Linh Chu

Đông Phương Kinh Nguyệt chỉ hơi yên tâm, mới rồi Phong Phi Vân nói câu kia lạnh thấu xương, lệ khí nặng nề làm nàng không yên lòng chút nào. Đông Phương Kinh Nguyệt vội vàng đuổi theo hắn.

Phong Phi Vân đi trong long mạch dưới đất, người hắn như vòng xoáy to, trên đường đi hút linh khí long mạch.

Dù là "Phượng hoàng luyện cốt", hay "Vạn thú chiến thể" đều cần linh khí khổng lồ tẩy lễ. Nơi linh khí sung túc nhất là long mạch dưới lòng đất.

Sông dài màu vàng dưới đất có vô số dị thú bàn cứ, sinh trưởng trong long mạch.

Khi Phong Phi Vân lướt qua trước mặt chúng nó, đám dị thú bị giết hết.

Nguyên long mạch dưới đất trôi nổi xác chết dị thú.

Long mạch màu vàng bị nhuộm thành màu máu, như biển thây.

Phong Phi Vân đến dưới lòng Thần Vương phủ, nơi nữ Ma bế quan. Nữ Ma và Long Thương Nguyệt đã đi, chỉ để lại ao ma huyết đen thui. Máu tràn ngập ma tính xâm nhiễm vách đá vài trăm thước, từng lũ phản chiếu như mạch máu giăng khắp vách đa.s

Nữ Ma đi nhưng để lại ao ma huyết.

Nữ Ma bế quan tại đây vốn là vì abì trừ ma huyết, chém ma tính trong người, thành thánh đạo.

Nữ Ma rời đi nghĩa là nàng đã trừ hết ma huyết trong cơ thể, thành tựu thánh đạo chi nguyên, hiện giờ tu vi đạt đến trình độ nào khó thể đoán chừng.

Nhưng chắc chắn một điều là nữ Ma mạnh hơn trước kia.

Long Thương Nguyệt không có ở đây, không phải nàng tự đi hay bị nữ Ma mang đi.

Yêu khí tràn ngập quanh thân Phong Phi Vân, yêu ma chiến y bị gió trong long mạch thổi bay phần phật. Đôi mắt Phong Phi Vân yêu dị nhìn chằm chằm ao ma huyết như lòng người, máu yêu ma trong cơ thể hắn sôi sục.

Dưới tình huống bình thường yêu ma chiến y sẽ áp chế máu yêu ma trong người Phong Phi Vân, nhưng nếu hắn cố ý uống ma huyết, cố ý muốn hóa thân yêu ma thì dù là yêu ma chiến y cũng không áp chế được.

Phong Phi Vân đứng trong long mạch thật lâu không nhúc nhích.

Phía xa, mắt Đông Phương Kinh Nguyệt mông lung, áo trắng phất phới, tay ôm hồng ngọc tỳ bà ngồi trên long mạch linh khí mênh mông. Người chiến vực như sáp ong ngọc thạch, tay ngọc bắn đàn tỳ bà tấu khúc thiên âm tĩnh tâm.


Khúc tỳ bà say lòng người, hoa trong gương, trăng trong nước, rốt cuộc là mơ.

Hồng trần mờ ảo nhiều khách lướt qua, tỳ bà vẫn say lòng người.

Đông Phương Kinh Nguyệt muôn kéo Phong Phi Vân về, nếu uống ma huyết là sẽ hóa thân yêu ma thật.

Diêm vương tích trên lưng Phong Phi Vân lóe ánh sáng tà tính, khí thi hủ tràn ngập toàn thân hắn, như có ngàn vạn lệ quy đang xâm nhập cơ thể.

Sau lưng Phong Phi Vân là yêu khí biến thành bóng dáng cuồng long màu tím, cao trăm thước, dữ tợn khát máu.

Đôi mắt Phong Phi Vân tà dị, giọng khàn khàn đầy tử khí:

- Nàng . . . Sao không đi mau?

Khúc tỳ bà . . . Ngừng.

Đông Phương Kinh Nguyệt thở dài thườn thượt:

- Nếu ta đi thì ai kéo ngươi trở về?

Một câu đơn giản lại chất chứa tình cảm thiết tha.

- Nàng không kéo về được.

Ánh mắt Phong Phi Vân dứt khoát, lệ khí càng tăng lên. Phong Phi Vân há mồm hút, ao ma huyết bay ào ào vào cổ họng hắn, trôi xuống bụng. Trông như vô số huyết quản bay vào miệng Phong Phi Vân, đan xen hình ảnh ma tính.

* * *

Mấy hôm nay trong Thần đô không ngừng cuộc chiến, phe thái tử đánh vào hoàng thành trước, người ủng hộ thái tử khống chế đại cục.

Thần đô, trong hoàng thành.

Hôm nay thái tử sẽ tế thái miếu, đăng cơ đại bảo. Mấy chục lão tổ hoàng tộc đích thân đến, văn võ bá quan đi theo.

Thần chung gióng lên, tù và thổi vang vọng nửa Thần đô.

Một cái đỉnh thanh đồng to đặt trước thái miếu, bên trong dầu đốt cháy ngọn lửa vọt lên cao hơn mười trượng, như dự báo quốc vận Thần Tấn vương triều cũng sẽ lửa cháy muôn đời giống cái đỉnh thanh đồng này.

Phụng Thường một trong cửu khanh tay nâng tế văn, đứng trước thái miếu cao giọng quát:

- Tấn đế đến!

Kèn thổi vang.

Long Thần Nhai khí vũ hiên ngang mặc cửu ngũ long bào, khí độ quân lâm thiên hạ, long hồn lượn lờ quanh người, ánh sáng vàng chói lòa. Long Thần Nhai từng bước đi lên bậc thềm đá.

Bên dưới, hàng vạn người quỳ xuống.

Thái Tể, Thái Sư trong tam công tiến đến, có thể không quỳ. Thái Phó không nằm trong số đó.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, thanh âm chấn động nguyênn hoàng thành.

Đám người giật mình, Long Thần Nhai dừng bước chân nhìn hướng phát ra thanh âm.


Khóe môi Bắc Minh Mặc Thủ cong lên:

- Không sao, tiếp tục tế tự đi, đừng chậm trễ giờ lành.

Ầm!

Lại vang tiếng nổ đinh tai, thanh âm dữ dội hơn làm màng tia đau rát.

Mặt đất nứt ra.

Ầm!

Thanh âm thứ ba vang lên, tiếng sụp đổ ầm ầm như có ngọn núi cao sập xuống.

Không phải núi sập mà là tường hoàng thành. Tường thành cao trăm thước như dãy núi sụp đổ ba dặm.

Nhìn theo lỗ hổng hoàng thành thấy bên ngoài toàn là cự thú chiến xa, trăm vạn chiếc chiến xa, cự thú gầm rống xua tan áng mây trên bầu trời.

Ba thiên hầu thống lĩnh ức vạn Thần Võ quân bao vây hoàng thành, biển người đông đúc không thấy cuối. Đây là biển người thật sự, nhìn ra ngoài trăm dặm toàn là Thần Võ quân bao vây hoàng thành.

Thần Võ quân đông nghìn nghịt đồng thanh kêu lên:

- Giết, giết, giết!

Chiến thanh chấn động, một nửa quan viên trong hoàng thành té dưới dất, có người bị sát khí làm ngất xỉu, có người sợ xỉu.

La Phù công chúa tiến quân thần tốc, hàng trăm cường giả đi theo bên người. Có đại nhân vật tiên môn, có quan viên triều đình, có ba thiên hầu Thần Vương phủ.

Tay La Phù công chúa nâng đế tỉ leo lên thái miếu, nhìn chằm chằm cửu ngũ long bào trên người Long Thần Nhai. La Phù công chúa đối diện mọi người, lòng bàn tay bộc phát khí long hoàng kích hoạt đế tỉ.

Ầm!

Đế tỉ biến thành thần ấn to như một ngọn núi nhỏ lơ lửng trên thái miếu, thần văn đan xen, tràn ngập đế uy vô thượng.

Giọng La Phù công chúa vang vọng khắp hoàng thành:

- Thấy đế tỉ như gặp Tấn đế.

Mọi người lại quỳ xuống:

- Bái kiến Tấn đế!


La Phù công chúa cất đế tỉ, nói:

- Long Thần Nhai, ngươi không có đế tỉ đã muốn xưng đế sao?

Long Thần Nhai mặc long bào, không hề sợ hãi:

- La Phù, ngươi dẫn Thần Võ quân đến là muốn làm loạn sao?

La Phù công chúa khí thế khiếp người:

- Buồn cười, ta cầm 39 là chính thống, sao lại bảo là phản loạn?

Long Thần Nhai ưỡn ngực, cười khẩy nói:

- Thái miếu trọng địa, dù là Tấn đế cũng mặc đồ thường, không amng theo vũ khí gì. Ngươi dẫn Thần Võ quân sát khí đằng đằng tấn công, đây là bất kinh với các vị tổ tiên.

Long Thần Nhai sớm biết hôm nay sẽ không bình tĩnh, La Phù công chúa sẽ tấn công nên đã nghĩ cách ứng đối từ trước, vẻ mặt không chút thay đổi.

Mấy chục lão tổ hoàng tộc nét mặt sa sầm, rất bất mãn La Phù công chúa dùng vũ lực công phá hoàng thành, thế này là đang hủy hoại cơ nghiệp của tổ tiên.

La Phù công chúa nói:

- Nếu để cho ngươi làm Tấn đế sẽ mất nước, đó mới là bất kinh với tổ tiên.

Trong tay áo La Phù công chúa bay ra một luồng sáng vàng, chiếu thư tơ vàng thêu rồng nằm trong tay nàng.

La Phù công chúa mở chiếu thư ra, cao giọng đọc:

- Tấn đế có chiếu, sách phong Long La Phù làm Tấn đế đời thứ tám Thần Tấn vương triều, khâm thử!

Trên chiếu thư tràn ngập đế uy, khi chiếu thư mở ra thì mỗi chữ bay lên như mấy con rồng nhỏ màu vàng uốn lượn trong không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận