Linh Chu

Phong Phi Vân muốn dọa cho hai người này rút lui, dù sao thì trong Thương sinh động phủ cũng có một luồng sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nếu như xuất thế e rằng với thực lực của cả vương triều Thần Tấn cũng chưa chắc có thể trấn áp được.

Phong Phi Vân chính là người nhìn xa trông rộng, hiểu biết việc đời, dường như đã có thể thấy được cảnh tượng máu nhượm thiên lý.

- Quả nhiên là có hung ma xuất thế, chúng ta lập tức đi thông báo cho trưởng lão trong môn đi.

Vị Mộc sư huynh kia lấy từ trong ngực ra một miếng Ngọc phi phù, cắn đầu ngón tay, đem máu vẽ trên phù lục, nhất thời đem linh tính của Ngọc phi phù kích hoạt lên, hóa thành một đạo ngọc quang bạch sắc giống như phi kiếm xông thẳng lên chín tầng trời, biến mất ở trong mây trắng núi xanh.

Hiển nhiên đã đem sự tình nơi đây truyền lại cho Đại diễn tiên môn.

- Tiên bối, người yên tâm, đệ tử Đại diễn tiên môn chúng tôi đều là chân hào kiệt, không thể nào bị hung ma làm cho sợ hãi, tôi đã thông báo cho trưởng lão trong môn rồi, nhiều nhất là ba canh giờ thì cao thủ Đại diễn tiên môn sẽ truy phong thiên lý mà tới.

Mộc sư huynh mang trên mặt vẻ hứng khỏi, nhưng mà trong lòng cũng nghĩ thầm, những nơi đại hung như thế này đều kèm theo những thần bảo xuất thế, vị tiền bối này muốn hù dọa cho sư huỵnh đệ chúng ta rời khỏi đây, nhất định là muốn một mình chiếm lấy thần bảo, khà khà, một khi các trưởng lão trong môn chạy tới đây lấy được thần bảo thì sư huynh đệ chúng ta sẽ có một cái công rất lớn.

Phong Phi Vân không nhịn được mà bật cười, hai người này vừa rồi đều bị dọa đến kêu cha gọi mẹ, giờ vẫn còn nói là chân hào kiệt, đáng lẽ là muốn khuyên hai tên nhát gan này mau chóng rời khỏi đây thì có thể họ sẽ giữ được một mạng, nhưng thật không ngờ bọn họ chẳng những không đi lại còn thông báo cho trưởng lão ở Đại diễn tiên môn.

Một cổ sức mạnh trong Thương sinh động phủ kia nếu như mà những người trưởng lão này có thể chống chọi lại được thì đó mới là chuyện lạ!

Có điều là chẳng qua là sẽ thêm mấy cổ tử thi nữa mà thôi!

Phong Phi Vân so với những người khác chính là hiểu rõ được một cổ sức mạnh kia vừa rồi đã đáng sợ như thế nào, nếu thật như có một người từ trong Thương sinh động phủ lao ra thì coi như là một trăm bị trưởng lão cũng không đủ để giết.

- Lại có người đến!

Ba người vội vàng trốn vào một góc nhỏ trong sơn cốc.

Một bóng người mặc áo màu xám tro từ trên thâm cốc nhảy xuống, hắn cũng không có mượn lực đạp vào vách đá, chỉ trực tiếp nhảy xuống mặt đất, hơn nữa còn không có phát ra một chút tiếng động nào, tựa như một chiế lá rụng rơi xuống.

Hắn ăn mặc có vẻ rất nghèo túng, tuổi tác cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám mà thôi, trên lưng mang một thanh đao mảnh khảnh, làm cho người ra cảm thấy bị một lực vô hình nào đó đè nén.

Có quỷ ảnh màu đen nhào về phía hắn, nhưng mà hắn cũng không chuyển động một cái, đao trên lưng toát ra ánh sáng chói mắt, một cổ sát khí từ trong thân đao trùng xuất, trực tiếp chấn đắc những quỷ ảnh kia làm cho chúng bị tứ phân ngũ liệt.

- Thực lực quả là cường đại, đây cũng là một vị tiền bối!

Mộc sư huynh thấp giọng nói.

- Không phải là tiền bối thì không thể nào có thực lực cường đại như vậy.

Vị sư đệ kia cũng nói theo.

Phong Phi Vân cũng không nói gì, xem ra hai người này đã ở trong hầm mỏ quá lâu, chẳng lẽ bọn họ không biết trên đời này có những nhân vật thiên tài, so với tiền bối trưởng lão lại càng cường đại hơn.

- Đó là sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung, Đỗ Thủ Cao!

Phong Phi Vân lên tiếng nhắc nhở.

- Thái thượng ... thái thượng đoạt mệnh cung!

Hai người cũng hít một hơi, toàn thân co quắp, hiển nhiên là bị cái danh này dọa sợ, cũng không dám nhìn về hướng Đỗ Thủ Cao, thậm chí cũng không dám thở lớn tiếng nữa, sợ bị Đỗ Thủ Cao phát hiện.

Phong Phi Vân đã sớm biết Đỗ Thủ Cao đã đến Kính Hoàn Sơn, đây chính là một tài tuấn trẻ tuổi có thể dùng một chiêu mà giết chết được ngay cả một trưởng lão, nếu như hắn xông vào Thương sinh động phủ, vậy thì quả thực không tốt rồi.

"Vèo vèo vèo!"

Lại có người đến, hơn nữa số người lại còn không ít!

- Đỗ Thủ Cao, thập lục hộ pháp Phong gia đã ở đây, ngươi theo chúng ta một chuyến đi!

Mười sáu đạo nhân ảnh từ trên thâm cốc trượt xuống, mỗi một người đều mặc trọng giáp màu đen, cầm trong thay trọng đao to như ván cửa, trên người bọn họ đều mang theo linh khí bàng bạc, giẫm trên mặt đất tạo thành mười sáu cái hố thật to, thật sâu.

Sát khí trên người bọn họ nối thành một chuỗi, như là biến thành một ngọn núi, đem sát khí trên người Đỗ Thủ Cao bị chèn ép phải co rúc lại.

- Trời ơi, là mười sáu chấp pháp - hộ pháp của Phong gia, nghe đồn bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, chiến lực vô cùng đáng sợ, Đỗ Thủ Cao kia tại sao lại chọc phải Phong gia, vậy mà cũng đã làm cho thập lục hộ pháp cũng bị chấn động.

Mộc sư huynh có vẻ rất hiểu những đại nhân vật này, bị cả kinh không nhẹ.

Trong lòng Phong Phi Vân cũng rất rõ ràng, Đỗ Thủ Cao lại dám trắng trợn xông vào Tiềm long biệt viện, đem bốn vị trưởng lão Phong gia giết chết, Phong gia không phái cao thủ đi đối phó hắn mới là chuyện lạ.

Thập lục hộ pháp của Phong gia hình như có hình dáng rất ngưu bức, mỗi người đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, Đỗ Thủ Cao xem ra hôm nay thập tử nhất sinh rồi.

Trong miệng Phong Phi Vân ngậm một cọng cỏ, cười mỉm, đánh giá thập lục hộ pháp, phát hiện trong mười sáu người này đã có người lớn tuổi, tóc đã bạc hoa râm, lại có người mắt ngọc mài ngài, tuổi tuyệt đối không vượt quá hai mươi.

Đặc biệt là một vị thiếu niên đứng giữa mười sáu vị hộ pháp, càng có vẻ khó lường, tuy là mặc trọng giáp mấy trăm cân nhưng mà phía dưới chân lại không hề bị lõm xuống chút nào, tựa như đạp trên mặt nước bằng phẳng vậy.

Hai mắt hắn mang theo mấy phần tà khí, nhưng mà đồng tử lại hết sức thâm thúy, ngay cả Phượng hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân cũng không có cách nào nhìn thấu được hắn.

- Chẳng lẽ hắn chính là một trong những tài tuấn nghịch thiên ở Phong gia?

Phong Phi Vân nghĩ thầm trong lòng.

Đỗ Thủ Cao vẫn ung dung đứng ở đó, chẳng chút nào khẩn trương khi thấy mười sáu vị hộ pháp, chẳng qua chỉ thản nhiên nói:

- Chỉ bằng các ngươi thì có thể làm được gì Đỗ Thủ Cao ta? Gia chủ Phong gia phái các ngươi tới, nhưng mà chỉ để chịu chết mà thôi.

- Hừ, Đỗ Thủ Cao người có phần quá đề cao mình rồi, hôm nay Phong Kiếm ta nhất định phải giết ngươi để nổi danh, ai cũng đừng xuất thủ, ta cũng muốn xem thử coi sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung có bao nhiêu bản lĩnh.

Vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia kia tên là Phong Kiếm, vậy mà lại muốn độc chiến với Đỗ Thủ Cao, khí phách với tự tin làm cho người ta phải khuất phục.

Phong Phi Vân đứng một bên cũng là khinh tươờng cười cười: "Cùng với sát thủ sát nhân so tài, đây không phải là đang tìm cái chết hay sao? Xem ra tài tuấn nghịch thiên Phong gia có chỉ số IQ quá thấp rồi nha!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui