Linh Chu

Những tu sĩ kia không dám ngăn đường của Bắc Minh Phá Thiên, phàm là tu sĩ chạy chậm sẽ bị sát khí trên người của Bắc Minh Phá Thiên cắn nát, biến thành thi thể đẫm máu.

- Phong Phi Vân, cút ra đây cho ta!

Bắc Minh Phá Thiên quát lên một tiếng thật lớn, sóng ấm chấn chấn động thien địa.

Thấm Tâm sơn trang bị đẩy ra, Tô Huyết mặc một bộ hắc y, đầu đội mũ rộng vành đen giống như quỷ mị đứng trước cổng chính, hoành kiếm đứng đó, giọng lạnh lùng quát:

- Người nào dám tới Thấm Tâm sơn trang quấy rối? Biết rõ đây là nơi nào không?

Một tuấn tài trẻ tuổi thân mặc chiến giáp bay ra, trên người có bốn dị thú chiến hồn gào thét, đầu lâu giống như sói trắng, trầm giọng nói:

- Bắc Minh đại thiếu gia của chúng ta đại giá quan lâm, gọi Phong Phi Vân đi ra đây nhận cái chết.

- Thấm Tâm sơn trang không có kẻ đểu như Phong Phi Vân, các ngươi rời đi đi.

Tô Huyết vẫn mặc hắc y và thiết bố như thường, không có chút gợn sóng nào cả.

- Ngươi nói không có là không có sao? Ta muốn đi vào điều tra!

Tên tuấn kiệt trẻ tuổi mặc chiến giáp hai tay tỏa ra hào quang màu đen, bàn tay xuất hiện móng vuốt sắc bén, một trảo tấn công Tô Huyết.

Xoẹt!

Kiếm quang lóe lên.

Huyết quang trùng thiên, trong huyết quang có hài bàn tay máu chảy đầm đìa rơi xuống đât,á trên bàn tay còn có lân giáp.

Tên tuấn kiệt trẻ tuổi mặc chiến giáp hét thảm một tiếng, hai cổ tay phun máu, khí thế trên người suy sụp, bị Tô Huyết quét một kiếm bay ra ngoài.

- Chút tu vị kém cỏi như thế, dám cản đường ta!


Bắc Minh Phá Thiên quát lên, hàn khí um tùm, nói mỗi câu như thiên lôi nổ vang, chấn Tô Huyết lui ra phía sau, thời điểm chữ "Cản đường" vang vọng, Tô Huyết bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.

Nàng lập tức đâm vào vách tường, một đạo hào quang từ trong Thấm Tâm sơn trang bay ra ngoài, một tay ôm lấy nàng, quay bảy vòng mới tiêu tan mất lực lượng bàng bạc kia.

Người này tự nhiên là Phong Phi Vân, Phong Phi Vân một tay ôm lấy Tô Huyết, một tay đánh ra một chưởng, hư ảnh bốn đầu long hổ xuất hiện, tiếng gào thét chấn động nhân tâm, đánh tan sóng âm phô thiên cái địa của Bắc Minh Phá Thiên.

- Thả ta ra!

Tô Huyết đâm ra một kiếm, hơn trăm đạo kiếm quang hung mãnh đồng thời đâm vào cổ Phong Phi Vân, Phong Phi vân vội vàng buông tay, thân hình khẽ động lui ra hơn mười trượng, né tránh kiếm quang sát khí nặng nề của Tô Huyết.

Trong không khí có một sợi tóc rơi xuống.

Phong Phi Vân sờ sờ cổ, cảm giác có vài phần mát lạnh, nói thầm:

- Vẫn hung dữ như thế, tương lai khẳng định không gả đi được.

Bắc Minh Phá Thiên thấy Phong Phi Vân hiện thân, sát khí trên người càng đậm đặc, đôi mắt hổ đỏ như máu, trọng kiếm trên lưng cũng lay động, phát ra âm thanh ầm ầm.

Khí thế ngập trời quét qua tất cả, đạo khí thế này ngưng tụ thành thú trảo cực lớn nện xuống.

Phong Phi Vân vẫn đứng không nhúc nhích ở đó, trên mặt tươi cười nhàn nhạt, căn bản không đi động thủ ngăn cản.

Oanh!

Tô Quân một bước bay ra khỏi Thấm Tâm sơn trang, đạp mạnh trên mặt đất, trực tiếp chấn vỡ thú trảo khổng lồ này.

Khí thế Bắc Minh Phá Thiên bị ngăn cản, lửa giận trong lòng càng tăng, lạnh lùng quát:

- Tô Quân, ngươi muốn xen vào việc này sao?

- Ngươi đả thương muội muội của ta, ta làm sao bỏ qua cho ngươi được?

Tô Quân chậm rãi đi tới, trên người không nhiễm hạt bụi nào, lộ ra bộ dáng thong dong.

Tu vị Tô Quân sàn sàn với Đông Phương Kính Thủy, nhưng bởi vì hai mắt hắn mù nên đã rớt hạng, xếp hạng năm trên thượng sử thi thiên tài bảng.

Tất cả mọi người cho rằng Tô Quân sau khi mù, chiến lực giảm nhiều.

- Vậy phải xem ngươi xen vào được hay không?

Khí thế Bắc Minh Phá Thiên càng lợi hại hơn, qua thật dung hợp làm một thể với trọng kiếm trên lưng.

Tất cả mọi người không kiềm lòng được lui ra phía sau, không dám tới quá gần hai thiên tài cấp sử thi chiến đấu, ngay cả Phong Phi Vân và Tô Huyết cũng lui ra xa.

Đây là giao phong của hai thiên tài cao cấp nhất, không ai có thể nhúng tay vào.

Tô Huyết nói:

- Vì sao ngươi không ra tay?

- Ra tay làm gì?

Phong Phi Vân nói.


Tô Huyết nói:

- Nếu ngươi liên thủ với ca ca của ta, nhất định có thể đánh bại Bắc Minh Phá Thiên.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đây là giao tranh giữa Tô Quân và Bắc Minh Phá Thiên, cho dù là kẻ nào cũng không được nhúng tay vào, cho dù ra tay cũng không dùng được đâu, bởi vì ca của ngươi tuyệt đối không liên thủ với ta đối phó Bắc Minh Phá Thiên.

- Vì cái gì?

Tô Huyết khó hiểu, cảm thấy Phong Phi Vân không dám giao thủ với Bắc Minh Phá Thiên.

- Bởi vì ca của ngươi là người kiêu ngạo, nếu ta ra tay, chính là không tôn trọng hắn.

Hai mắt Phong Phi Vân vẫn ngưng trọng, tuy hắn rất có lòng tin với Tô Quân, nhưng mà Bắc Minh Phá Thiên cường đại không nghi ngờ, đặc biệt là trọng kiếm của Bắc Minh Phá Thiên, một kiếm áp xuống có mấy người có thể ngăn cản chứ/

Bắc Minh Phá Thiên và Tô Quân hai người lẳng lặng đứng đó, cách xa nhau một con phố rộng năm mươi mét, thân thể bọn họ ngưng tụ một đạo hư ảnh, bay lên.

Hai đạo hư ảnh này chính là thân ngoại hóa thân của bọn họ.

Chỉ có người tu vị cường đại tới mức nhất định mới có thể ngưng tụ ra thân ngoại hóa thân.

Hai thân ngoại hóa thân giao thủ trên đường phố, mỗi lần giao thủ đều huyền diệu vô song, không giống như hai người chiến đấu, càng giống hai người đang diễn luyện.

Chung quanh khu phố cổ đều trở nên hỗn loạn, sinh ra vòng xoáy khổng lồ, cuốn mấy tuấn kiệt trẻ tuổi bay đi.

Chỉ có Bắc Minh Phá Thiên và Tô Quân còn đứng vững ở đó.

- Bọn họ ai chiếm được thượng phong?

Tô Huyết hỏi.

Tuy Tô Huyết cũng đạt tới Thiên Mệnh nhị trọng, nhưng mà nàng không cách nào nhìn thấu tình hình chiến đấu trong vòng xoáy kia.

Phong Phi Vân nói:

- Cái này... Bọn họ sử dụng thân ngoại hóa thân chiến đấu, nhưng mà chân chính ai mạnh ai yếu thì phải xem bọn họ mới biết được.


- Ngươi nói và chưa nói có gì khác nhau sao?

Giọng Tô Huyết lạnh lùng.

- Là ngươi hỏi ta thôi.

Phong Phi Vân tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu.

Cũng không giao thủ bao lâu, đột nhiên gió lốc trên đường biến mât,s hai thân ngoại hóa thân quay trở lại thân thể của bọn hok.

Sắc mặt Bắc Minh Phá Thiên âm trầm, lạnh lùng nói:

- Người trong thiên hạ đều cho rằng sau khi Tô Quân bị mù, chiến lực sẽ yếu đi, nhưng mà ai nghĩ tới một kẻ mù lòa nhưng không yếu đi, lại cường đại hơn.

Tô Quân chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Khi bị mù, tâm lại sáng, cảm ngộ thiên đạo lại thấu triệt hơn.

Bắc Minh Phá Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trầm giọng nói:

- Khoản sổ sách này ta sớm muộn gì cũng tính với ngươi, chúng ta đi!

Bắc Minh Phá Thiên cưỡi hồng lộc rời đi, hắn mang theo đám tuấn kiệt kia rời đi theo hắn.

Phong Phi Vân đi qua, nhìn qua rặng mây đỏ bên cạnh, nói:

- Bắc Minh Phá Thiên bại!

Sắc mặt Tô Quân biến thành âm trầm, từ từ nói:

- Bắc Minh Phá Thiên đã luyện thành trọng kiếm đạo, cộng thêm hắn phòng ngự đệ nhất trong cùng cảnh giới, tất cả nhược điểm của hắn đã được bù đắp, muốn đánh bại hắn dễ vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận