Linh Chu

La Phù công chúa hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy Phong Phi Vân tế ra Vũ Hóa Thai, cuối cùng nàng vẫn khuất phục, sau khi mặc quần áo chỉnh tề và rời đi.

Trước mặt Vũ Hóa Thai, nàng chính chính là nữ nô, chỉ có thể nghe theo Phong Phi Vân mà không thể làm trái.

Bành.

Cửa sổ có gió thổi qua, đột nhiên đóng lại.

Trong mắt Long Thương Nguyệt ẩn chứa tà quang, nhuệ khí không chịu nổi, nói:

- Ngươi đáng thương ta, cho nên không giết ta...

- Ta không đáng thương ngươi, cũng không có bất cứ kẻ nào đáng thương cả, nếu không bởi vì ngươi cứu ta một lần, như vậy ngươi bây giờ đã là người chết rồi.

Phong Phi Vân nói ra.

- Thì ra là như thế.

Trong mắt Long Thương Nguyệt mang theo thần thái thất vọng, thì ra đây chỉ là bởi vì nhân tình, tiếp theo lại nói:

- Ngày mai chính là cuộc chiến phò mã, thiên hạ tuấn tài đã tới thần đô cả rồi, rất nhiều người đều là đại nhân vật có bối cảnh lớn, chỉ vì lấy La Phù công chúa, nếu bọn họ biết rõ La Phù công chúa đã không còn tấm thâm xử nữ, ngươi đoán sẽ là kêt quả gì?

Ánh mắt Phong Phi Vân đầy trầm tư.

Long Thương Nguyệt lại nói:

- Không ai có thể hủy bỏ trận long tranh hổ đấu này, La Phù công chúa phải gả cho nam nhân, hơn nữa còn là ngươi tự tay tiễn nàng lên kiệu hoa, tham muốn của nam nhân rất mãnh liệt, cho dù ngươi ưa thích nàng mới cùng nàng hay là người không thích nàng, ta không tin ngươi sẽ nhìn nàng ngũ với nam nhân khác lại không có chút thờ ơ.


- Ngươi nói không sai chút nào cả, ta tự nhiên rất thương tâm, giống như ngươi vậy, nếu ngươi ngủ với nam nhân, ta chắc chắn sẽ không cao hứng.

Ngón tay Phong Phi Vân véo nhẹ cái cằm Long Thương Nguyệt.

- Vậy ngươi định làm thế nào?

Long Thương Nguyệt cười lạnh nói.

- Chỉ có một biện pháp, chính là ngươi chết đi.

Phong Phi Vân đang cười.

Long Thương Nguyệt tươi cười cứng dờ, nàng cũng không phải nữ nhân ngu xuẩn, ngược lại thập phần thông minh, Phong Phi Vân tuy đang cười, nhưng mà nụ cười kia làm cho nàng sợ hãi.

Nếu Phong Phi Vân muốn lấy La Phù công chúa, như vậy cũng chỉ có một biện pháp.

Long Thương Nguyệt nhất định phải chết.

Nếu Long Thương Nguyệt chết, hôn ước của nàng và Phong Phi Vân tự động giải trừ, mà thân là thần vương nhất định phải kết hôn với một công chúa, như vậy Phong Phi Vân cạnh tranh La Phù công chúa là quá hợp tình hợp lý.

Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì La Phù công chúa kiên trì muốn giết Long Thương Nguyệt.

Đây cũng là biện pháp duy nhất của bọn họ.

- Ngươi thật giết ta sao?

Long Thương Nguyệt hai mắt đầy sương mù, đứng ở đó, thân hình cô đơn, không có quá nhiều sợ hãi, thập phần bằng phẳng, nhưng mà nàng vẫn không tin, mình trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ vì một La Phù hắn sẽ giết nàng hay sao?

Long Thương Nguyệt không biết mình với Phong Phi Vân là tình cảm gì, có lẽ là hung ác rất sâu, nhưng mà mỗi khi Phong Phi Vân gặp nguy hiểm thì nàng nóng ruột nóng gan, lại không nhịn được ra tay, nhịn không được lãng phí bản thân mình, hai lần trợ giúp Phong Phi Vân chạy ra khỏi cửa chết.

Lòng dạ nữ nhân rất khó đoán, ngay cả tâm của mình các nàng cũng không rõ.

- Cẩn thận!

Hai mắt Phong Phi Vân phát lạnh, trên người bộc phát sát khí đậm đặc, một chưởng đánh lên người Phong Phi Vân, đánh nàng bay ra ngoài, mà đúng lúc này một đạo kiếm quang lợi hại đục xuyên qua vách tường, đâm thẳng vào vị trí nàng vừa đứng.

Kiếm quang mang theo sát khí cực mạnh, thấu cả nhân tâm.

- Không ngờ có thể lên vào phủ thần vương, bổn sự không nhỏ a.

Phong Phi Vân đánh ra một chưởng, đánh bay thanh đồng chiến kiếm ra ngoài, cơ hồ tất cả kiếm quang và sát khí bị chấn nát, duỗi một tay ra đánh vào trong hư không, bắt một bóng người nào màu đen, trực tiếp bóp nát cổ của hắn.

Tiếng hét thảm vang lên, sau đó tiếng động im bặt, một bóng người rơi xuống đất, thân thể tuôn ra huyết tuyền màu đen, nhanh chóng bị ăn mòn không còn lại gì cả.

Long Thương Nguyệt đứng bên cạnh, nàng là thiên thiên linh giác cực mạnh, còn trên cả Phong Phi Vân, nhưng bởi vì tu vị bị phong ấn, linh giác hạ thấp cho nên mới không có phát giác có người tập sát, nếu không có một chưởng Phong Phi Vân đánh nàng bay đi, nàng hiện tại đã là thi thể dưới đất.


Bởi vậy có thể thấy được, Phong Phi Vân không có muốn giết nàng.

- Trước khi đánh lén cũng đã uống thuốc độc, ý niệm khẽ động là nọc độc sẽ tràn ngập toàn thân, thi cốt và quần áo sẽ bị hòa tan, không còn lại chút dấu vết nào, xem ra là một sát thủ.

Long Thương Nguyệt phân tích.

- Là tổ chức sát thủ đệ nhất Thần Tấn vương triều, Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung.

Phong Phi Vân đã gặp mấy lần người của Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, càng hiểu thủ đoạn ẩn nặc của sát thủ.

Phong Phi Vân nói:

- Bây giờ là thời kỳ mấu chốt của thần đô, sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, gió đã bắt đầu thổi, rất nhiều người đều mơ tưởng giết ta, rốt cuộc là ai mời sát thủ Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung giết ta?

- Chẳng lẽ là La Phù muốn diệt trừ ta?

Long Thương Nguyệt nói ra.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Muốn đi Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung đưa đơn giết người cũng không phải chuyện đơn giản như thế, thời gian ngắn như vừa rồi, La Phù công chúa căn bản không có khả năng bố trí kịp.

Bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết truyền tới liên tiếp, thái giám và cung nữ trong phủ thần vương còn chưa kịp phản ứng qua đã bị ám sát, thi thể nằm trên đất.

Cũng không biết có bao nhiêu sát thủ lẻn vào phủ thần vương, gặp người liền giết, không lưu người sống.

Những hộ vệ Thần Vũ quân mặc thiết khải dày đặc vốn đang hình thành đội tuần tra, nhưng mà một làn gió lạnh thổi tới khó hiểu, thiết khải không không đãng đãng, huyết nhục trong khải giáp hóa thành tro.

Một lão thái giám tu vị cường đại đang quét tuyêt, đột nhiên đôi mắt của hắn ngưng tụ, trong đan điền có ngàn vạn tử hà lao ra, hình thành hộ thể thần cung, cảm giác trong khong khí có chấn động khác thường, giọng lạnh lùng nói:

- Người nào lẻn vào phủ thần vương?

Bá!


Một đạo sát quang quét qua.

Không khí rung động như mặt nước trong thời gian ngắn.

Sát quang giết qua, thần chung bị phá, trên cổ lão thái giám có một đạo tơ máu, sau đó ngã vào mặt tuyết.

Một màn này hiện ra khắp phủ thần vương, mỗi một góc đều có người chết đi, té xuống đất, chết vô thanh vô tức.

Cách phủ thần vương không xa, trên một tòa thạch tháp cổ xưa, Long Thần Nhai đang đứng trên đỉnh tháp, chắp tay sau lưng, đứng nhìn về hướng phủ thần vương, mang theo nụ cười nhạt.

- Đã bắt đầu!

Một lão giả áo đen hiện ra trong hư không, hắn giống như sứ giả địa ngục.

- Ba thiên hầu của phủ thần vương thế nào?

Long Thần Nhai hỏi.

- Đều ở quân doanh ngoài thành, cũng không ở phủ thần vương, Phong Phi vân và Nguyệt công chúa hôm nay phải chết không thể nghi ngờ.

Giọng người áo đen khàn khàn, chẳng khác gì gió lạnh chung quanh.

Long Thần NHai hai mắt mang theo thần sắc mải mia, khóe miệng nhếch lên đầy khinh miệt.

Ngay trên tháp cao này có tám lão giả tóc hoa răm đang ngồi xếp bằng, bọn họ là trí sư cường đại, đang khắc vân ấn trong hư không, phong bế không gian và thiên cơ của phủ thần vương, bất cứ kẻ nào cũng không phát hiện ra chuyện xảy ra trong phủ thần vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận