ngươi làm sao thế?

Dù sao lão giả cũng là Thiên Mệnh nhị trọng, rất nhanh từ trong kiếp sợ tỉnh táo lại, nhưng mà hắn vẫn không dám tin tưởng thiếu niên trước mặt chính là yêu ma chi tử, vì vậy hỏi lần nữa:

- Phong công tử thật sự là thiếu chủ Nam Thái Phủ Phong gia?

Nam Thái Phủ Phong gia hôm nay bài danh thứ mười chín trong các thế lực lớn tại Thần Tấn vương triều.

Cho dù là thiếu chủ Phong gia hay là yêu ma chi tử, bất cứ thân phận nào cũng không phải hắn có thể đắc tội được.

- Có cần ta múa bộ đao pháp cho ngươi xem không?

Phong Phi Vân đề nghị lần nữa.

- Không dám, không dám...

Lão giả này đã giật mình rồi, nào dám để yêu ma chi tử múa đao pháp cho hắn xem chứ, nếu như chọc giận sát thần này, một đao chém chết hắn tại chỗ cũng có khả năng.

Tuy lão giả này không thể xác định Phong Phi Vân thật sự là yêu ma chi tử, nhưng biểu hiện tu vị cường đại đã đủ lão giả này đánh giá tam tinh, giao lệnh bài cho Phong Phi vân, trjwc tiếp đi thẳng tới nội phòng của Ngân Câu Phường, mang tin tức này thông tri cường giả chính thức của Ngân Câu Phường.

Dù sao thân phận yêu ma chi tử đặc thù, hơn nữa tính cách quái đản, nếu thật sự hắn đi tới Ngân Câu Phường, như vậy tiếp đãi không tốt, sẽ chọc phiền toái lớn.

San Di cà lăm, nói:

- Ngươi... Ngươi thật sự là... Là yêu... Ma chi tử?

- Rất nhiều người gọi ta như thế!

Phong Phi Vân gật đầu, nói:

- Ngân Câu Phường các ngươi có thu linh khí không, ta muốn bán hai kiện linh khí cho các ngươi.

Phong Phi Vân muốn mua sắm nhiều dị thú chiến hồn, tự nhiên phải chuẩn bị đủ tài chính trong người, vừa vặn trên người có hai kiện linh khí dư ra.

Một kiện là Đại Phong Kỳ, là lấy từ Kỷ Thương Nguyệt.

Một kiện là Đồng Lô Thai, lấy đoạt lấy từ Bắc Minh Họa Kích.

Linh khí là trân bảo hiếm thấy, cho dù là một ít cự phách cũng chưa hẳn có một kiện, cũng chỉ có đệ tử kiệt xuất nhất của môn phiệt như Bắc Minh Họa Kích mới được khen thưởng một kiện.


San Di giật mình, quả nhiên không hổ là yêu ma chi tử, mở miệng quá dọa người, đồ vật như linh khí cũng có thể đóng gói buôn bán. (Đóng gói ý nói bán nhiều)

Nếu đổi thành người khác, nàng khẳng định cho rằng đối phương đang khoác lác.

- Linh bảo cấp bậc linh khí đều mang tới phòng đấu giá bán đấu giá, uy lực lớn nhỏ khác nhau, thuộc tính khác nha, linh tính khác nhau sẽ có giá cả khác nhau, bán trong phòng đấu giá là công bằng nhất.

San Di nói.

Phong Phi Vân gật đầu, nói:

- Trong Ngân Câu Phường có phòng đấu giá không?

- Đương nhiên, bài danh đấu giá tràng của Ngân Câu Phường chính là lớn nhất thần đô, thậm chí lớn nhất cả Thần Tấn vương triều.

- Vậy được rồi, trước mang ta đi tới phòng đấu giá.

Trong phòng đấu giá Ngân Câu Phường, nơi này bình thường đấu giá là thiên tài địa bảo hiếm thấy, là nơi thiên tài địa bảo trong Thần Tấn vương triều hội tụ lại, không chỉ có trẻ tuổi tuấn kiệt tới tham gia, ngay cả nhân vật cự phách, một ít chưởng giáo tiên môn cũng thường xuyên lui tới.

Đặc biệt Ngân Câu Phường mỗi tháng có đấu giá hội đỉnh phong một lần, càng là thịnh hội của cả thần đô, các đại nhân vật cao cấp của Thần Tấn vương triều đều tới tham gia.

Rất nhiều thần tài trân quý, thậm chí là thứ cả Thiên Mệnh cửu trọng thượng vị cự phách cũng động tâm.

Mà hôm nay chính là ngày đấu giá hội đỉnh phong một tháng một lần.

Phong Phi Vân mang hai kiện linh khí giao cho hậu trường đấu giá, ký hiệp nghị đấu giá.

Muốn Ngân Câu Phường đấu giá thay, cân trả 1% phí tổn đấu giá.

Làm xong loại chuyện này, Phong Phi Vân nhanh chóng đi tới bàn tiệc trong đấu giá hội, cũng nhìn xem đấu giá hội đỉnh phong này có dạng kỳ bảo kinh thế gì, nếu thật sự hắn vừa ý, hắn không ngại mua nó.

Mà lúc này có giọng nói quen thuộc xuất hiện.


- Này, lão đầu, ngươi nghiệm chứng thử xem, nó là thật hay giả, đây tuyệt đối là bút tích thật của Tấn đề đời thứ nhất lưu lại đấy, không thể nào là giả được, tuyệt đối không có khả năng, ta dùng nhân cách bảo đảm!

Giọng nói vội vàng của thiếu niên vang lên.

Lão giả nghiệm chứng khác nói:

- Đây là đồ dỏm một tên Đường Sư từ ba ngàn năm trước trong tu tiên giới làm ra, cũng có thể đưa tới phòng đấu giá Ngân Câu Phường bán đấu giá, nhưng mà giá cả thấp đi rất nhiều.

- Khốn khiếp, Đường Sư, hắn chơi ta, thật sự là xui xẻo, dám trộm... Mua một kiện đồ dỏm, bán a, bán a, vừa vặn thiếu gia gần đây trong túi quẩn bách một chút, bán bảo vật tổn truyền ba ngàn năm này đi, cũng có thể tiêu dao vài ngày.

Thiếu niên kia nói.

Nhưng mà Ngân Câu Phường không ai quan tâm tới hắn, chỉ quan tâm tới tiền.

Thiếu gia này mặc đôi giầy rơm rách nát, đế giầy cũng thủng, đầu đội mũ biên, y phục tàn phá không chịu nổi, tòa thân thủng lỗ, tràn ngập tro bụi, người không biết còn tưởng dân chạy nạy tới thần đô.

Dáng vẻ này của hắn không ngờ có thể tiến vào cửa lớn Ngân Câu Phường, đúng là kỳ tích.

Thiếu niên lúc trước vốn còn mắng to xui xẻo, toàn thân của hắn run rẩy, dù sao hắn làm kẻ trộm, bình thường vẫn có chút chột dạ, bị người ta nhận ra thì không có trực tiếp bỏ chạy, xem như tâm trí kiên định rồi.

Tần Trữ Suất nhìn thấy Phong Phi Vân, nhanh chóng thở ra một hơi.

- Hù chết ta, Phong đại thiếu chủ, trên người có tiền không, trước cho ta mượn tám trăm khối linh thạch, ta cần dùng gấp.

Tần Trữ Suất nhiệt tình chạy qua, trực tiếp vươn tay, thập phần không khách khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận