Linh Chu

Lời của hắn nói tự nhiên là chỉ Phong Phi Vân.

Ngọa Long Sinh muốn động thủ, nhưng lại bị Phong Phi Vân đè lại, cười nói:

- Ta thật sự là lùm cỏ, lần đầu tiên tới nơi trang nhã này không hiểu quy củ, làm cho huynh đài chê cười, không biết huynh đài xưng hô thế nào?

- Tây Việt phiệt, Tây Việt Lan Sơn.

Giọng nói trẻ tuổi kia lại vang lên, cao ngạo không nói nên lời, đặc biệt là lúc nói ra ba chư "Tây Việt phiệt" thì trong giọng nói mang theo cảm giác coi rẻ thiên hạ.

Giọng nói vừa vang lên, quả nhiên là khiếp sợ cả Thương Hải Cung, những trẻ tuổi tuần tài không thể tiến vào gian phòng cao thượng đều thổn thức không thôi.

Tây Việt phiệt chính là một trong bốn môn phiệt, cũng là môn phiệt có vai trò thấp nhất, cơ hồ có rất ít đệ tử đi lại trong tu tiên giới, cho nên thập phần thần bí, nhưng không ai dám xem thường bọn họ.

Gian phòng bên cạnh có tiếng vui cười truyền ra, không chỉ có Tây Việt Lan Sơn, còn có mấy trẻ tuổi tuấn tài cường đại khác đang tụ tập quanh Tây Việt Lan Sơn.

- Tây Việt công tử, có thể tới Cực Nhạc Hoa Cung của chúng ta, quả thật là vinh hạnh đặc biệt lớn lao của Cực Nhạc Hoa Cung chúng ta.

Một giọng nói cực kỳ mỹ diệu của nữ tử giống như có lực hấp dẫn vô hạn.

Chính là hoa khôi nương tử Hoắc Băng Băng của Thương Hải Cung, nàng đang ngồi cùng gian phòng với Tây Việt Lan Sơn, nâng chén đối ẩm, tài tuấn giai nhân cùng gặp nhau.

Tuy Phong Phi Vân có thể một lần xuất ra một khối linh thạch, rất có thể là một đời bá chủ trẻ tuổi, nhưng mà thân phận địa vị kém Tây Việt Lan Sơn quá lớn, vị hoa khôi nương tử này quyết đoán buông tha Phong Phi Vân, mà lựa chọn Tây Việt Lan Sơn, đầu nhập vào đệ tử môn phiệt ôm ấp.


Nữ nhân nha, phi thường hiểu được nên lấy hay bỏ.

Tây Việt Lan Sơn ôm vòng eo bé nhỏ của Hoắc Băng Băng, đưa rượu ngon cho nàng uống, cười nói:

- Có thể uống hoa tửu với nữ nhân đẹp nhất Thương Hải Cung, lại không có tài nghệ trợ hứng, Vương huynh, đi qua bên cạnh nói với hai mãng phu kia một tiếng, bảo bọn họ mang mười tam cấp thanh quan nhân qua đây, đưa tới bên chỗ chúng ta.

- Hai mãng phu mà thôi, Tây Việt công tử lên tiếng, bọn họ tự nhiên sẽ mang mười hai thanh quan nhân qua ngay thôi, ha ha...

Tên thiếu niên họ Vương tay ôm một con chồn, hai mắt bắn ra hào quang màu xanh, tà khí mười phần.

Bọn họ không chút che dấu nào cả, tự nhiên là bị Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh nghe rõ ràng.

Phong Phi Vân cũng cười vang, nói:

- Bồi rượu chính là bồi rượu, còn có bồi rượu gì khác sao, mãng phu và nhân sĩ chênh lệch thật lớn a, Ngọa Long huynh, vì sao ta cảm thấy hoa khôi Cực Nhạc Hoa Cung còn không bằng thanh quan nhân vậy, ngươi thấy thế nào?

- Lớn mật, ngươi cũng biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Tên thiếu niên họ Vương ánh mắt phát lạnh, bỗng nhiên đứng lên, trên bàn tay ngưng tụ sóng linh khí, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, chưởng ấn chấn qua vách tường.

Không khí chấn động như vằn nước, không ngừng sinh ra rung động.

- Cách không Sư Tử Ấn, đây là tuyệt học điện thứ bảy Sâm La ĐIện, người ra tay là cường giả tà tông.

- Điện thứ bảy Sâm La Điện đánh Nam Thái Phủ Phong gia thất bại, ngay cả điện chủ cũng bị đánh chết, nguyên khí đại thương, về sau chạy tới Tây Vực phủ đầu nhập vào Tây Việt phiệt.

Vương Đằng đánh ra một chưởng chính là cách không Sư Tử Ấn, bên trong ẩn chứa khí tức tà tông và phật môn, tuy chưởng phong cường đại nhưng không có tổn thương vách tường chút nào cả, phần lực khống chế này không phải chuyện đùa.

Ngọa Long Sinh trong mắt đầy lệ khí, nhưng hắn là thiên kiêu của thi động cổ xưa, căn bản không sợ đệ tử bốn đại môn phiệt, hai ngón tay của hắn hóa thành thi ảnh cực lớn đánh nát Sư Tử Ấn kia.

Oanh!

Ngọa Long Sinh không động đậy chút nào, mà ghế Vương Đằng đang ngồi chấn động mạnh và dời đi, phát ra âm thanh lộp bộp.

- Không ngờ có thể ngăn cản cách không Sư Tử Ấn, xem ra hai người trong gian phòng bên kia cũng là cao thủ, không phải là kẻ dễ ăn hiếp, xem ra có trò hay xem rồi.

- Dám tranh phong với đệ tử bốn đại môn phiệt, không phải là kẻ tầm thường.

Vương Đằng chính là bá chủ trẻ tuổi trong điện thứ bảy Sâm La Điện, sau khi Vạn Hương Sầm quay trở về Phong gia, hắn đã trở thành điện hạ mới của điện thứ bảy, có thể nói trong núi không có lão hổ thì hầu tử xưng vương.


Trong thế hệ trẻ ở đây đều là người nổi tiếng, nhưng người này dùng ánh mắt mỉa mai nhìn qua hắn, trên mặt Vương Đằng không có ánh sáng, hắn đường đường điện hạ tà tông lại bị một mãng phu không biết là ai đánh tan nhuệ khí.

- Lẽ nào lại như vậy?

Sắc mặt Vương Đằng càng âm trầm, trực tiếp đánh ra ngoài, vận dụng bổn mạng linh khí trong tử phủ đan điền, trực tiếp giết qua gian phòng cao thượng bên cạnh.

Oanh!

Vương Đằng vừa xông ra, đã bị người ta đánh một chưởng bay đụng gãy cây cột, ngã xuống đất như chó chết.

Hắn vừa rồi xông vào gian phòng cao thượng, còn chưa nhìn thấy đối thủ có bộ dáng gì đã bị đánh bay, giwof phút này đầu óc còn đang choáng váng.

Cánh cửa phòng cao thượng đóng sầm lại.

- Thật sự là thiếu lễ phép, xông loạn đi bậy.

Trong gian phòng cao thượng có giọng nói truyền ra.

Vương Đằng có tu vị hạng gì, người khác có lẽ không biết, nhưng mà Tây Việt Sơn Lan vô cùng rõ ràng, đây chính là bá chủ trẻ tuổi, nhưng lại bị đối phương đánh một chưởng bay ra ngoài, không phải đối thủ dễ trêu.

- Thì ra cũng có vài phần bổn sư, để cho Trần Lâm ta chiếu cố các ngươi.

Đi ra chính là một trong mười đại cao thủ của Thiên Khung Phủ, Trần gia thiếu chủ, cũng là một vương giả trẻ tuổi, trong người có sáu đầu dị thú chiến hồn lao ra, đều là Bách Túc Ngô Công tu vị bảy trăm năm.

- Tính toán thêm ta vào!

Thân thể Vương Đằng chấn động, huyết khí bốc lên, bò dậy.


Vương Đằng và thiếu chủ Trần gia đồng thời đá văng cửa phòng cao thượng bên này, trên người có linh quang nhàn nhạt, xông vào gian phòng, nhưng chỉ trong tích tắc bên trong phòng truyền ra âm thanh gãy xương.

Răng rắc...

Văng Đường bị đứt một cánh tay, bị đánh miệng thổ huyết.

Ngay sau đó thiếu chủ Trần gia cũng bị đánh gãy ba cây xương, bị đánh bay như chó chết.

Cả quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng, những tuấn tài trẻ tuổi trong Thương Hải Cung bnhinf thấy bọn họ xông vào và bay ra nhanh hơn, đây chính là hai bá chủ trẻ tuổi ah.

- Vì sao ta cảm giác trong gian phòng cao thượng đó có một vương giả trẻ tuổi, khí tức vừa rồi là khí tức cản thi nhân Bắc Cương a.

Có người mắt tinh đã phát giác mánh khóe.

Tây Việt Lan Sơn đã đi ra, nhìn qua thiếu chủ Trần gia nằm rạp trên đất hỏi:

- Đối phương có thể đánh bại các ngươi, nhất định là nhân vật danh tiếng trong thế hệ trẻ, ngươi có nhìn thấy là ai không?

- Đối phương ra tay quá nhanh, không có thấy rõ.

Trần Lâm xấu hổ cúi đầu xuống, hắn ở Thiên Khung phủ xưng hùng xưng bá, chưa bao giờ bị đánh biệt khuất như thế này.

Vương Đằng thì càng biệt khuất hơn, hắn quả thật là điện hạ biệt khuất nhất của tà tông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận