Linh Chu

Đi cùng Vu Thanh Họa đến đây còn có bốn nữ nhân, mọi người đều là Thiên Chi Kiêu Nữ, trên người tràn ngập linh tính, xinh đẹp đến mức có thể làm kinh ngạc người đời. Đó chính là mấy nữ nhân kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngự Thú Trai.

"Thiện Linh Nhi", vóc dáng xinh đẹp trẻ trung, trong trắng đơn thuần, đôi mắt như làn thu thủy. Nàng đứng ở trên đầu một con cự lang ( sói lớn) màu bạc, sau lưng trôi nổi một lớp phật vân mờ mịt.

"Trì Dao", trên đỉnh đầu trôi nổi một thanh kiếm tiên trắng lóa, dưới chân cưỡi một tòa đài sen Thất Phẩm màu vàng, tựa như nàng tiên ở Dao Trì mênh mông.

"Họa Kích Ngưng Hương", họ là "Họa Kích", tên là "Ngưng Hương". Thiên tư vẻn vẹn xếp hạng chỉ sau Thiện Linh Nhi, cứng cỏi bẩm sinh, tu luyện Đan Dược Đạo, phía sau có một con Băng Tinh Cầm Điểu đi theo. Nó tỏa sáng muôn màu muôn vẻ, khí lạnh bức người.

"Cửu muội", đây là một tiểu nha đầu. Tuổi chỉ có mười hai, mười ba tuổi, nhưng mà bên người rồi lại có mấy chục con chim sặc sỡ và dị thú làm bạn, làn da tỏa sáng lung linh, đôi mắt tinh anh tựa như một đôi bảo thạch. Nàng được đám thú xúm xít vây quanh, lọt thỏm vào chính giữa.

Phong Phi Vân sắc mặt sầm xuống, hắn hỏi:

- Đây là các ngươi muốn làm gì.

Vu Thanh Họa đáp:

- Bọn họ chính là bốn đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi Ngự Thú Trai, lần này sẽ đi cùng chúng ta rèn luyện.

- Rèn luyện.


Phong Phi Vân liếc mắt nhìn Vu Thanh Họa tựa như nhìn kẻ ngu xuẩn mà hỏi:

- Các ngươi cho là lần này rất dễ chơi sao. Đối phương tuyệt đối so với trong tưởng tượng của các ngươi thì càng khó đối phó hơn. Cẩn thận đến lúc đó đệ tử chính mình khổ tâm bồi dưỡng sẽ thành toàn quân bị diệt.

- Ngươi yên tâm đi. Có ta ở đây, đủ để bảo vệ an toàn cho bọn họ.

Vu Thanh Họa vô cùng tự tin, mà sự thực, tu vi của nàng đích xác cũng cường đại. Coi như là những bá chủ Tu Tiên Giới, cũng chưa chắc là đối thủ của nàng,

Trì Dao nói:

- Phong Phi Vân, tu vi của chúng ta so sánh với ngươi cũng không kém bao nhiêu, đủ để ứng phó tất cả nguy cơ.

Họa Kích Ngưng Hương nói:

- Lần này chúng ta là vì truy hồi "Kim Tàm Kinh", bắt sống tặc tử đáng ghét kia. Chúng ta cũng có đủ lực lượng đối phó hắn. Ngươi trốn ở một bên là được, Linh Tê sẽ bảo vệ ngươi.

Bọn họ đều là Thiên Chi Kiêu Nữ, vô cùng xinh đẹp, tài hoa dung mạo song tuyệt, mà lại cực kì tự kiêu. Có điều bọn họ lại đều vào đời không sâu. Lần này có vị Phật Tôn Vu Thanh Họa này đi theo, cho nên mới để cho bọn họ cùng đi ra rèn luyện, gia tăng kiến thức đối với Tu Tiên Giới.

Tĩnh Phong Khẩu, đây là lối duy nhất tiến vào Ngự Thú Trai.

Hai dãy núi cao ngất, vách đá dựng đứng hiểm trở, chỉ có một lối sạn đạo làm trên vách đá, tựa như một con Trường Long đang bò trên vách đá.

Trên đỉnh một ngọn núi cao nhất trong đó có một tòa trai đường, vách tường màu vàng đất, mái ngói rêu xanh, bên trong có một chiếc li đèn Phật Đăng đang tản mát ra ánh phật quang nhàn nhạt. Tất cả chung quanh đều là Linh Mộc, có rất nhiều dị thú phi hành trong núi, đúng là một bức tranh mô ta cảnh tượng đất lành thần tiên.

- Tại sao có thể như vậy.

Trì Dao trong bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhìn cảnh tượng kia trong trai đường, tay ngọc nhẹ nhàng đè lên môi.

Ba vị Thiên Chi Kiêu Nữ đi cùng nàng cũng đều không thể tin được hai mắt của mình, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng nặng nề.

Sắc mặt Vu Thanh Họa càng khó coi hơn, nhìn vị nữ ni cô đang ngồi ở trên đệm cói kia, trong lòng thật lâu đều không bình tĩnh lại nổi. Sau một hồi rất lâu mới thốt lên:

- Sư thúc... Lại đã chết.


Trong Trai Đường, một người nữ ni cô đang bình tĩnh ngồi ở nơi này, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhưng trên người đã mất đi khí tức sinh mệnh.

Phong Phi Vân giơ tay cầm lấy cổ tay của nữ ni cô kia rồi nói:

- Làn da đã lạnh, nhưng mà trong huyết dịch vẫn còn ấm. Điều đó nói rõ nàng vừa mới chết không lâu, hơn nữa nàng là sợ tội tự sát.

Vu Thanh Họa và bốn vị Thiên Chi Kiêu Nữ kia lập tức đều không hài lòng. Trì Dao nói với âm thanh lạnh lùng:

- Lục sư tổ đức cao vọng trọng, thương xót khắp thiên hạ, ngay cả con kiến đều không nỡ giết chết. Hiện nay bị Tà Nhân hại chết, nếu như ngươi còn dám phỉ báng người thì đừng trách ta không khách khí đối với ngươi.

Thiện Linh Nhi nói:

- Phong Phi Vân, Lục sư tổ về tu vi tâm tình thì đương thời không có mấy người có thể sánh bằng. Không có khả năng người tự sát.

Phong Phi Vân lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, nhấc lên một góc phật y của nữ ni cô kia. Ngay ở phía dưới ống tay áo lộ ra một chữ "Tội" máu chảy đầm đìa. Đầu ngón tay nàng đều đã đã bị mài rách. Từ đó có thể thấy được trước khi chết thì nàng đã viết chữ "Tội" trên mặt đất vô số lần.

Đến sau khi thấy những chữ đẫm máu này, mấy người nữ nhân ở đây đều nói không ra lời, tâm tình càng nặng nề hơn. Thật giống như về mặt tâm lí có vật gì đó đang nghiền nát, đây quả thực là "Niềm tin" cho đến giờ của bọn họ bị Phong Phi Vân hung hăng đánh tan tành.

- Ta dám khẳng định, Lục sư tổ các ngươi chính là sau khi tin tức Ngọc Lạc mang thai và "Kim Tàm Kinh" mất trộm truyền tới nơi này, liền tự tay kết liễu tính mệnh của mình.

Phong Phi Vân tiếp tục nói vô tình.

- A Di Đà Phật.


- A Di Đà Phật.

...

Bọn họ đều tụng niệm phật hiệu, hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết là đang siêu độ vong hồn Lục sư tổ, hay là đang che dấu nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.

Vu Thanh Họa vẫn không thể đón nhận sự thực này. Dù sao nếu như những lời Phong Phi Vân nói đều là sự thật, như vậy chuyện này một khi truyền ra ngoài, danh dự vạn năm của Ngự Thú Trai do vậy sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hơn nữa đối với những nữ đệ tử này của Ngự Thú Trai mà nói, thì đó cũng là đả kích vô cùng trầm trọng, ảnh hưởng tới việc tu hành của bọn họ.

- Có lẽ... Sự thật cũng không phải như thế...

Vu Thanh Họa nói.

- Vậy thì bây giờ ngươi liền có thể đi kiểm tra xem sư tổ của ngươi vẫn còn có thân thể hoàn bích hay không. Ta ở bên ngoài chờ các ngươi.

Phong Phi Vân vừa nói dứt lời liền đi ra khỏi đại môn trai đường, đi tới trong phòng tu hành, ngắm nhìn ráng mây đang lảng bảng trên đỉnh núi xa xa. Những tia máu trong đôi mắt bắt đầu xuất hiện. Hắn cảm giác có một đối thủ vô cùng cường đại đã xuất hiện.

Đây là một loại cảm giác kỳ quái, là cảm ứng giữa các thiên tài tối cao nhất. Dù xa cách một khoảng thời không, nhưng đều vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia.

Phong Phi Vân nhắm hai mắt lại, tiếp tục tiếp thu cảm giác tế nhị kia. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn phảng phất thấy được một vị tăng nhân mặc áo trắng đang ngồi ở trong phòng tu hành này. Hắn tựa như một cây bồ đề với phật pháp vô biên vô tận, bùng phát dữ dội những ánh vàng rực rỡ vạn trượng đang chậm rãi sinh trưởng từ trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận