Linh Chu

Mười tám thiên hầu đến tám vị, thần vương phủ ba vị thiên hầu có hai người tới trước, "Tượng Thần thiên hầu" cùng "Sư Thiên hầu ", về phần Đấu Chiến thiên hầu không có tới, các thiên hầu khác đều mang binh ở xa thần đô.

Phong Phi Vân nhìn thấy "La Phù công chúa" trong đám người, nàng y quan khăn quàng vai, mặc kim y quý bào, hôm nay nàng không mang khăn che mặt, dung nhan nghiêng thế không thể nghi ngờ, giống như kim kiều đứng trong nội đường.

Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân nhìn thấy chân dung của La Phù công chúa, nhìn cái đã nhận ra nàng, bởi vì trên người nàng có cao ngạo và linh vận của thiên nữ hoàng gia, căn bản không phải nữ tử bình thường có được, nhuệ khí bức người, càng hơn cả văn võ bá quan.

Mỹ nhân thứ ba của Thần Tấn vương triều đúng là tên xứng với thực.

Có một đám quan viên vây quanh bên cạnh nàng, đang hàn huyên với nhau, hiển nhiên là đội ngũ một hệ của La Phù công chúa.

Thái tử "Long Thần Nhai" đi theo sau lưng thái tể, cũng có rất nhiều quan viên đi theo, thậm chí có thiên hầu, cửu khanh, những quan viên này đang thấp giọng bàn về cái gì đó, có âm thầm truyền âm, nhìn qua rất quen thuộc.

Đương nhiên ở nơi này có rất nhiều quan viên trung lập, giống như trong tam công có "Thái sư" cùng "Thái phó", bọn họ địa vịa cao thượng, rất nhiều quan viên tới gần bọn họ đều không nhịn được phải cúi đầu.

Đây là khí độ của người thân ở địa vị cao, tăng thêm bản thân bọn họ tu vị thâm bất khả trắc, làm cho hạ vị giả vừa kính vừa sợ.

Phong Phi Vân chỉ nhìn qua một cái mà thôi, đã hiểu rõ tình huống đại khái của quan viên trong đây, người nào thuộc về đội ngũ nào, đều nhớ rõ trong lòng.

- Thần Vương đại nhân, hôm nay đại thế không ổn a.

Tượng Thần thiên hầu đứng sau lung Phong Phi Vân, nói như thế.

Phong Phi Vân hôm nay cũng ăn mặc chính thức, vương bào gia thân, đỉnh đầu thần vương miện, lộ ra khí độ bất phàm, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, cười nói:

- Không sao, không sao, đám người kia không dọa được ta đâu.

Những quan viên này, ánh mắt rất nhiều người âm thầm nhìn qua Phong Phi Vân, thỉnh thoảng còn nghiêng mắt nhìn xéo, hiển nhiên hôm đầu mâu đã chỉ về phía hắn, là báo hiệu trước khi giông bão kéo tới.


Tượng Thần thiên hầu cùng Sư thiên đều là thiên hầu quan to hệ thần vương, lão thần vương đã sớm truyền lệnh bảo bọn họ toàn lực phụ tá Phong Phi Vân, bọn họ cảm thấy Phong Phi Vân thật sự tuổi còn rất trẻ, sợ hắn tranh giành không lại đám lão hồ ly này, bị quyền mưu hãm hại.

Phong Phi Vân lại vui mừng không sợ.

- Chơi quyền mưu, ai sợ ai, nhớ năm đó khi leo lên vị trí tộc trưởng Phượng Hoàng tộc, ta còn áp chế bảy Phượng Hoàng thiên hậu, còn sợ những người này sao?

Bên ngoài có người xôn xao.

Là Nguyệt công chúa đến.

Trước khi chỉ có "Thái tử" cùng "La Phù công chúa" hai vị hoàng tử công chúa là có thể tham gia nghị sự trong triều đình, nhưng mà hiện tại Nguyệt công chúa cũng tiến vào, như vậy cũng đại biểu cho một ý nghĩa.

Ý nghĩa sau lưng rất lớn, làm cho rất nhiều người hít sâu một hơi.

Xem ra vị trí thái tử không chỉ có thái tử cùng La Phù công chúa chi tranh giành.

- Thiếp thân bái kiến thần vương đại nhân.

Long Thương Nguyệt dáng vẻ ngàn vạn, đôi mắt dễ thương ẩn tình, nhìn Phong Phi Vân hành lễ.

Thần Vương phi nhìn qua hành vương và hành lễ.

La Phù công chúa và thái tử tự nhiên phóng mắt nhìn qua, trong ánh mắt lộ ra hàn ý.

Ngay cả "Thái phó" vẫn nhắm mắt cũng đột nhiên mở mắt ra, nhìn qua bên này.

- Tấn đế giá lâm.

Giọng tổng quản già nua đứng trên bậc thềm ngọc hô vang lên, dắt giọng âm thanh lanh lảnh, sau đó xoay người quỳ trên mặt đất.

Triều đình lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đứng nghiêm, tinh thần vô cùng phấn chấn, tất mọi người đều quỳ xuống, chỉ có Phong Phi Vân cùng tam công là đứng, kêu lên:

- Bái kiến Tấn đế, ngô hoàng vô cương.

- Bái kiến tấn đế, ngô hoàng vô cương.

...

Phong Phi Vân đứng thẳng, lưng không cong, đứng cùng với thái tể Bắc Minh Mặc Thủ tại vị trí trung tâm, mà hai bên theo thứ tự là thái phó và thái sư.

Bắc Minh Mặc Thủ lườm qua Phong Phi Vân, trong mắt mang theo vẻ thâm trầm và vui vẻ, cũng không biết cười cái gì.

Xôn xao.

Lúc này đế uy khôn cùng hàng lâm, vô cùng khiếp người, cửu long trên ghế rồng lúc này tỏa sáng, giống như ngôi sao chói mắt.


Đế uy giống như ngôi sao từ chín tầng trời hàng lâm, quan viên bên dưới giống như thừa nhận hàng tỉ cân thần lực, thân thể kìm lòng không được run rẩy vài cái, chỉ có tam công có thể thong dong ứng đối, ba người này tu vị vô cùng cao thâm, đế uy gia thân, cũng có thể lạnh nhạt đứng đấy.

Chỉ có Phong Phi Vân tu vị yếu nhất, rất nhiều người đều cho là hắn sẽ bị đế uy trùng kích quỳ rạp xuống đất, mà ngay cả thái tể Bắc Minh Mặc Thủ cũng cho là như vậy, cho nên vừa rồi mới cười quỷ dị nhìn Phong Phi Vân.

Nhưng mà hắn lườm qua Phong Phi Vân thì hơi thất vọng, Phong Phi Vân khí định thần nhàn, vẫn đứng vững vàng bên cạnh hắn, còn quay người cườ cười với hắn.

Bắc Minh Mặc Thủ cũng mỉm cười, trong ánh mắt biểu đạt ý tứ, giống như muốn nói:

- Thật sự có tài.

- Đều đứng dậy đi, cứ nhập tọa của mình.

Tấn đế thu liễm đế uy trên người, long hoàng chi khí thu liễm vào trong thân thể.

Văn võ bá quan nhao nhao nhập tọa, ba trăm sáu mươi ghế không còn trống cái nào.

Phong Phi Vân và tam công ngồi trước nhất, ngồi cao bảy trượng, cũng vô cùng nhất tiếp cận long ỷ Tấn đế.

- Thần có chuyện khải tấu.

Thống lĩnh Cửu Môn Đề Đốc đứng lên, khom người.

- Chuẩn tấu.

Giọng Tấn đế uy nghiêm.

Cửu Môn Đề Đốc nói:

- Thống lĩnh Cố Thần Môn Trương Trọng Lâm, chính là mãnh tướng xứng chức, nhưng mà hai ngày trước bị người ta vô cớ giết đi, vứt xác đầu đường, thỉnh Tấn đế nghiêm trị hung thủ.

- Bị người phương nào giết?


Tấn đế nói.

Cửu Môn Đề Đốc phẫn nộ nhìn chằm chằm Phong Phi Vân , nói:

- Vi thần muốn giám quan (*vạch tội) thần vương Phong Phi Vân, cố ý chém giết quan to đương triều, nhiễu loạn trị an thần đô.

Lại có người đứng lên, nói:

- Thần cũng muốn giám quan thần vương, tùy ý điều động Thần Vũ quân vào thành, tạo thành cái chết cho trăm vạn tu sĩ thành nam, diện tích thành vực tổn hao to lớn, thần đã làm công tác thống kê, tu sĩ tử vong vạn người, người bị thương trên trăm vạn.

- Thần cũng muốn giám quan thần vương, coi rẻ hoàng quyền, gây sóng gió tại thần đô, hoàn toàn không đặt Tấn đế vào mắt.

- Thần cũng muốn giám quan thần vương...

... ...

...

Liên tiếp có hơn mười quan viên đi ra, cả đám thần sức kích động tức giận, đều muốn giám quan muốn Phong Phi Vân thoái vị, thậm chí có người còn nói hắn phạm tội khi quân, phải tru diệt.

Cơ hồ ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cơ hồ tất cả đầu mâu đều chỉ lên người của hắn.

Bắc Minh Mặc Thủ khí định thần nhàn, lại hơi lườm qua Phong Phi Vân, muốn xem xem hắn thất kinh thế nào, nhưng mà làm cho hắn thất vọng là, Phong Phi Vân vẫn phong khinh vân đạm như trước, nhìn hắn gật đầu mỉm cười, giống như chuyện này căn bản không liên quan tới hắn vậy.

- Cười a, cười đi, như thế này, ngươi nhất định cười không nổi đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận