Linh Dị Âm Dương


Phòng khách nhà họ La im lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, hầu như tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi tiếng hát tuồng đến hẹn lại lên.

Ngoại trừ La Minh Đạt nằm vật ra bàn ngáy khò khò thì những người ngồi trong phòng đều ráng mở to mắt để chống chọi lại cơn buồn ngủ, không ai nói chuyện với ai.
Từ lúc bắt đầu Cố Cửu vẫn luôn âm thầm quan sát thái độ của cả nhà này.

Trong suốt một canh giờ chờ đợi, Cố Cửu để ý thấy La Minh Thông và vợ hắn không hề đếm xỉa gì đến nhau, nếu thỉnh thoảng La Minh Thông có lia mắt nhìn về phía cô ta thì cũng chỉ là ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ và dè chừng.

Mợ La thì vẫn nhất quyết ngồi im như tượng quan sát nền gạch ngay trước mũi chân mình, có đôi lần lơ đãng ngước lên nhìn về phía Tào Tử Bình vài giây ngắn ngủi.
Thời gian chậm rãi trôi, người hầu châm thêm một lượt trà mới cho mọi người nhưng cũng chẳng có tác dụng gì mấy, ai nấy đều muốn díp cả mắt lại, thậm chí La Minh Đạt đã sớm ngủ say như chết, ngáy vang như sấm, chỉ có hai người Cố Cửu và thầy trò Phong Linh đạo trưởng là còn tỉnh táo.
Cố Cửu nhẩm tính canh giờ, đoán rằng cũng sắp đến lúc hát tuồng rồi, quả nhiên, chỉ một lát sau bên ngoài vang lên tiếng hát ai oán thê lương quen thuộc.
Ngay tức khắc, người nhà họ La tỉnh táo hẳn, bọn họ ngồi thẳng cả dậy nhíu mày lo lắng nhìn về phía cửa lớn.

La Minh Đạt bị đánh thức đột ngột liền nhảy dựng lên vừa chà chà mặt vừa kêu quang quác: “Quỷ tới! Quỷ tới nữa rồi hả?!”
La Minh Thông cau mày liếc y một cái, ánh mắt cứ như nhìn một đống rác khiến người ta ghê tởm nhưng không thể nào vứt bỏ đi được.
Vì đã gần như xác định chắc chắn chuyện giả thần giả quỷ này là do bàn tay con người gây ra, hơn nữa dù cho có quỷ thật thì cũng không tới lượt Cố Cửu và Thiệu Dật nhúng tay, cho nên hai người vẫn điềm nhiên ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Tuy nhiên, ngay cả người được mời bắt quỷ là Phong Linh đạo trưởng cũng không hề phản ứng gì cả, ông khẽ cúi đầu bình chân như vại, hai tiểu đồng hầu hai bên thì đứng thẳng tăm tắp như hai khúc gỗ không có cảm xúc.
La Minh Thông khó hiểu hỏi Phong Linh đạo trưởng: “Đạo trưởng, sao lại…?”

Phong Linh đạo trưởng ngẩng đầu, ra hiệu cho hắn đừng gấp gáp.

La Minh Thông không dám cãi lời, chỉ có thể đứng dậy đi tới đi lui trong phòng một cách bất an.
Đêm qua chỉ mải mê lo tìm “quỷ” nên Cố Cửu không kịp để ý nó hát cái gì.

Lúc còn sống Tiểu Ngọc Nhi chuyên hát vai thanh y, điều này có nghĩa là y là nam nhưng được trời phú cho giọng hát mềm mại uyển chuyển như nữ giới.

Lúc này, giọng hát thánh thót ấy đang vang lên rõ mồn một ngoài sảnh, tuy không quen nghe hí khúc nhưng Cố Cửu phát hiện mình cũng hiểu được đại khái, mà càng nghe thì biểu cảm của cậu càng quái lạ.
“Con quỷ” ngoài kia đang hát vở tuồng kể về một câu chuyện xưa, người em hãm hại anh mình khiến y bất đắc dĩ phải cưới một kép hát về làm vợ, sau đó việc mèo mả gà đồng của em rể và em dâu trong nhà bị người anh tình cờ phát hiện, thế là bọn họ bắt tay nhau sát hại anh ta, thế nhưng cuối cùng người bỏ mạng lại là người vợ nam xấu số.

Cố Cửu nghe ra thì hiển nhiên những người ngồi trong phòng cũng nghe ra, mặt mũi bọn họ lúc này hiển nhiên là vô cùng đặc sắc, xanh đỏ tím vàng đủ cả.
La Minh Đạt nghi hoặc hỏi: “Sao ta nghe thấy câu chuyện này cứ quái quái thế nào…”
Rốt cuộc La Minh Thông không ngồi yên nổi nữa, hắn tiến đến gần Phong Linh đạo trưởng, nhíu mày thúc giục: “Đạo trưởng, tôi mời ngài đến bắt quỷ, bây giờ quỷ đã xuất hiện rồi, ngài còn định chờ đến bao giờ nữa?”
Phong Linh đạo trưởng không nói gì, vung phất trần, sau đó mấy người Cố Cửu nghe được một tiếng “đinh đang” giòn tan vang lên, âm thanh đó cứ như dấu hiệu mở chốt, ngay sau đó tiếng chuông trên người Phong Linh đạo trưởng kêu lên liên tục không ngừng nghỉ.

Ông lão đứng lên, nói: “Đã bắt được quỷ rồi, mời đi theo bần đạo.”
Phong Linh đạo trưởng nói xong bèn đi ra khỏi phòng, Cố Cửu và Thiệu Dật theo ngay phía sau, đám người La Minh Thông chần chờ trong chốc lát rồi cũng nối gót theo.
Phong Linh đạo trưởng dẫn đầu đoàn người đi vòng vèo trong sân nhà họ La hồi lâu rồi dừng lại trước một cái sân, Cố Cửu nhận ra đây chính là nơi thứ hai mà Thiệu Dật và cậu phát hiện ra dấu chân và tóc.
Vào ban ngày nơi này chỉ có cây cối hoa cỏ, thế nhưng bây giờ lại có thêm một cô gái mặc toàn đồ màu trắng đang quờ quạng đi tới đi lui, trông cô có vẻ rất sợ hãi, hơn nữa nhóm người Cố Cửu đã đến gần nhưng cô tuyệt nhiên không phát hiện ra.


Cố Cửu và Thiệu Dật nhìn ra trước mặt mình là Mê Tung trận, ban ngày hai sư huynh đệ chỉ lướt ngang không nhìn kĩ nên không để ý đây là Mê Tung Trận dùng để vây khốn người sống.

Xem ra Phong Linh đạo trưởng cũng có mối nghi ngờ giống như bọn họ, đều là đạo sĩ cả, ắt ông ấy đã phát hiện ra điểm bất thường từ lâu.
Phong Linh đạo trưởng chỉ vào cô gái áo trắng kia, nói: “Đó chính là ‘quỷ’ đấy”.
“Xuân Tuyết?” La Minh Thông ngẩn ra một lúc, gọi đúng tên cô gái kia, đợi đến khi hắn định thần lại bèn giận dữ nhìn thoáng qua vợ mình, người cũng đang ngạc nhiên không kém.

Hắn hỏi Phong Linh đạo trưởng: “Ý của đạo trưởng là việc quỷ quái trong nhà là do có người giở trò sao?”
Lão đạo sĩ gật đầu: “Còn những chỗ khác nữa, hẳn là vẫn còn những người khác bị nhốt trong mê trận.” Ông gọi tiểu đồng lại bảo hai đứa nó dẫn đường cho gia nhân nhà họ La đi áp giải người đến.
Tiếp theo, Phong Linh đạo trưởng phá trận pháp giải thoát cho Xuân Tuyết, cô vừa thoát ra đã bị La Minh Thông cho người bắt lại để tra hỏi.
Xuân Tuyết đang choáng váng vòng tới vòng lui trong Mê Tung trận, đột nhiên trận pháp bị giải trừ, một đám người bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt cô không báo trước khiến cô giật mình hốt hoảng mềm oặt cả người, bị gia đinh kéo đi cũng không biết phản kháng.
La Minh Thông phát hiện ra việc quỷ quái là do con người gây ra thì như tháo được gánh nặng trên lưng, không kìm chế nổi nữa ra tay tát Xuân Tuyết một cái mạnh đến nỗi khiến cô té lăn cù trên mặt đất.
“Tiện nhân! Là ai sai khiến mày giả thần giả quỷ đi dọa người trong nhà? Hả?!”
Xuân Tuyết đưa tay ôm lấy khóe miệng bị rách, cắn răng không nói tiếng nào.
La Minh Thông thấy vậy càng điên tiết, giở chiêu hăm dọa: “Mày mà còn không khai ra thì mai tao đem bán mày vào kĩ viện!”
Cố Cửu chớp chớp mắt, lời này rõ là không phải chỉ nói cho Xuân Tuyết nghe mà còn có ý thị uy trước mặt mợ La nữa, bởi vì Xuân Tuyết là người hầu cận bên cạnh cô ta.
Xuân Tuyết vừa nghe đến kĩ viện đã hoảng hồn, không ngoan cố nữa, bật khóc lết đến trước mặt mợ La, níu lấy tay áo của cô ta rêи ɾỉ: “Phu nhân! Phu nhân cứu nô tỳ với, phu nhân!”
Mợ La trợn trừng mắt nhìn Xuân Tuyết, giật phắt tay áo ra, không thể tin nổi mà kêu lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?!” Cô ta ngẩng đầu nhìn La Minh Thông, sầm mặt chất vấn: “Chẳng lẽ chàng cho rằng ta sai khiến Xuân Tuyết à?”
La Minh Thông cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp cất lời thì Xuân Tuyết đã khóc rấm rứt, tiếp tục níu lấy tay áo của mợ ta không buông, ngẩng đầu van nài: “Phu nhân! Là chính người nói với nô tì chỉ cần làm xong việc này thì sẽ trả giấy bán mình lại cho nô tì.


Hát tuồng đâu phải chuyện đơn giản, nếu phu nhân không căn dặn thì đương không nô tì lại đi luyện hát tuồng làm gì chứ!”
“Ngươi còn dám bịa đặt giá họa cho ta!” Mợ La căm tức nhìn Xuân Tuyết rồi lại nhìn sang La Minh Thông, nói: “Không phải ta làm.”
Rõ ràng La Minh Thông không hề tin lời của mợ La, ánh mắt hắn nhìn cô ta càng ngày càng lạnh lẽo, không những vậy mà trong ánh nhìn ấy còn chất chứa một thứ cảm xúc gì đó đè nén quá lâu chỉ chực chờ bùng nổ.

Hắn gần như sắp không kìm chế nổi nữa, thậm chí còn không để ý đến việc phải che giấu nó trước mặt người khác.
Mợ La nhìn thấy ánh mắt độc địa ấy của La Minh Thông thì không khỏi giật mình lùi lại mấy bước, vừa mới đây thôi cô ta còn rất bình thản, ngay cả khi bị Xuân Tuyết vạch tội cũng không mảy may lo sợ, thế nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của chồng mình cô ta lại bỗng có hơi hoảng hốt.

Mợ La cố trấn tĩnh, nhận ra mình bị hù dọa bởi ánh mắt của La Minh Thông liền bắt đầu nổi giận, cô ta lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm chàng có tin hay không, dù sao việc này cũng không phải ta làm.

Ta việc gì phải làm như vậy, ta được lợi lộc gì trong chuyện này chứ? Chắc chắn là có người hãm hại ta!”
Mợ La ngó quanh ngó quất tìm kiếm đối tượng khả nghi, sau đó cô ta chợt nhìn thấy La Minh Đạt đang đứng nép trong góc bèn chỉ tay vào y lớn tiếng căn vặn: “Là ngươi đúng không? Ngươi bày trò hãm hại ta để châm ngòi ly gián!”
La Minh Đạt bày ra vẻ mặt tôi đây oan uổng quá, thế nhưng y còn chưa kịp lên tiếng thanh minh thì La Minh Nhã đã cướp lời mà mỉa mai: “Nhị tẩu, tẩu cảm thấy đại ca đủ đầu óc để dựng nên chuyện này ấy à?”
La Minh Đạt nghe vậy thì gật đầu như giã tỏi cứ như La Minh Nhã vừa mới khen mình vậy: “Chỉ có em gái hiểu ta ha ha.”
Mợ La vẫn còn tức lắm nhưng cũng xuôi theo, không dây dưa với La Minh Đạt nữa, đại khái là cô ta cảm thấy La Minh Nhã nói có lý, cái tên không có đầu óc như La Minh Đạt thì làm nên được trò trống gì chứ, đường đường là con cả dòng chính mà tự biến mình thành một tên ất ơ ngày ngày xòe tay xin tiền em trai, không đáng cô ta để vào mắt.
Vừa lúc này, tiểu đồng dẫn theo người đi bắt “quỷ” trở lại.

Mấy tên gia nhân xô đẩy bốn cô gái vào trong sân, mấy cô này vừa nhìn thấy tình cảnh Xuân Tuyết đang quỳ gối trên mặt đất thì vội nhào lại phủ phục trước mặt mợ La nài van khóc lóc, chẳng khác gì Xuân Tuyết vừa nãy.
Mợ La vừa kinh ngạc vừa giận dữ tiếp tục lùi về phía sau, trừng mắt nhìn mấy cô gái, tức đến nỗi lắp bắp không thành tiếng: “Ngươi…ngươi…các ngươi!”
Cố Cửu nhíu mày, sao lại khéo như vậy, cả đám đều là người hầu bên cạnh mợ La hết.
La Minh Thông hỏi mấy cô mới tới: “Các ngươi cũng được phu nhân sai khiến để đi giả thần giả quỷ hay sao?”

Bốn cô hầu bị chủ nhà hỏi nên sợ hãi rúc vào nhau thành một cục, run rẩy gật đầu xác nhận: “Đúng…đúng vậy ạ.”
La Minh Thông lại hướng ánh mắt bất thiện về phía mợ La làm cô ta phải nuốt lại lời giải thích sắp đến bên miệng, sau đó hắn lại nhìn thoáng qua Tào Tử Bình bằng một vẻ mặt u ám khó hiểu.

Gã Tào Tử Bình này thì vẫn cứ như không quan tâm đến mọi việc đang xảy ra, chỉ nhíu mày rũ đầu chìm đắm trong thế giới của riêng của mình.
Lời khai của cả năm người đều chĩa mũi dùi về phía mợ La, gần như chân tướng đã hai năm rõ mười, thế nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều một mực phủ nhận, hơn nữa càng không hề có vẻ chột dạ khi hành vi của mình bị bại lộ.
Đây là việc của nhà họ La, dù La Minh Thông có tức giận thế nào đi nữa thì cũng chưa đến nỗi mất lý trí mà công khai huỵch toẹt trước mặt mọi người.

Hắn làm y hệt lần trước, sai gia nhân áp tải năm cô gái vào phòng chứa củi, đợi giải quyết xong tất cả các việc cần thiết thì sẽ xử lý sau.
La Minh Thông vừa căn dặn xong định bảo mọi người giải tán thì chợt có một trận gió lớn bỗng đâu thổi tới…
Cố Cửu và Thiệu Dật biến sắc, Phong Linh đạo trưởng thì vung phất trần lên, hai tiểu đồng bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh.
La Minh Đạt run lập cập la oai oái: “Sao tự nhiên lạnh dữ vậy trời.”
Không chỉ La Minh Đạt mà tất cả những người ở đây, ngoại trừ Thiệu Dật, đều không hẹn mà gặp cùng vòng tay ôm lấy chính mình, vô thức nhích lại gần nhau cho ấm.

“Tử Bình…” Một giọng nói trong trẻo dịu dàng không biết từ đâu vang lên, mọi người đồng loạt quay lại nhìn thì thấy mợ La đang chắp tay phải ở sau lưng, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng đưa lên miết nhẹ dọc vành tai, mỉm cười nhìn Tào Tử Bình.
Tuy mợ La đang cười nhưng nụ cười của cô ta cứng đờ, đôi mắt cũng lạnh như băng tuyết, so với người mới nổi trận lôi đình một cách sống động vừa nãy cứ như hai người khác biệt.

“Mợ La” nhìn chằm chằm Tào Tử Bình, gọi lại lần nữa: “Tử Bình, là ta đây, huynh không nhận ra ta sao?”
Tào Tử Bình kinh hoàng tột độ, loạng choạng lui về sau mấy bước.
“A…A Ngọc!”
“Mợ La” khẽ cười duyên một tiếng, thế nhưng nụ cười này kết hợp với khuôn mặt đơ cứng của cô ta chỉ tạo nên cảm giác quái dị âm u mà thôi, trông kì cục đến nỗi những người bình thường ở đây cũng phát giác ra có vấn đề.
Cố Cửu gõ gõ lên búi tóc của mình, trao đổi ánh mắt với Thiệu Dật, không ngờ bọn họ đã đoán sai, nhà họ La này vẫn có quỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận