Linh Điền Có Manh Thú Nghịch Thiên Luyện Đan Sư


Mộ Dung Tỏa Đồng còn chưa kịp phản bác, Hồ Cơ đã õng ẹo nói: “Người hủy dung người khác sẽ bị xuống địa ngục đó!”“Ngươi…các ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy!” Mộ Dung Tỏa Đồng trừng mắt nhìn về phía Thanh Tuyết.Âu Dương Quân Ninh nói: “Thanh Tuyết đâu có nói gì.” Thanh Tuyết còn chưa đề cập đến hai chữ Tỏa Đồng, chỉ trách Mộ Dung Tỏa Đồng phản ứng quá mãnh liệt mới khiến nàng nhìn ra manh mối.Mộ Dung Tỏa Đồng chột dạ, nhìn về phía Thanh Tuyết vẫn thản nhiên như thường: “Ngươi có thể ăn uống bừa bãi, nhưng không thể nói linh tinh, nếu không có chứng cứ thì chính là phỉ báng!”“Ngươi muốn chứng cứ ư?” Thanh Tuyết khẽ vuốt gáy tiểu miêu, rồi nâng nhẹ cái cằm.Chiếc nhẫn kim cương trên tay Tỏa Đồng hẳn vẫn lưu lại Thăng Tiên Đan, Liễu Hạ Nguyên cũng là nhân chứng, trong phòng luyện đan có thể còn ghi chép luyện đan của nàng ta.

Chỉ cần chịu khó tra xét thì nhất định sẽ tra ra dấu vết.Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng bối rối của Tỏa Đồng, nàng lại thay đổi chủ ý.Thứ thực sự khiến cho người ta sợ hãi không phải tai nạn mà là chờ đợi tai nạn đến với mình.Sao không để nàng ta nhảy nhót, cho nàng ta thêm chút niềm vui thú? Nếu chơi chán rồi thì lại nói hết mọi việc cho phụ thân.“Không.”Thanh Tuyết cất cao giọng, xong lại khẽ hạ giọng, làm Mộ Dung Tỏa Đồng sợ đến mức trái tim như muốn nhảy ra.

Nàng ta lườm Thanh Tuyết một cái.Ánh mắt Âu Dương Giáng Vân sáng lên, đứng ra hòa giải: “Quân Ninh, Tỏa Đồng là khách nhân, sao muội lại hoài nghi khách nhân như thế? Được rồi, ta kính Tỏa Đồng một chén, thay muội muội ta bồi tội.”Mộ Dung Tỏa Đồng gắng gượng cười, ra vẻ bình tĩnh chạm vào cốc của hắn.Yến hội kết thúc, ai đi đường nấy.Thanh Tuyết thả Bạch Hổ về không gian Linh Lung, nháy mắt với Gia Cát Hiểu Hàn.

Hắn lập tức hiểu ý, cười nói: “Khuya rồi về nhà không an toàn, để ta tiễn nàng.”Gia Cát Hiểu Hàn nhìn Hồ Cơ, Hồ Cơ lập tức kéo bả vai Ngọc Giới lại: “Tiểu đệ đệ, hôm nay được quen đệ, ta cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, ta còn có chút chuyện muốn nhờ đệ thỉnh giáo.”Ngọc Giới định từ chối, nhưng khi nhìn thấy tỷ tỷ đi lên xe ngựa Gia Cát gia cùng với Hiểu Hàn ca ca thì đành phải thuận theo Hồ Cơ lên xe nhà mình.Mộ Dung Tỏa Đồng đã ngồi sẵn trong xe, vừa thấy Hồ Cơ đi lên, tâm tình lập tức bộc phát, đập tay xuống: “Tiện nữ nhân kia, cút xuống cho ta!”Hồ Cơ cầm lấy đôi tay của nàng ta, nở nụ cười mị hoặc: “Tối nay, ngài bận rộn thật đấy.


Ngài không sợ nô gia sẽ nói cho Thanh Tuyết là ngài muốn hạ độc nàng ấy sao?”Lúc này, Mộ Dung Ngọc Giới biến sắc: “Hồ Cơ, ngươi nói thật sao?”“Vừa nãy, con mèo kia đánh rơi chén rượu, tỷ tỷ ngươi đã sớm biết trong chén rượu kia có độc.

Tuy rượu là do Âu Dương Quân Ninh rót, nhưng độc lại là do vị tiểu thư này hạ.” Hồ Cơ nghiêng người, giọng nói như hoa lan nở.Ngọc Giới nổi điên lên, ánh lửa trong tay bắn ra bốn phía nhưng lại bị Hồ Cơ đè xuống: “Nếu giết nàng ta ở đây thì chúng ta sẽ không thoát tội.

Tỏa Đồng tiểu thư dù gì cũng là Vương phi tương lai.”Mộ Dung Tỏa Đồng không né tránh, chỉ cười lạnh: “Biết chân tướng thì đã sao? Không có vật chứng, các ngươi vẫn không thể định tội ta.”Ánh mắt Ngọc Giới trở nên lạnh lẽo: “Ta không muốn ngồi cùng một chỗ với hạng nữ nhân này, chúng ta xuống xe!”Hồ Cơ hơi ngạc nhiên: “Ngươi muốn về nhà sao?”“Ngươi có đi hay không?” Ngọc Giới hỏi lại.Hồ Cơ bất đắc dĩ nói: “Hiểu Hàn bảo ta đưa ngươi về nhà, ta đương nhiên phải liều mình bồi quân tử rồi.”Thanh Tuyết không phát hiện trên xe ngựa trước mặt có người đi xuống, bởi vì giờ phút này, nàng đang đắm chìm vào khoái cảm được hút máu.Từ sau lần hút máu mười ngày trước, nàng có thể chịu được đến bây giờ là nhờ có Tiểu Miêu.Hôm đó đi ra khỏi Mộ Dung phủ, Gia Cát Hiểu Hàn cũng lâm vào tình trạng đói khát.

Không phải là thèm ăn, mà trong đầu hắn liên tục tưởng tượng đủ thứ, máu, vị rỉ sắt, cảm giác răng đâm vào da, cảm giác nhoi nhói, mê muội và khoái cảm mê say kia, tất cả đều khiến hắn thèm thuồng.Dù hắn tu luyện, ăn cơm, hay thậm chí là đi ngủ đều không thể kiềm chế nổi, thường xuyên nghĩ đến khoảnh khắc bị cắn kia.


Huyết dịch dâng trào, đại não nhớ lại mùi hương thơm tràn ngập trên thân thể nàng, răng nanh và giọng nói mê hoặc của nàng.Bản thân hắn là một trị liệu sư, nhưng lại không tự nhìn ra được vấn đề của mình, đành phải mời các thúc bá trong nhà chữa trị.Tất cả mọi người đều nhìn không ra, cuối cùng nói cho hắn tám chữ:Thanh tâm quả dục, không vướng dâm tà.Hắn nghe xong cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng rốt cuộc cũng hiểu được ham muốn mà nàng nói đến là như thế nào.Hắn muốn được nàng cắn, muốn được chiếc răng nanh kia đâm xuyên qua da, muốn máu mình đi vào thực quản của nàng, muốn cái lưỡi mềm mại như hoa đinh hương của nàng liếm vào vết thương.

Hắn còn ham muốn thân thể của nàng, mùi của nàng thậm chí là tất cả những thứ liên quan đến nàng.Nhưng điều này thực sự sai trái, hắn phải rời khỏi nàng.Hắn là người thừa kế của Gia Cát thế gia, hắn và Chiến Vương phi không nên gặp nhau.Đây là mười ngày dày vò nhất trong cuộc đời của hắn.Hồ Cơ ở bên cạnh liên tục kích thích hắn, yêu đương với chủng tộc tối cao nhất, cho hắn lấy cớ để theo đuổi nàng.Nếu đã không rời khỏi được, hắn sẽ đi gặp nàng.

Hắn điều tra được nàng sẽ đi đến Âu Dương thế gia, cho nên khi Âu Dương Giáng Vân phát thiệp mời, hắn đã xung phong nhận việc hỗ trợ chỉ vì muốn tiếp cận nàng.Khát vọng bị hút máu đã lấn át lý trí của hắn, chờ đến khi nàng ăn no, Gia Cát Hiểu Hàn chịu đựng cảm giác choáng váng do mất máu quá nhiều để nàng nằm trên đùi của mình, thương tiếc nhìn nàng: “Đói đến mức như vậy sao không đến tìm ta?”“Ta sợ ngươi sẽ bị ta ảnh hưởng.


Mấy ngày nay, ta để ngươi nghĩ cho rõ.

Ta đã nói là cho ngươi cơ hội hối hận rồi mà.” Nàng ngẩng mặt lên, nụ cười xinh đẹp nở rộ: “Thấy ngươi không hối hận, ta vui lắm.

Về sau ta sẽ bảo vệ ngươi.”Gia Cát Hiểu Hàn khẽ cười, vuốt ve đám tóc sau gáy nàng: “Ta mới là người bảo vệ nàng, hãy tin ta, ta sẽ khiến cho những kẻ tổn thương nàng rơi xuống địa ngục.”Ánh mắt Thanh Tuyết hơi trầm xuống: “Đừng dụng vào Tỏa Đồng, giữ nàng ta lại vẫn còn có tác dụng.”Gia Cát Hiểu Hàn ôm chặt nàng hơn.

Đúng lúc này, giọng nói của phu xe truyền đến: “Thiểu chủ, xe ngựa trước mặt đang đi về phía Tây.”Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Thanh Tuyết, Gia Cát Hiểu Hàn nói: “Đó là phương hướng đến phủ Duệ vương, đêm hôm khuya khoắt, Mộ Dung Tỏa Đồng còn không về nhà.

Đúng là thú vị.”“Ngọc Giới và Hồ Cơ đâu?”“Bọn họ đã xuống xe từ lâu rồi, có lẽ là không muốn ngồi cùng xe với Tỏa Đồng.” Trấn an Thanh Tuyết xong, Hiểu Hàn nói tiếp: “Yên tâm, với thân thủ của Hồ Cơ thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”Đúng như Gia Cát Hiểu Hàn nói, Thanh Tuyết vừa vào phủ thì Ngọc Giới và Hồ Cơ đã quay trở lại.


Còn Tỏa Đồng thì đến trưa ngày hôm sau mới trở về.Mộ Dung gia chủ tức giận vì nàng ta một đêm không về, vốn định phạt nàng ta quỳ ba ngày ở từ đường nhưng nhờ chủ mẫu cầu xin nên chỉ quỳ một ngày rồi thả.Ba ngày sau, đã đến thời gian Chiến Vương xử tử ba trăm người của Thiên Âm phường.

Thanh Tuyết không có ý định đi tham gia náo nhiệt, ôm sách vở, ngồi trên xích đu, phơi nắng trong hoa viên và nghe đám thị nữ nói chuyện phiếm.Thế này sao gọi là thời gian rảnh rỗi của người bình thường? Rõ ràng là của thần tiên mới đúng.“Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Tứ tiểu thư đã qua đêm ở phủ Duệ vương đấy!”“Mặc dù Thất tiểu thư ngỗ nghịch, nhưng chưa bao giờ đi qua đêm.

Tứ tiểu thư nhìn thì đoan trang, không ngờ lại lỗ mãng đến vậy.”“Âu Dương tiểu thư nói cấm có sai, nàng ta nhờ leo lên giường Duệ vương, dùng thuật quyến rũ Duệ vương mới được làm Vương phi! Thật đáng thương cho chủ tử chúng ta, tuổi còn trẻ như vậy đã bị hủy dung, còn phải gả cho tên Chiến Vương gia lãnh huyết vô tình kia nữa.”“Ta nói cho ngươi nghe bí mật này, người hủy dung chủ tử chính là Tứ tiểu thư đấy!”“Xuỵt! Không thấy được hiện trường, ngươi nghe được ở đâu đấy?”Thanh Tuyết lấy Cửu Chuyển Dung Huyết Đan ra, sau khi xác nhận được thứ đồ chơi này không gây hại cho cơ thể, nàng liền ngửa đầu ra uống, đan dược vừa vào miệng đã tan ra, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Vừa ăn vào thì không có phản ứng gì nhưng đột nhiên, bụng lại quặn đau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận