Linh Chu

Lão nô sẽ cho người ứng phó.

Khúc Trường Ngâm nhìn các cây cờ trên bản đồ và nói ra.

- Không cần, có người đã nhìn ra ý đồ của Bắc Minh Mặc Thủ.

Phong Phi Vân nói.

- Ai?

Phong Phi Vân chỉ vào một cây cờ đỏ, nơi đó có tên là "Long hồ".

- Ngân Câu phiệt.

Khúc Trường Ngâm thì thầm.

Phong Phi Vân gật gật đầu, trầm tư nói:

- Bắc Minh Mặc Thủ dám điều hành lực lượng như vậy, vòng vây hoàng thành, chắc chắn Tấn đế ba ngày trước đã rời khỏi thần đô, tiến vào hoàng tộc thánh địa.

- Đây không thể nào, cho dù Tấn đế muốn bế quan, tất nhiên cũng phải chờ sau cuộc chiến phò mã a.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Ta đi ra khỏi bế quan cũng đã cảm được số mệnh thần đô yếu đi một ít, lúc ấy cũng không có chú ý, giờ phút này xem ra Tấn đế rất có thể đã không còn ở thần đô, con gái Bắc Minh Mặc Thủ chính là một trong bốn đại thần phi, nếu Tấn đế thật sự rời khỏi thần đô, Bắc Minh Mặc Thủ nhất định sẽ đệ nhất biết được.

Tấn đế nếu thật sự đã rời khỏi thần đô, khẳng định đã lưu lại chiếu chỉ, nếu thật sự là như thế, như vậy người nào nắm giữ nó?


Phải tin vào trực giác của mình, không thể có sai lầm.

Phong Phi Vân lại điều hành lực lượng, liên tiếp vuốt ra bảy mật thư giao cho Khúc Trường Ngâm, suốt đêm đưa ra ngoài.

- Ngày mai chính là quyết đấu tinh anh vòng thứ hai.

Phong Phi Vân thu hồi bản đồ, sau đó đặt lên giá sách, quay người lại, thân thể lập tức cứng đờ, chỉ thấy trên bàn có chén trà nóng, hương trà trong veo, khói trắng lượn lờ.

Cánh cửa đóng lại, không có người nào cả.

Lúc vừa quay người lại thì trên bàn xuất hiện chén trà, quá quỷ dị.

Phong Phi Vân mỉm cười ngồi xuống, nâng chén trà lên uống, từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ.

Một chén trà nóng, chứng minh nàng đã đến đây.

Vòng thứ hai của cuộc chiến có tam công, cửu khanh đích thân tọa trấn.

Nhân số có thể vào hoàng thành xem cũng bị hạn chế, chỉ có tu sĩ đạt tới cảnh giới nhất định, thân phận địa vị cao mới có tư cách tiến vào hoàng thành.

Vẫn là mười chiến đài như trước, dùng phương thức hai đấu hai mà định.

Đây mới thực sự là quyết đấu đỉnh phong, ngay cả Tấn đế cùng bốn đại thần phi cũng hàng lâm, La Phù công chúa bản thân cũng dò xét chiến đài, tìm lang quân như ý.

Dù sao La Phù công chúa chính là hoàng gia thiên nữ, hơn nữa cũng đang chọn phò mã cho nàng, nếu như thiên tài sớm được nàng chọn trúng sẽ có được đãi ngộ đặc thù, có được ưu thế mà người khác không có được.

- Ngươi bảo hôm nay Tấn đế thật xuất hiện sao?

Tất Trữ Suất nói.

Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất đi vào, đồng thời tiến vào hoàng thành, đi vào tòa cung điện nghỉ ngơi, có cung nữ hầu hạ, trong cung điện cũng có thiên tài tuấn kiệt khác, nhưng mà phần đang tay cầm linh thạch, nhắm mắt dưỡng thần, bảo trì trạng thái tốt nhất, dùng ứng phó đại chiến tiếp theo.

- Tấn đế rất có thể sẽ không xuất hiện, nhưng mà Hoa thần phi cùng La Phù công chúa tất nhiên sẽ đi tới.

Phong Phi Vân âm thầm truyền âm nói.

- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, nếu như La Phù công chúa gả cho Hồng Diệp hoàng tử, chỉ sợ nàng khóc còn không kịp, đúng rồi, ngươi cảm thấy nàng chọn ai trở thành hậu tuyển phò mã đây?

Tất Trữ Suất cũng không biết Phong Phi Vân cùng La Phù công chúa đã có tư tình, cho nên không cố kỵ hỏi thăm.

Nếu như được La Phù công chúa nhìn trúng, trở thành hậu tuyển phò mã, vậy sẽ sớm kết thúc nhanh thôi.

Phong Phi Vân nói:

- Từ tình thế trước mắt, La Phù công chúa căn bản không có chọn lựa, nếu ta là nàng, ta sẽ chọn một người trong số Đông Phương Kính Thủy cùng Lý Tiêu Nam.


- Tại sao là hai người này?

Tất Trữ Suất hiếu kỳ nói.

- Thứ nhất, Đông Phương Kính Thủy cùng Lý Tiêu Nam tu vị đủ cường đại.

- Thứ hai, bọn họ sẽ không lấy La Phù công chúa.

- Thứ ba, cho dù bọn họ lấy La Phù công chúa, La Phù công chúa vẫn có thể tranh đoạt vị trí Tấn đế, nhưng sẽ thiếu đi lực lượng trợ giúp khổng lồ.

Phong Phi Vân nói ra phân tích khách quan nhất, đương nhiên nếu để cho La Phù công chúa biết rõ yêu kiếm truyền nhân chính là Phong Phi Vân, như vậy nàng lựa chọn đầu tiên chính là Phong Phi Vân.

Bên ngoài có mấy tiếng bước chân vang lên, ngay đó Hoa thần phi được một đám công chúa đoan trang dẫn vào.

Hoa thần phi chính là mẹ đẻ của La Phù công chúa, có thể sinh ra con gái xinh đẹp như La Phù công chúa, làm mẫu thân đương nhiên cũng băng cơ ngọc cốt, trên người có khí chất cao quý còn nhiều hơn La Phù công chúa.

Hoa thần phi ánh mắt đầy cơ trí, nhìn quét qua thiên tài tuấn kiệt một vòng, cuối cùng nhìn lên người Đông Phương Kính Thủy, cười nói:

- Thái Phó đại nhân đã sớm đề cập với bổn cung Đông Phương công tử nhiều lần, hôm nay vừa gặp đúng là long phượng trong loài người.

Đông Phương Kính Thủy trên hai tay đầy lân giáp, ôm quyền hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Xin hỏi thần phi nương nương, trận chiến hôm nay lúc nào bắt đầu?

Hoa thần phi cười nói:

- Thái tể, thái sư, thái phó, ba vị đại nhân đang thương thảo quy tắc chi tiết, rất nhanh sẽ thông báo cho các vị.

Hoa thần phi rời khỏi đại điện này, cơ hồ tất cả thiên tài tuấn kiệt quay về vị trí cũ.

Lúc này tu sĩ trong hoàng thành càng ngày càng nhiều, tu sĩ nối liền không dứt, thỉnh thoảng có đại nhân vật hàng lâm, ngay cả một ít chưởng giáo tiên môn thân phận cực cao, đại lão tà đạo điện chủ cũng có hai người xuất hiện.


Phong Phi Vân xuyên thấu qua cửa sổ cung điện nhìn qua bên ngoài, chỉ thấy một chiếc long liễn thanh tú đang từ từ đi vào, long liễn dừng lại, một nữ tử xinh đẹp khoác lụa mỏng màu xanh đi ra, dáng người nhu nhược, giống như thiếu nữ mười sáu mang theo bệnh trạng đi vào.

Nàng được hai cung nữ dìu dắt leo ra khỏi long liễn, đạp lên tuyết đọng, nhẹ nhàng ho khan, tay nàng cầm lụa trắng lau khóe miệng, trên vải lụa có vết máu, nàng túm chặt trong lòng bàn tay, không cho người ta thấy.

Hai cung nữ an ủi nàng cái gì đó, nói xong thì hai cung nữ thút thít nỉ non.

Nữ tử áo xanh miễn cưỡng cười cười, đang nói gì đó, nhưng mà không cách nào che dấu thê lương trong mắt của nàng.

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Tất Trữ Suất nhìn theo ánh mắt Phong Phi Vân, nhìn vào người cô gái áo xanh kia, lập tức đồng tử phóng đại, ánh mắt tỏa sáng, nói:

- Ai ôi!!!, Wow, muội tử nhà ai mà đẹp như vậy, trước kia vì sao chưa nghe qua phương danh của nàng?

Phong Phi Vân nói:

- Nàng chính là Kỷ thần phi, cũng là mẫu thân của Nguyệt công chúa.

Nghe nói như thế, Tất Trữ Suất vội vàng tát vào miệng của mình, đau đến mức cơ bắp co rút, tiếp theo lại nói:

- Khó trách nhìn quen mắt như vậy, chậc chậc, ta vì sao cảm thấy Kỷ thần phi còn trẻ hơn cả Nguyệt công chúa thế?

Phong Phi Vân cũng nói một chút, luận tướng mạo đơn thuần, Kỷ Linh Xuân không chỉ đẹp hơn Long Thương Nguyệt, thậm chí còn đẹp hơn La Phù công chúa, hơn nữa trên người nàng có mị lực không nói nên lời, khó có ai ngăn cản được.

Đây cũng là nguyên nhân Phong Phi Vân sợ nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận