Linh Chu

Tất Trữ Suất ánh măt sáng lên.

- Ta hôm nay được nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ.

Phong Phi Vân nói.

- Móa, còn hoàn mỹ hơn ta sao?

Tất Trữ Suất mặc trang phục thái giám rất phong cách.

- Hoàn mỹ hơn ngươi gấp mười lần.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Đêm nay trong Tuyệt Sắc Lâu có một hồi thịnh yến, thiên hạ tuổi trẻ tài tuấn có hơn phân nửa đều tề tụ, ngươi nghĩ xem một chút.

- Ngươi nói ngày đó sẽ có nam nhân hoàn mỹ nhất xuất hiện sao?

Tất Trữ Suất không phục lắm nói.

- Hắn tất nhiên sẽ đi.

Phong Phi Vân nói.

- Vậy còn nói cái gì, hai chúng ta ra tay, còn sợ không chơi chết hắn sao, đúng rồi, Tuyệt Sắc Lâu không phải địa bàn Nam Cung Hồng Nhan hay sao, lấy quan hệ giữa ngươi và Nam Cung đại mỹ nhân, đây là sân nhà của ngươi mà.

Tất Trữ Suất cười ha ha đứng dậy.

Phong Phi Vân nghiêm mặt cười cười, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, tự nhiên là sân nhà, tự nhiên là sân nhà.


Đêm xuống, trong thần đô ngàn dặm đều có lưu quang, hào quang năm màu cao vạn trượng, đặc biệt là Tuyệt Sắc Lâu tối nay, càng kín người hết chỗ, tu sĩ khắp nơi trên Thần Tấn vương triều chạy tới không sai biệt lắm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có trẻ tuổi tuấn kiệt cưỡi dị thú chạy tới.

Lực hiệu triệu của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quả nhiên vượt qua cả cự phách chưởng giáo tiên môn, rất nhiều trẻ tuổi tuấn kiệt chạy tới đây là vì Nam Cung Hồng Nhan mà đến.

Trong Tuyệt Sắc Lâu có rất nhiều ban công lớn, phía trên có thanh quan nhân đang gãy đàn, người ngọc như nước, mỹ nhân như thơ, liếc nhìn lại, quả thực giống như tiên nga, khiến cho tu sĩ bên dưới nghe được âm nhạc của các nàng thì chẳng khác gì nghe tiên âm.

- Nếu như là sân nhà của ngươi, vì sao ngươi không đi cửa chính?

Tất Trữ Suất vẫn mặc trang phục thái giám như trước, trên đầu đội mũ quan.

Nơi này là đằng sau Tuyệt Sắc Lâu, so sánh với cửa trước rầm rộ, đằng sau khó coi hơn nhiều, chính là nơi người hầu, hộ vệ ra vào Tuyệt Sắc Lâu, bên trong là phòng bếp, lầu các đơn giản cho người hầu tỳ nữ ở lại, cũng chỉ có người không thân phận mới đi cửa sau.

- Đi cửa trước rất cao điệu, không thích hợp với thân phận của chúng ta.

Phong Phi Vân chỉnh quần áo, đi tới cửa sau gõ cửa.

Đông đông đông.

Không bao lâu, một nữ tử trung niên mặc tạp đề đi ra, nhìn thấy Phong Phi Vân hai người, không khách khí hét lớn:

- Không có thư mời, không thể vào Tuyệt Sắc Lâu.

- Cửa sau cũng cần thư mời.

Sắc mặt Phong Phi Vân trầm xuống.

- Nói nhảm, ngu ngốc.

Nữ tử trung niên "Bành" một tiếng đóng lại, sau đó gọi hai chiến nô ra đứng canh, đề phòng hai người Phong Phi Vân.

Tất Trữ Suất vỗ vỗ vai Phong Phi Vân, cười nói:

- Đêm nay náo nhiệt như vậy, ngươi không có thư mời a?

Phong Phi Vân nói:

- Cười đã chưa.

- Không buồn cười.

Tất Trữ Suất thấy Phong Phi Vân sắc mặt không đúng, vội vàng đình chỉ cười, sau đó nói:

- Muốn tiến vào Tuyệt Sắc Lâu cần gì phải đi từ cửa, leo tường.

- Leo tường.?

Phong Phi Vân nói.

Nơi như Tuyệt Sắc Lâu đều có tường viện rất cao, chừng hơn trăm mét, hơn nữa trên tường còn có khắc trận pháp, một khi cưỡng ép phá trận sẽ kinh động cao thủ trong Tuyệt Sắc Lâu, sẽ bị gạt bỏ vô tình.

Tất Trữ Suất chính là chuyên gia đào tường, hắn ở sau mông lấy cái chùy và cái đục màu tím ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gõ vài cái vào vách tường, dòng điện màu tím từ vách tường bắn ra ngoài, trận vân trên vách tường biến mất.

Trong một đoạn tường viện mười mét đã có trên trăm tòa trận pháp, bí pháp gì đó, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa chớp động, trong đó còn có một tòa trận pháp tam cấp cường đại, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng chạm vào cũng phải chết.


Phong Phi Vân đứng thông khí xa xa, hỏi:

- Thái giám chết bầm, xong chưa?

- Sắp xong rồi, ta dùng lôi điện tê liệt trận pháp, tốt, đi, leo tường.

Tất Trữ Suất thu hai món đồ lại, chân đạp lên đất và nhảy lên như khỉ, xuyên qua kẽ hơ trận pháp, nhảy lên đầu tường.

Quả nhiên không có xúc động trận pháp.

Phong Phi Vân cũng chỉ đi theo hắn, nhảy nhảy dựng lên, "Vèo" một tiếng đã vọt qua tường tiến vào Tuyệt Sắc Lâu.

- Này, ngươi nói nam nhân gần như hoàn mỹ là ai.

Tất Trữ Suất giống như con chuột, xuyên thẳng qua các tòa lầu cung điện, tại đây sinh trưởng rất nhiều cự mộc ngàn năm, còn có vô số vườn hoa ao nước, trong bóng đêm thường thường đều có sát trận, nhưng hắn đều sớm phát giác và tránh đi.

- Thần Linh Cung, Lý Tiêu Nam.

Phong Phi Vân nói.

Tất Trữ Suất bỗng nhiên dừng bước lại, biến sắc, nói:

- Là hắn.

- Ngươi nhận ra hắn?

Phong Phi Vân nói.

- Đương nhiên nhận ra,, ta từng lấy mấy món đồ vật trong Thần Linh Cung, tiện tay ước lượng xong thì bị kiếm thị dưới trướng Lý Tiêu Nam đuổi giết hai vạn dặm, cuối cùng bị bất đắc dĩ, mới chạy đến Vạn Tượng Tháp.

Tất Trữ Suất buồn bã nói.

Phong Phi Vân xấu hổ, kẻ cắp này không ngờ có thể lẻn vào Thần Linh Cung, quả nhiên là nhân tài ah.

Sắc mặt Tất Trữ Suất nghiêm túc nói:

- Lý Tiêu Nam người này không bình thường, luận tài tình, luận tu vị, đương thời có lẽ chỉ có Tô Quân có thể so với hắn, người khác kém hắn quá xa, đặc biệt dưới trướng của hắn có bốn kiếm thị, mười sáu nhạc sử, quả là tuyệt đại nữ nhân, tu vị đáng sợ.


- Đã sớm lĩnh giaó qua, thiên nữ mê sá sóng âm trận, tứ phương ngọc nữ kiếm trận, đều thập phần được, bất luận là trận pháp gì cũng có uy lực mạnh chém giết vương giả trẻ tuổi.

Phong Phi Vân dùng ánh mắt tinh nhạy của hắn quan sát, ánh mắt nhìn qua một tòa lầu các cách đó không xa, nơi đây thuộc nội địa Tuyệt Sắc Lâu, hoàn cảnh ưu nhã, cổ mộc rất nhiều, thậm chí có núi nhỏ cùng hồ nước, kiến trúc thập phần thưa thớt, chỉ có con đường đá hoa cương có đèn lồng sáng rực, thỉnh thoảng có thị nữ quần áo diễm lệ đi tới.

- Bóng người rất quen thuộc.

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Tất Trữ Suất nhìn theo ánh mắt Phong Phi, chỉ nhìn thấy thân ảnh nữ tử uyển chuyển, đi vào lầu các đá trắng, chỉ nhìn qua một cái cũng biết là tuyệt đại giai nhân rồi..

Phong Phi Vân nói:

- Ngươi đi dò xét trước đi, ta theo sau.

Nói xong lời này, Phong Phi Vân biến mất trong bóng tối, bay thẳng về phía lầu các kia.

- Cầm thú, nhìn thấy nữ nhân thì quên chính sự.

Tất Trữ Suất thầm mắng một câu, sau đó chạy tới tiểu viện Tuyệt Sắc Lâu, đêm nay thiên hạ anh tuấn gặp nhau, tất nhiên sẽ mang theo vô số linh bảo, vừa vặn vét một số lớn, loại cơ hội này hắn làm sao có thể buông tha.

Nàng vì sao xuất hiện ở đây?

Không phải nàng rời khỏi thần đô rồi sao?

Vừa rồi nàng cực giống Dạ Tiêu Tương, Phong Phi Vân cho rằng mình hoa mắt, ý định xông vào chứng thực.

Cảnh đêm lờ mờ, có bông tuyết rơi đầy đất, chung quanh tuyết đọng vung cao.

Đây là lầu các trong nội địa Tuyệt Sắc Lâu, Phong Phi Vân mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức cường đại trong đó, hiển nhiên đều là nữ tử bảo hộ lầu các, nói rõ cô gái này thân phận rất không tầm thường.

Phong Phi Vân thu liễm khí tức trên người, giống như lá cây trong lờ mờ bay thẳng tới lầu các, đã có thể trong lầu các có tiếng nước ào ào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận