Linh Chu

Đã nhìn thấy "Bát Bộ Long Liễn ", tự nhiên cũng đã biết rõ bên trong là ai.

Phong Phi Vân lạnh giọng cười cười, nói:

- Thì ra chủ tử của ngươi là nàng, có lực lượng của nàng, muốn ở thần đô đi cung đánh bạc ngầm cầm ba mươi vạn linh thạch, xác thực không phải việc khó.

- Cho nên ngươi nhất định phải hợp tác với chúng ta.

Diêu Cát giống như thánh nữ, lại giống như ma nữ dẫn Phong Phi Vân xuống địa ngục.

- Hợp tác thế nào?

Phong Phi Vân nói.

Diêu Cát cười nói:

- Chúng ta giúp ngươi đi cung đánh bạc ngầm lấy ba mươi vạn linh thạch, nhưng mà ngươi phải mang ba mươi vạn linh thạch này cho chúng ta mượn.

Phong Phi Vân cười ha hả, hắn tự nhiên hiểu mục đích La Phù công chúa mượn ba mươi vạn linh thạch này, đây chính là một số tài nguyên khổng lồ, có thể thu mua rất nhiều người, có trợ giúp lớn với nàng trong việc giành vị trí Tấn đế, nói không chừng có thể một lần hành động cải biến hoàn cảnh xấu.

- Thực xin lỗi, ta không hợp tác với các ngươi.

Phong Phi Vân sau khi cười xong đã nói ra.

- Vì cái gì?

- Bởi vì không cần lực lượng của các ngươi, ta cũng có thể thu ba mươi vạn linh thạch vào tay.


Phong Phi Vân không có bất kỳ sợ hãi nào, lập tức đi về phía cung đánh bạc ngầm, lúc đi tới trước Bát Bộ Long Liễn thì dừng một chút, nhìn qua bức rèm lay động, lại đi qua.

Diêu Cát ánh mắt lập lòe đi đến bên cạnh Bát Bộ Long Liễn, nói:

- Thật sự là một người không muốn sống.

- Ta đúng là muốn nhìn hắn làm sao vượt qua.

Giọng La Phù công chúa trong Bát Bộ Long Liễn truyền ra, mang theo vài phần hàn ý.

Trên con đường này có nhiều kiến trúc hoang vu, không có một người ở lại, chủ nhân những kiến trúc này chết đi mấy trăm năm, đây là khu vực bị vứt bỏ.

Tại thành đô, những thành vực bị vứt đi như thế này số lượng cũng không ít, dù sao tu tiên giả căn bản không có khả năng định cư ở một chỗ lâu dài, một khi đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, rất có thể sẽ không quay trở về nữa, dần dà phủ đệ của bọn họ sẽ hoang vu không người.

Cung đánh bạc ngầm cũng nằm ở khu vực này.

Vốn bình thường sẽ có rất nhiều tu sĩ tiến vào trong cung đánh bạc ngầm, nhưng mà những ngày gần đây tu sĩ cảm nhận thấy hào khí khác thường, không có xuất hiện tại đây.

Chỉ có Phong Phi Vân đi trên con đường đổ nát thê lương này.

Oanh.

Trên hư không có một cánh cửa mở ra, bên trong hỏa diễm như mây, trong tầng mây có một trảo công kích Phong Phi Vân.

Có cường giả tuyệt đỉnh thế hệ trước ra tay.

Diêu Cát đứng ở đàng xa, đôi mắt dễ thương như hạnh hoa nhìn qua bầu trời nứt vỡ, cả thiên địa như bốc cháy dữ dội.

Phong Phi Vân giống như không nhìn thấy cự trảo này, hắn vẫn đi đường của mình, ngay thời điểm cự trảo đánh gần tới đỉnh đầu Phong Phi Vân thì có cuồng phong quét qua.

Trên hư không có tiếng nổ vang vọng, hình như có người đang đại chiến.

Sau nửa ngày trên trời có huyết vũ rơi xuống, trong huyết vũ có một thi thể rơi xuống đất, sau lưng Phong Phi Vân có bụi mù bay lên.

Thi thể này thập phần già nua, trên cổ bị người ta chém một nửa.

Phong Phi Vân nhìn như không thấy khói thuốc súng đầy trời, hắn đi thản nhiên.

Chỗ xa xa, Tất Trữ Suất ngồi trên đỉnh cây mười trượng, hắn cười nói:

- Có Thần Hà cấm vệ đang âm thầm thủ hộ, cung đánh bạc ngầm lần này ăn thiệt thòi rất lớn, đến bao nhiêu cao thủ, sẽ chết bao nhiêu cao thủ.

Số lượng Thần Hà cấm vệ tuy ít, nhưng đây là nội tình của phủ thần vương hàng thật giá thật, chiến lực có thể nghĩ mạnh cỡ bao nhiêu.

Ầm ầm.


Lòng đất có một cự thương thanh đồng đâm lên, nó thô to như cây cột, trên đó khắc đường vân, dài mấy chục thước, trên đó mang theo sát uy khó lường.

Phong Phi Vân không nhanh không chậm đi tới trước, thời điểm cự thương thanh đồng tới gần hắn thì nổ tung ầm ầm, cắt thành mấy khối bay ra bốn phía, nện trên mặt đất sinh ra tia lửa lớn.

Hơn mười chuôi chiến đao từ trên không trung đánh xuống, đánh vào lòng đất.

Những chiến đao này có uy lực vô cùng, có thể sánh ngang một kích toàn lực của nửa bước cự phách, hơn mười chuôi chiến đao đồng thời chém ra, uy lực chấn động trời cao.

Mặt đất chấn động dữ dội, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng.

Sau nửa ngày lòng đất nổ tung, hơn mười chuôi chiến đao bay lên, trở vào trong hư không.

Mặt đất xuất hiện khe hở lớn, Phong Phi Vân đi qua khe hở, mơ hồ có thể trông thấy dưới kẽ đất là thi thể bị chém nát, trên thi thể còn có linh khí bốc lên, xương còn có hào quang sáng ngời, hiển nhiên khi còn sống, người này nhất định chính là một cường giả tuyệt đỉnh.

Cường giả tuyệt đỉnh bị chém giết trong lòng đất, chết không toàn thây.

Phong Phi Vân vượt qua kẽ đất, tiếp tục đi về phía trước, phong khinh vân đạm, ống tay áo bồng bềnh, nhìn qua rất tiêu sái.

- Khó trách hắn tự tin như vậy, thì ra sau lưng hắn còn có cường giả thủ hộ.

Cho dù là Diêu Cát hay La Phù công đều cảm thấy tim đập nhanh, hơn mười chiến đao chém xuống vừa rồi mang theo lực trùng kích khai thiên tích địa, xác thực vô cùng rung động, dường như có thể quét ngang thiên hạ.

Oanh.

Khu vực thành vực này chấn động mạnh, rất nhiều tòa thành cổ xưa và cung điện bay lên cao, giống như cả khu vực thành vực bay lên trời, cũng không biết lực lượng khủng bố gì mà có thể tạo thành tràng diện như vậy.

Bỗng dưng những cung điện và tòa thành này bay thẳng về phía Phong Phi Vân.

Khí thế thật sự làm cho người ta sợ hãi, quả thực chính là tinh cầu nện xuống, muốn hủy diệt thế giới này.

Cũng chỉ có cự phách mới có được lực lượng như thế.


Phong Phi Vân cũng không dừng bước, quả nhiên những kiến trúc này còn không có tới gần thân thể của hắn đã bất động, bị lực lượng vô hình ngăn cản được, không khí giống như đông cứng lại, thế giới đều đình chỉ vận chuyển, chỉ có Phong Phi Vân một người đi lại trên kiến trúc này, hắn giống như người duy nhất trên đời này.

Đây là cảnh tượng thần kỳ.

Bành.

Kiến trúc cổ không thể ngăn cản nổi lực lượng trùng kích, vỡ vụn ra, chúng giống như thạch cao vậy, bị người ta giẫm nát và hóa thành khối vụn, có hóa thành bột phấn bay lả tả các nơi.

Bên ngoài thân thể Phong Phi Vân có cái lông vô hình, không có một hạt bụi nào chạm vào người của hắn.

Ầm ầm.

Trong hư không có tiếng chiến đấu kinh thiên động địa.

Trận này chiến đấu tiếp tục hồi lâu thì bị ánh trăng trên bầu trời che lại, đột nhiên một đạo lực lượng xuyên thẳng qua thiên địa, có hỏa cầu, có lôi điện, có cự thạch, có linh mang, tất cả rơi xuống đất.

Cảnh tượng này giống như ngày tận thế hàng lâm.

Thời điểm Phong Phi Vân đi tới cửa ra vào của cung đánh bạc ngầm, chiến đấu cuối cùng đã kết thúc, trên bầu trời có hỏa vũ vờn quanh, ngọn lửa kia giống như máu tươi đỏ rực rơi lả tả ra các nơi, chiếu sáng một thân ảnh áo đen trên cao.

Chỉ có máu tươi của cự phách mới đốt ra màu sắc này.

Có cự phách vẫn lạc thì thiên địa sẽ xuất hiện cảnh này, cảnh này làm tu sĩ đứng ở xa xa hoảng sợ.

Phong Phi Vân đi vào cung đánh bạc ngầm không bao lâu, hắn liền thu hoạch lớn rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận