Linh Điền Có Manh Thú Nghịch Thiên Luyện Đan Sư


Mộ Dung Ngọc Giới nhìn mọi người trong nhà làm vậy, lập tức chửi ầm lên.Mộ Dung thiếu chủ kiềm chế lửa giận, lời nói lạnh như băng: “Cửu đệ, Thanh Tuyết đã qua đời, hôn ước của nó và Duệ vương cũng hết hiệu lực.

Tỏa Đồng và nó tình như tỷ muội, giờ thay mặt gả cho Duệ vương, để an ủi tinh thần nó trên trời có linh, có gì không thể?”Lồng ngực Mộ Dung Ngọc Giới tức đến mức phập phùng, lửa giận nhắm thẳng vào Mộ Dung Tỏa Đồng, mắng: “Là ngươi! Tất cả là do ngươi! Cuộc đi săn mùa xuân là do ngươi sắp đặt, việc trượt chân xuống Tử Vong Cốc cũng là do ngươi điều khiển! Tỷ tỷ ta vốn không muốn đi, nhưng mà vì ta…Đồ tiện nhân nhà ngươi! Trả mạng tỷ tỷ lại cho ta!”Ánh mắt Mộ Dung Tỏa Đồng lộ vẻ sợ hãi, nước mắt chảy ròng ròng: “Cửu đệ, không ngờ đệ lại nghĩ tỷ như vậy.

Thôi được rồi, chẳng bằng ta đi theo Thất muội để chứng minh bản thân trong sạch.”Nói xong, nàng ta liền định xông về phía quan tài, việc này khiến cho sắc mặt mọi người không khỏi tái mét.Duệ vương sao có thể để nàng ta chết? Hắn ôm nàng ta vào ngực, tinh thần rung động, gần như không giữ nổi: “Bản vương tin nàng.”Trấn an ái thê xong, Duệ vương lạnh lùng nói: “Ngọc Giới, thánh chỉ đã có, ngươi vẫn chưa rõ sao? Tỏa Đồng không chỉ là Ngũ tỷ của ngươi, còn là chính phi của bản vương, sao ngươi có thể tùy tiện vu khống nàng? Bây giờ, ngươi còn làm náo loạn linh đường, khiến người đã mất bất an.


Nể tình ngươi nhỏ tuổi vô tri, bản vương phạt không cho ngươi tham gia tang lễ, ở nhà hối lỗi.”Mộ Dung Ngọc Giới dốc sức ho khan, khóe miệng chảy máu.“Cửu đệ, Thanh Tuyết tâm địa thiện lương, nhìn thấy Duệ vương và Tỏa Đồng phu thê hòa hợp, đương nhiên sẽ rất vui mừng.

Lẽ ra ngươi nên vui vẻ mới đúng.” Mộ Dung thiếu chủ còn đổ thêm dầu vào lửa.“Ngươi, các ngươi!”’ Mộ Dung Ngọc Giới cảm thấy cổ họng tanh tanh, thân thể yếu đuối, cuối cùng không chịu nổi nữa, mềm oặt ngã xuống đất.Không ngờ, đối diện với hắn không phải sàn nhà lạnh lẽo, mà có một bàn tay ấm áp nắm lấy hắn, đây chính là mùi hương hoa linh lung trên người tỷ tỷ.Hắn bỗng nhiên mở mắt, nhưng trước mắt là một khuôn mặt rất xấu xí, vết sẹo chằng chịt đầy mặt như những con rết.


Dung mạo tuyệt sắc đã không còn, nhưng hắn vẫn rất vui mừng, chỉ sợ đây là giấc mơ, không dám tin mà kêu lên: “Tỷ tỷ?”Giọng nói non nớt, trong sáng chân thành của thiếu niên gợi lại những tình cảm của Mộ Dung Thanh Tuyết.Hôm nay, nàng giữ một thái độ vui vẻ đi vào gia môn, tất cả mọi việc diễn ra trong linh đường cũng không khiến nàng có cảm giác gì.

Thành thật mà nói, để một lão quái vật sống ngàn năm như nàng có cảm giác thì có lẽ ông trời phải ban xuống một cơn hồng vũ!Nhưng mà, thiếu niên này quá đặc biệt.

Hắn tựa như là một vệt sáng trong đêm tối, chiếu thẳng vào trái tim nàng, ôm chặt lấy trái tim mới biết cảm nhận cảm xúc của nàng! Nàng gần như không cần suy nghĩ, bước chân lập tức dịch chuyển ra sau lưng Mộ Dung Ngọc Giới, ôm lấy hắn.“Ừ, là ta đây.” Nàng đáp lại rất chân thành.Thanh Tuyết bắt chước vẻ mặt của nguyên chủ, ngang bướng cười nói: “Không phải nói gì, ta sẽ thay ngươi giáo huấn đám người này.”“Ừm!” Ngọc Giới nặng nề đáp.“Ngươi, ngươi, ngươi là Mộ Dung Thanh Tuyết? Ngươi là người hay quỷ?” Mộ Dung thiếu chủ không dám tin vào hai mắt của mình!Tất cả mọi người cũng sợ hãi nhìn nàng!Nhất là Mộ Dung Tỏa Đồng có tật giật mình, chỉ sợ nàng vạch trần mình!Sắc mặt Duệ vương cũng rất khó nhìn, bởi vì hắn vừa mới thoát được hôn ước với nàng xong.“Ta đương nhiên là người rồi.” Mộ Dung Thanh Tuyết ra hiệu cho thị nữ đỡ Ngọc Giới.Nàng đi đến trước mặt mọi người, cố ý xoay một vòng, để cho bọn họ tỉ mỉ quan sát nàng.Ngay sau đó, Thanh Tuyết nở một nụ cười chết chóc: “Thật ngại quá, ta không chết như những gì mà các ngươi mong muốn.


Ta, Mộ Dung Thanh Tuyết, đã trở về rồi!”Nàng vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều kích động.Nàng mặc một thân hồng y, dung mạo xấu xí, đẫm máu như Tu La, thình lình đứng trước mặt mọi người.Quả nhiên, người tốt sống không lâu, tai họa thì tại ngàn năm!“Sao có thể được?” Mộ Dung Tỏa Đồng kinh ngạc hô lên.Thanh Tuyết không muốn vạch trần Tỏa Đồng vào lúc này, nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm: “Duệ vương gia, chiếu thư vừa rồi vẫn còn tác dụng chứ?”Đôi mắt Duệ vương sắc lạnh như đao: “Chiếu thư đã hạ, không được sửa đổi, mong Thất tiểu thư hiểu cho.”Lời nói rõ ràng thể hiện sự ghét bỏ, nên phàm là bất kỳ nữ tử nào cũng sẽ biết khó mà lui, nhưng…“Ta không hiểu.” Thanh Tuyết nói.Duệ vương cười lạnh, nàng muốn gả cho hắn sao? Nếu nàng không bị hủy dung, hắn còn có thể cưới nàng.

Dù nàng có là người vô dụng, thì cũng là một bình hoa đẹp mắt, nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày đều phải nhìn khuôn mặt kia của đối phương, hắn đã cảm thấy buồn nôn vô cùng.“Mặt đã bị hủy thành như vậy, còn muốn bay lên cành cây làm phượng hoàng? Thật là không biết xấu hổ! Còn đòi gả cho Duệ vương? Trước đây nàng đã không xứng, bây giờ càng không xứng!”Mộ Dung Ánh Hà cứ nghĩ là không ai nghe thấy, nhưng tai Thanh Tuyết lại rất thính!“Mau xin lỗi ta!” Thanh Tuyết nhìn về phía nàng ta, cất cao giọng nói.“Ngươi…” Nghe được sao? Ánh Hà né tránh ánh mắt: “Không, ta không!”“Chát, chát!” Thanh Tuyết bước lên, cho nàng ta hai cái bạt tai, chấn động đến tất cả mọi người, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Thất tiểu thư quả thực là một người kiêu căng, nhưng trước giờ không trực tiếp đánh mặt người khác! Bây giờ người nàng đánh lại chính là Lục tiểu thư, Mộ Dung Ánh Hà!“Xin lỗi mau.” Thanh Tuyết nói lại lần nữa.“Ai cho phép ngươi đánh ta!” Gương mặt Mộ Dung Ánh Hà sưng vù như cái đầu heo, không ngờ Thanh Tuyết lại dám làm nhục nàng ta!Tiện nhân!“Chát, chát!” Năm ngón tay lại đáp xuống, mọi người ngây ra như phỗng.“Mỗi bên hai cái, đối xứng như vậy mới đẹp!” Mộ Dung Thanh Tuyết thổi thổi bàn tay hơi đau vì đánh người của mình.Mộ Dung Ánh Hà mắng to: “Tiện nhân! Ngươi là cái đồ tiện nhân!”Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.Thanh Tuyết hỏi lại: “Thánh thượng truy phong cho ta là Trường Lạc quận chúa, ngươi gọi ta là tiện nhân, là có ý bất kính với thánh thượng sao?”“Ngươi!” Mộ Dung Ánh Hà tức giận, nói trong vô thức: “Chỉ là chết mới được truy phong, ngươi còn chưa chết thì danh hiệu này chắc gì đã là của ngươi!”Thanh Tuyết khẽ nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ngươi chỉ là một ả thứ nữ, lại dám đàm tiếu về ý chỉ của bệ hạ! Ngươi đâu, ném nàng ta vào Đình Úy Ti! Để nàng ta nhớ rõ!”Vù! Đến khi đám thị vệ mặc giáp trụ xông vào, mọi người mới tỉnh ra.Nàng thực sự đã trở về!Bị đưa vào Đình Úy Ti! Không chết thì cũng bị lột da.Nàng thực sự muốn giết chết Mộ Dung Ánh Hà!Thất tiểu thư ngu như lợn lại có thể mạnh mẽ, can đảm như vậy sao?Nhưng bây giờ, nàng đã được phong là quận chúa, ngoại trừ Duệ vương thì ở đây nàng là cao quý nhất.


Một giây trước, mọi người còn mừng thầm vì nàng được truy phong, giờ phút này lại chỉ muốn bóp chết suy nghĩ của chính mình!“Chủ mẫu, cứu con! Tam ca, cứu muội!” Vẻ mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ánh Hà biến sắc.Mộ Dung thiếu chủ định khuyên can thì chủ mẫu lại ngăn cản.Mộ Dung Chiếu Hà quỳ xuống, nắm lấy ống quần Tỏa Đồng.

Nàng ta biết rõ ở đây chỉ có Duệ vương là hoàng tộc, hiện tại chỉ có hắn mới có thể chống lại Thanh Tuyết: “Tỏa Đồng tỷ tỷ, tỷ mau giúp muội cầu xin Duệ vương gia, muội không muốn chết!”Tỏa Động dịu dàng nói: “Vương gia, Ánh Hà là muội muội ruột của thiếp.”Duệ vương vốn không chịu được cảnh Thanh Tuyết xử trí người khác trước mặt hắn, nay Tỏa Đồng còn cầu xin, hắn càng cảm thấy không ổn: “Thanh Tuyết, thả nàng ta ra.”“Duệ vương, đây là chuyện nhà của Mộ Dung phủ.”Thanh Tuyết phản bác, Duệ vương càng tức giận: “Nhưng ngươi nói nàng ta đàm tiếu về thánh chỉ, bản vương đương nhiên có quyền hỏi.”Ánh mắt Thanh Tuyết trở lên lạnh lẽo.Mộ Dung Ánh Hà bị nha hoàn nhắc nhở, vội vã dập đầu: “Thất…quận chúa tha mạng, do ta lỡ miệng, ta không nên nói lung tung!!”“Được, vậy ta sẽ nể mặt Duệ vương.” Thanh Tuyết lật tấm lệnh bài trong tay, đưa cho quản gia: “Đưa nàng ta đến Chấp Pháp đường, vả miệng năm mươi cái.”Phù…Mọi người đều sợ hãi, hít vào một ngụm khí lạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận