Linh Chu

Đàn Thanh Tố gật đầu, liền dắt Linh Tê rời đi.

- Trai Chủ chờ một chút.

Phong Phi Vân lấy ra từ trong ngực một phong thơ, do dự một chút rồi vẫn giao vào trong tay cho Đàn Thanh Tố

- Thay ta giao cho Nạp Lan.

Đàn Thanh Tố mắt nhung cụp xuống, rồi liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn nhận lấy mà hỏi:

- Vì sao ngươi không tự mình giao cho nàng.

- Ta tin tưởng Trai Chủ trong lòng từ bi, nhất định có thể giải thích thật tốt cho nàng, sẽ không trơ mắt đứng nhìn nàng khóc sưng mắt trước mặt người.

Phong Phi Vân đứng ở đỉnh núi, trầm lặng một hồi lâu. Sau đó hắn liền bay dựng lên, vút vào trong biển mây. Lập tức liền biến mất tung tích.

Đàn Thanh Tố cầm lá thư trong tay, thất thần một hồi, thật giống như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay. Hiện tại nàng muốn trả lại cho Phong Phi Vân thì đã muộn, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Phong Phi Vân không có bất cứ lưu luyến gì, trực tiếp rời khỏi Ngự Thú Trai, đi ra Cảnh Phong Khẩu. Trên con đường sạn đạo giữa vực thẳm vách đá, hắn thấy một tăng nhân áo trắng, tay nắm Phật Châu, lưng đeo gùi gỗ, tựa hồ đang chờ hắn.

Phong Phi Vân thấy Vô Sắc Vô Tướng, tỏ ra vài phần kinh ngạc mà hỏi:


- Đại sư Vô Sắc Vô Tướng không tính toán ở lại Ngự Thú Trai thêm một thời gian nữa.

Vô Sắc Vô Tướng cười nói:

- Ngự Thú Trai tuy là đệ nhất thánh địa Phật Môn Thần Tấn Vương Triều, nhưng mà bần tăng xem ra đệ nhất thánh địa đích thực cũng chính là trong lòng mình.

Hai người đi ở trên sạn đạo, dọc theo con đường núi liên miên mà rời khỏi Ngự Thú Trai. Tương lai có lẽ cũng sẽ không quay trở về.

Đi ra khỏi Tĩnh Phong Khẩu, phía trước là hai con đường. Một con đường chạy về phía đông, một con hướng tây.

Vô Sắc Vô Tướng đứng ở chỗ ngã ba đường, lên tiếng hỏi:

- Tương lai ngươi có tính toán gì không ?

Phong Phi Vân cũng đứng ở chỗ đường rẽ, trong lòng lại trào dâng một cơn chua xót. Đi đâu? Hắn cũng muốn biết chính mình bây giờ còn có thể đi đâu.

Về nhà, nhưng mà hiện tại Phong gia lại làm cho hắn không tìm được một chút lòng trung thành nhỏ nhoi.

Sau khi Nam Cung Hồng Nhan đã chết, Phong Phi Vân phát hiện chính mình thật là ngay cả một điểm để gửi gắm tâm linh đều không có. Trước kia, hắn ít nhất vẫn còn biết chính mình muốn làm gì. Hắn phải cố gắng tu luyện để sau khi tu vi bước lên đỉnh cao, lại trở về tìm Thủy Nguyệt Đình báo thù. Nhưng mà sau khi đã trải qua sanh ly tử biệt, hắn lại hỏi chính mình trong nội tâm, báo thù thật sự có tác dụng sao? Cho dù giết được Thủy Nguyệt Đình, thì nội tâm thật sự liền thỏa mãn sao?

Tựa như sau khi hắn báo thù cho Nam Cung Hồng Nhan, trong lòng vẫn là đau khổ, không có một chút niềm vui.

Có lẽ, hiện tại điều đích thực cần phải làm là quý trọng người trước mắt.

- Ta đi hướng đông, ngươi về hướng nào.

Vô Sắc Vô Tướng biết Phong Phi Vân giờ phút này trong lòng như sương mù, nhưng mà lại cũng không tưởng rằng có thể đi chỉ điểm cho Phong Phi Vân. Bởi vì hắn biết, Phong Phi Vân chỉ là tạm thời bối rối. Với tâm trí và thiên tư của hắn, chả mấy chốc sẽ thoát ra từ bên trong.

Có một số người sẽ đắm chìm trong bối rối, nhưng mà có một số người lại có thể tìm được mục tiêu mới trong cơn bối rối.

- Ta đi hướng tây.

Phong Phi Vân đáp.

- Hy vọng chúng ta còn có lúc gặp lại nhau. Đến lúc đó ta nghĩ tửu lượng của ta đã rất tốt, đủ để uống ngươi gục xuống.


Vô Sắc Vô Tướng cười dài một tiếng, rồi lên tiếng hát vang. Sau đó liền trực tiếp rời đi, không mừng không lo, áo trắng vượt khỏi đời thường. Một bước đi được vài dặm, tức thì liền biến mất trên đường chân trời phương đông.

Phong Phi Vân đứng ở ngã ba đường, đưa mắt nhìn theo Vô Sắc Vô Tướng rời đi. Bỗng nhiên ánh mắt cứng lại, hắn nói với âm thanh lạnh lùng:

- Đi theo chúng ta suốt dọc đường, ngươi đúng là khổ cực, còn không đi ra cho ta.

Giữa chốn hoang dã, lặng im không tiếng động, chỉ có mấy con chim sơn tước bị kinh động bay lên.

- Rầm.

Phong Phi Vân sắc mặt lạnh hơn, thân thể nhẹ nhàng vừa động. Hắn triển khai Luân Hồi Tật Tốc, đánh xuyên qua một cây Thiết Bì đường kính hơn ba thước, làm cho một bóng người yểu điệu phía sau cây bị đánh bay đi ra ngoài.

Đến sau khi Phong Phi Vân thấy rõ bóng người kia trên mặt đất, ánh mắt khựng lại mà hỏi tràn đầy kinh ngạc:

- Là ngươi ?.

Bạch Như Tuyết cũng không ngờ tới tu vi hiện nay của Phong Phi Vân lại đáng sợ như thế. So sánh mấy năm trước thì cường đại hơn gấp trăm lần. Nàng vốn đã cực kì cẩn thận, nhưng mà lại vẫn bị Phong Phi Vân nhận ra.

- Phong Phi Vân, làm sao ngươi kinh ngạc như vậy ? Có đúng là ta không chết làm ngươi cảm giác khó có thể tin nổi ?

Bạch Như Tuyết tịnh không e ngại Phong Phi Vân, đôi mắt sáng ngời, hàm răng sáng bóng. Nàng như một cánh hoa trắng tinh bay lên từ trên mặt đất, mái tóc vốn đã bị cạo trụi, hiện nay lại dài ra, màu trắng giống như tuyết.

Yêu nữ Đệ Tứ Điện Sâm La Điện, Phong Phi Vân làm sao có thể quên mất nàng. Chỉ là chính mình rõ ràng đã chôn hài cốt của nàng, nhưng lại không nghĩ nàng vẫn còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, nhưng lại trở thành đệ tử Ngự Thú Trai.

Phong Phi Vân trực tiếp xuất ra Thiên Tủy Binh Đảm, chỉ vào cần cổ trắng nõn của Bạch Như Tuyết, trầm giọng bảo:


- Cho ngươi một cơ hội nói chuyện.

Thiên Tủy Binh Đảm khí lạnh khiếp người, cơ hồ phải làm Bạch Như Tuyết bị đông cứng.

Bạch Như Tuyết nói qua một lần toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, cũng không có giấu diếm bất cứ điều nào. Dù sao Nam Cung Hồng Nhan hiện tại đều đã chết, nàng cũng không có cái gì phải giấu diếm.

- Nói như vậy, tất cả điều này đều là Hồng Nhan sắp xếp... Huyết Cấm Huyền Trạc.

Trong lòng Phong Phi Vân giật thột một cái, ánh mắt nhìn về hướng cổ tay trắng như ngọc của Bạch Như Tuyết.Quả nhiên hắn nhìn thấy một cái vòng ngọc màu đen, trên đó có khắc ba cái rãnh chứa huyết, ẩn chứa chín tòa trận pháp. Nguyên liệu để luyện chế Huyền Trạc cực kì đặc thù, rất khó phá hủy.

Đây là thủ đoạn Nam Cung Hồng Nhan dùng để khống chế Bạch Như Tuyết. Phong Phi Vân cũng đã bị Nam Cung Hồng Nhan dùng Huyết Cấm Huyền Trạc khống chế, sau này tự nhiên là được nàng tự tay gỡ xuống.

Nhưng mà điều khiến cho Phong Phi Vân kích động lại cũng không phải bản thân Huyết Cấm Huyền Trạc, mà là một giọt máu của Nam Cung Hồng Nhan ở trong Huyết Cấm Huyền Trạc.

Nam Cung Hồng Nhan chính là chủ nhân của Huyết Cấm Huyền Trạc, muốn gỡ xuống Huyết Cấm Huyền Trạc thì nhất định phải nhỏ một giọt huyết của nàng vào trong vòng tay. Đương nhiên bên trong Huyết Cấm Huyền Trạc, bản thân nó còn có một giọt máu của nàng. Mà một giọt máu tươi này, hiện tại Phong Phi Vân xem ra, quả thực chính là vật báu vô giá.

- Nữ nhân bị Hồng Nhan đeo Huyết Cấm Huyền Trạc, chịu sự khống chế của nàng, tuyệt đối không chỉ có một mình ngươi. Theo ta được biết, mấy vị yêu nữ Sâm La Điện đều mang Huyết Cấm Huyền Trạc, hắc hắc!

Phong Phi Vân tựa như một người mù, đột nhiên khôi phục thị lực, những bóng tối âm u trước đây bỗng một lần quét sạch sành sanh, tâm tình tốt hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận