Linh Hồn Ác

“Các ông không hiểu tôi.

Các ông không đủ khả năng hiểu tôi.

Tôi nằm ngoài trải nghiệm của các ông.

Tôi nằm ngoài cái Thiện và các Ác.”

Lời nói trong buổi xử án của Richard Ramirez,

bị kết án tử hình vì đã giết mười bốn người.

* * *

Đêm bao phủ toàn bộ Portland, trùm lên những vực thẳm và những cánh rừng nơi đầy nỗi khiếp sợ âm ỉ về cái chết đang lảng vảng xung quanh. Những đám mây khổng lồ màu đen trôi qua giống như những bóng ma lặng lẽ, bóp nghẹt cả vùng dưới tấm áo choàng tang tóc của nó.

Đêm hôm đó, Brolin không đến nhà Juliette. Sau khi đào mộ Leland Beaumont, anh đã về nhà để trốn chạy nỗi sợ hãi. Vốn rất ít uống rượu, nhưng anh đã nốc hết một phần ba chai Jack’s phủ đầy bụi. Anh tắm dưới vòi hoa sen nóng rãy, gần đến mức làm anh đau đớn. Rồi anh chui vào chiếc áo phông cũ của học viện Quantico, chiếc áo màu xám sờn mòn với khẩu hiệu của FBI được viết bằng chữ đậm: Trung thanh, Dũng cảm, Liêm khiết. Anh cảm thấy an toàn khi mặc nó, giống như đang ở trong dấu tích còn lại của một thời trung thực đã qua. Thời mà anh biết anh đi đâu, làm gì và tin vào cái gì. Đấy là trước khi anh mất đi ảo tưởng về nghề nghiệp.

Trong sảnh nhỏ thông với phòng khách, Brolin nghe tiếng nước rỏ xuống từ áo vest của mình. Anh quay đầu và trông thấy đôi giày dính đầy bùn, hình ảnh ngôi mộ trống rỗng của Leland lại hiện ra với tất cả những điều tưởng như không thể xảy đến.

Cần phải nhanh chóng mở một cuộc điều tra bổ sung về vụ xác của Leland biến mất. Bởi đây không thể chỉ là chuyện đào mộ. Leland đã được chôn cất, hắn đã chết.

Rốt cuộc, mày có chắc không? Mày có mặt khi chôn cất không?

Không thể thế được, Leland đã lĩnh một viên đạn vào giữa đầu, hắn không thể sống sót bằng bất cứ cách nào. Cái xác lạnh ngắt của hắn đã được các bác sĩ khám nghiệm. Khẳng định chắc chắn.

Nhưng mày có kiểm tra xem liệu cái xác đã được đặt trong quan tài khi chôn cất hay không?

Não hắn đã bay mất cùng với hộp sọ.

Leland thực hành ma thuật. Hắn muốn trở nên bất tử.

Brolin tự tra tấn mình trong tâm thức vài phút rồi bật máy chơi điện tử. Anh đã không chơi nữa từ… từ hai tuần, quả là một kỳ tích! Bức xạ từ màn hình ti vi và động tác giật giật khi chơi đưa anh rời khỏi thực tế. Khi những xác chết sống lại đầu tiên hiện ra, Brolin ấn nút “off”. Anh ngủ một lát, một giấc ngủ trống rỗng, không mộng mị, không nghỉ ngơi.

Anh dậy lúc bảy giờ, chỉ kịp tắm qua rồi lái chiếc Mustang lao đến trụ sở cảnh sát trung tâm. Dạ dày réo ầm ĩ, Joshua nuối tiếc đêm ở nhà Juliette, cảm giác yên tâm trong vòng tay cô và cốc nước cam ép buổi sáng.

Salhindro vừa đặt điện thoại xuống thì anh thanh tra bước vào. Là người được coi như không có vai trò trực tiếp, Salhindro tham gia cuộc điều tra với một sự tận tâm gần giống chứng tốt bụng bệnh lý, nhưng đó là tính thích bận bịu với công việc của ông mà thôi. Không ai nhận xét gì, kể cả đại úy Chamberlin hay các thanh tra của Phòng điều tra tội phạm. Bắt giữ tên giết người và Quạ là ưu tiên trên hết, không tính đến chức năng của từng cá nhân.

Khi khám phá ra ngôi mộ rỗng, Meats và Brolin đã báo qua điện thoại cho đại úy và Salhindro, vì thế Salhindro chỉ gật đầu chào anh thanh tra trẻ khi thấy anh đi qua hành lang. Họ không muốn nói về chuyện đó, vẫn chưa muốn.

Những giờ đầu tiên của buổi sáng trôi qua nhưng Brolin không hề cảm thấy mệt mỏi. Anh đã điện thoại cho Lloyd Meats. Meats quay lại nghĩa trang Latourell từ sáng sớm để thẩm vấn người quản trang hiện tại và người quản trang trước đó về khả năng xảy ra một vụ đào trộm mộ. Nhưng không thu được kết quả gì. Không người nào nhận thấy bất cứ điều gì xảy ra với ngôi mộ của Leland Beaumont trong mười hai tháng nó hiện diện ở đây.

Carl DiMestro gọi điện lúc khoảng mười giờ rưỡi để thông báo một tin mới:

- Tổ tái tạo khuôn mặt của nạn nhân đầu tiên đã kết thúc công việc hôm qua. Họ đã làm việc cả bảy ngày trên bảy và tỏ ra hài lòng với kết quả, theo họ, hoàn toàn có thể khai thác được.

- Tốt lắm, Carl, hãy chụp ảnh khuôn mặt và gửi cho tất cả các đồn cảnh sát trong bang, gửi cả đến bang Washington nữa, có thể quê nạn nhân ở đó. Hãy gửi một bức ảnh thật rõ nét tới tất cả các báo ở Portland và Salem, cho dù báo có số lượng phát hành nhiều hay ít. Anh phụ trách việc này có được không ?

- Cô X của chúng ta sắp trở thành bạn ăn sáng của tất cả người dân bang Oregon.

- Cảm ơn Carl.

- Đợi đã, vẫn chưa hết. Về loại axit được sử dụng để làm bỏng trán, máy đo khối phổ cho thấy có anhydride và một số hợp chất phổ biến khác như hydro. Thực ra, cần phải tách thành phần thuộc về thịt của nạn nhân ra khỏi những thức được thêm vào. Những hydro kết hợp với oxy hoàn toàn có thể tạo thành nước cần thiết cho H2SO4, axít sunfuric. Điều này không giúp được gì nhiều cho anh đâu, bản thân axít này là loại rất phổ biến, có thể thấy ở khắp nơi, ngay cả trong trường học. Ngoài ra, tôi đã thấy có kết quả thăm dò của Craig về Elizabeth Stinger. Các mẫu phẩm lấy bằng máy hút bụi cho thấy một lượng bột phấn nhất định.

- Phấn ư?

- Đúng. Hình như ở trên nền nhà, xung quanh nạn nhân, một lượng rất ít nên không nhận thấy được bằng mắt thường trong bóng tối, nhưng có bụi phấn trắng.

- Có thể do vết giày của hắn để lại không? Ví dụ như hắn đến đó từ một công trường khai thác đá chẳng hạn?

Brolin nghe thấy tiếng Carl lật giở báo cáo.

- Đợi đã … Không, lượng bột phấn nhiều hơn những gì mà vết chân có thể để lại, và rất có mục tiêu. Bột phấn chỉ có ở quanh xác, và chủ yếu ở… ở nơi lẽ ra là hai đùi của nạn nhân. Theo Craig, chính kẻ giết người đã mang phấn tới, hắn dùng phấn, vì thế bụi rơi ra nền nhà.

Brolin ghi lại các thông tin và cảm ơn Carl DiMestro rất nhiều vì công việc của cả nhóm khoa học.

Rồi anh ngồi phịch xuống ghế bành và bắt đầu cắn môi một cách rất máy móc. Hướng điều tra axít sẽ không đưa họ tới đâu cả, loại axít này không đến nỗi hiếm để có thể tìm ra một người có khả năng đã mua nó. Ngược lại, yếu tố thứ hai tỏ ra hay ho hơn. Phấn dùng vào việc gì ở đó? Lại còn với một lượng khá ít, như thế kẻ giết người viết gì đó bằng phấn, sau đấy xóa đi, vì cảnh sát không tìm thấy dòng chữ nào cả.

Cũng giống như việc hắn khắc một hình ngôi sao năm cánh lên trán các nạn nhân rồi sau đó dùng axít xóa đi.

Giống như một quân domino đổ bao giờ cũng kéo theo quân bên cạnh, nhận xét này làm bật lên trong đầu Brolin một ý tưởng khác. Kẻ giết người đã vẽ hình ngôi sao năm cánh lên nền nhà, ở nơi hắn cắt đi hai chân của Elizabeth Stinger. Một hình vẽ ma quỷ với ý nghĩa bí hiểm.

Brolin vùi mặt vào hai bàn tay. Thêm một khả năng nữa vừa xuất hiện, nhưng nó sẽ không có giá trị gì lắm một khi chưa được kiểm nghiệm. Không có hình vẽ cụ thể của biểu tượng đó thì chỉ dẫn không có sức nặng, vì thế anh quyết định gạt thông tin này vào một góc trong đầu và chuyển sang chủ đề khác.

Anh mở tập hồ sơ đề “Leland Beaumont” và lật vài trang cho tới khi thấy thứ mà anh đang tìm: dòng chữ “địa chỉ gia đình”.

Trang trại Quạ, Đường Bull Run, Hạt Mulnomah.

Cái tên quả là kỳ dị đối với một nơi ở. Độc địa và mù mờ, chào mừng đến với họ hàng của gia đình Adams.

Brolin gõ móng tay xuống mặt bàn, rồi anh gật đầu.

Anh sẽ tới thăm ông Milton Beaumont. Lẽ ra anh phải làm việc này từ lâu rồi. Với đầu óc hơi ngây ngô, ông già đó có thể kể ra vài bí mật.

Brolin mở chiếc tủ trong góc rồi lấy ra một cái cặp bằng nhựa. Anh không cần phải kiểm tra thứ đựng bên trong, anh đã thuộc lòng.

Anh đóng sập cửa lại và đang lao thẳng về phía thang máy thì giọng đại úy Chamberlin khô khốc vang lên:

- Josh! Đợi một lát!

Một thoáng vô vọng hiện lên trong ngữ điệu của ông.

- Chúng ta lại vừa nhận được một lá thư nữa.

- Gì cơ? Có chắc chắn là của hai kẻ đó không?

- Nội dung thư xác thực điều đó. Lại đây.

Mùi thuốc lá sặc sụa trong phòng của đại úy. Bentley Cotland đang ngồi ở đây, Salhindro vừa mới tới.

- Thư mới đến cách đây đúng một tiếng, bằng đường thư tín thông thường, Chamberlin thông báo. Fred Chwimsky đã quét bằng đèn Polilight và luminol nhưng không thu được kết quả gì. Có vẻ nó không chứa đựng thông điệp ẩn giống như thư trước. Nhưng nó chẳng cần thêm gì cũng khiến người ta lạnh xương sống.

Ông chìa lá thư cho Brolin. Thư được in ra, giống như những lá thư trước.

Thưa các ông thanh tra,

Lần này, không có vần, chẳng có thơ, cũng chẳng có chỉ dẫn nào hết.

Các ông đã ăn gian. Cái bẫy cỏn con đó thật nực cười, nó thể hiện sự kém cỏi của các ông. Nếu các ông nghĩ rằng có thể ngăn cản được tôi thực hiện bổn phận của mình, thì hãy cố lên. Thế nhưng tôi đã bị xúc phạm khi các ông coi tôi như một con thú tầm thường mà người ta thường vây dồn và giăng bẫy. Các ông đã đánh giá thấp tôi. Vì thế tôi sẽ trừng phạt các ông.

Giọng điệu ngạo nghễ của ông Chamberlin, sếp của các ông, khiến tôi bị sốc nặng, hợm hĩnh đến thế mà kết quả lại tồi tệ như vậy, điều này chỉ khiến tôi khinh thường, và phải thừa nhận rằng tôi cảm thấy vui vẻ khá lâu khi cái kế hoạch cỏn con thống thiết của các ông bị thất bại. Nếu biết trước, tôi đã quay phim lại cảnh tượng đó, đài truyền hình hẳn sẽ thích lắm.

Bây giờ, tôi trở lại với Tác phẩm của mình. Sau khi cú trừng phạt được giáng xuống, có thể tôi sẽ lại liên lạc để các ông tiếp tục theo dõi diễn biến công việc của tôi.

Đã quá chán ngấy các quý ngài,

Tôi.

Brolin đặt lại lá thư vào chiếc túi nhựa bảo vệ trong khi Chamberlin căng thẳng vuốt ria mét.

- Không ai biết gì về những lá thư mà kẻ điên khùng này đã gửi cho chúng ta ngoài anh, vì thế tôi nghĩ rằng nó đủ đặc biệt và chính xác để xác định người viết. Joshua, anh nghĩ thế nào?

- Vâng, đúng thế. Có nhắc đến các chỉ dẫn, vần và thơ, tất cả những thứ có trong các thư trước. Đây không phải trò lừa. Ngoài ra, còn một số điều cũng rõ ràng. Hắn cảm thấy mình được mang một số mệnh mà hắn rất yêu thích, hắn nói về “tác phẩm”, về “bổn phận”, v.v... Hắn không hề nhắc đến kẻ còn lại, kẻ mà chúng ta nghĩ là tay sai của hắn. Hắn chỉ nói bằng ngôi thứ nhất, không bao giờ nói “chúng tôi”, như thể đối tượng kia không tồn tại, hoặc chỉ là một công cụ. Cũng giống như các nạn nhân của hắn, hắn tuyệt đối không tôn trọng họ chút nào, họ không phải là con người, mà chỉ là những đồ vật để thỏa mãn và hắn có toàn quyền với họ. Bằng chứng là hắn nổi giận vì bị vây dồn “như một con thú”, theo đúng lời của hắn, nhưng hắn cũng làm y như vậy với các nạn nhân. Họ chẳng là gì cả, nhưng khi hắn bị đối xử như vậy, hắn nổi cơn điên.

Brolin thoáng nhìn về phía Bentley Cotland và bất ngờ vì anh ta vẫn chưa tìm được gì để đáp lại. Brolin nói tiếp:

- Song dù tức giận chúng ta, hắn vẫn viết thư cho chúng ta và cho chúng ta hiểu rằng hắn sẽ còn tiếp tục. Hắn cần được công nhận. Lời lẽ của hắn chứng tỏ hắn có một phông văn hóa nhất định mà một kẻ giết người hàng loạt thường không có được, vì chúng thường là những kẻ thảm hại. Trừ khi chúng ta đang đối diện với một kẻ rất thông minh, lắm mưu mẹo và có học thức. Hắn sử dụng từ ngữ khá kiểu cách, chính xác, và hắn kết thúc bằng một từ mà mọi người gần như không sử dụng nữa, rất văn vẻ: “các quý ngài”. Có thể hắn tự học qua sách vở. Hắn xây dựng hành trang văn hóa thông qua việc đọc sách, điều này vừa lý giải cho cách dùng từ văn vẻ, vừa lý giải cho nhu cầu được công nhận của hắn. Hẳn là hắn sống một mình hoặc với “tay sai”, hắn đối xử tàn tệ với tên kia vì tên kia không đánh giá được tài năng của hắn. Có thể hắn thấy mình không được đánh giá đúng mức, hắn đã tích lũy được biết bao kiến thức nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội khoe ra. Hắn nhút nhát hoặc khó hòa nhập với xã hội, không giao du rộng và luôn bất mãn vì không ai biết được hắn thông minh đến mức nào. Điều đó khiến hắn bực tức và hắn nhất định phải nuôi lòng hận thù với tất cả mọi người, bởi hắn đứng tách biệt. Vì thế hắn đùa giỡn với chúng ta. Hắn có một công việc mà hắn tự cho là mình làm cực giỏi, và các đồng nghiệp của hắn hẳn phải coi hắn là một kẻ tự phụ hoặc hơi điên, nhưng không nguy hiểm. Hắn điều khiển người khác rất thiện nghệ, tôi nghĩ thế. Cuối cùng, một đặc điểm liên quan tới những gì tôi đã nói ở trên, đó là hắn mắc chứng tự mê cực nặng. Hắn ký tên “Tôi” và cho rằng lẽ ra chúng ta không nên giăng một cái bẫy nực cười đến thế, như thể chúng ta không xứng đáng bắt được hắn.

- Anh nói rất ấn tượng, Cotland nhận xét. Tất cả chỉ qua đúng một lá thư!

Cotland đã đánh mất vẻ ngạo nghễ và khiêu khích của anh ta, cảnh tượng ngôi mộ trống rỗng dưới cơn mưa đêm tầm tã rõ ràng đã đặt lại anh ta vào đúng chỗ của mình. Nhưng Bentley không ảo tưởng nữa, cũng giống như sau khi giải phẫu tử thi, anh ta chịu đựng và đánh mất vẻ hung hăng, nhưng rồi nhanh chóng trở lại là Bentley Cotland, người duy nhất và độc nhất. Kẻ tự phụ. Người ta không thể thay đổi bản chất của một con người.

- Đây chỉ là một cách diễn giải, dần dần khi có thêm nhiều chi tiết, chúng ta có thể thu gọn thêm hồ sơ mô tả tâm lý cho tới khi có được một ý tưởng thật chính xác về hắn, về cách suy nghĩ của hắn.

Đoán trước là Cotland sẽ đáp lại một cách mỉa mai hoặc hung hăng, đại úy Chamberlin vội tiếp lời:

- Các anh thấy đấy, hắn thông báo rõ ràng rằng hắn sẽ lại tiếp tục ra tay. Ai, ở đâu và như thế nào? Hắn không cho chúng ta biết.

- Nhưng hắn còn giết người nữa, vụ án sắp tới sẽ dã man hơn các vụ trước. Lần này, hắn sẽ giết người vì chúng ta, để làm chúng ta đau đớn. Để động chạm trực tiếp đến chúng ta, chứ không phải để phục vụ các ý đồ của hắn. Không nên xếp vụ sắp tới vào loạt vụ mà hắn đã làm, Brolin dự đoán, ánh mắt rầu rĩ.

- Tên khốn kiếp này khinh thường chúng ta! Bentley phẫn nộ. Phải làm gì đó chứ, hắn sẽ giết người trước mắt chúng ta mà chúng ta lại không đủ khả năng hành động! Có đúng thế không, cảnh sát Portland?

Salhindro đứng dậy và cúi xuống trên Cotland, hai tay chống vào phần tay ghế.

- Chúng tôi đang làm tất cả những gì có thể, đồ ngớ ngẩn ạ! Tên này giết người một cách ngẫu nhiên, hắn chọn nạn nhân theo những tiêu chí riêng của hắn, không có mối liên hệ nào, không có động cơ rõ ràng nào, đây là ác mộng đối với tất cả các điều tra viên. Anh tưởng tất cả chúng tôi đều muốn nhanh nhanh chóng chóng thấy nạn nhân tiếp theo ư? Đến báo tin cho gia đình nạn nhân ư? Chịu đựng sự lên án của các phương tiện truyền thông vì hung thủ quá ranh ma, không để lại dấu vết gì ư? Có những kẻ giết người như John Wayne Gacy đã từng giết ba mươi ba nạn nhân rồi mới vô tình bị bắt. Sát thủ Zodiac đã sát hại bốn mươi ba người rồi biến mất và đến nay vẫn chưa lộ mặt. Ở đây, đã có hai nạn nhân, và tất cả chúng tôi đều mất ăn mất ngủ, nhưng khổ nỗi một cuộc điều tra luôn diễn biến chậm và giật cục. Còn anh, anh chỉ có một ý nghĩ, đó là …

- Larry… Larry! Chamberlin ngắt lời.

Salhindro lại đứng thẳng lên, mặt Cotland lại sáng bừng và hằn lên màu máu.

- Các anh, chúng ta đừng buông xuôi, hãy giữ đoàn kết, bây giờ không phải lúc để mất tinh thần, đại úy góp ý. Larry, chúng ta sẽ tăng gấp đôi quân số điều tra trong bốn mươi tám giờ, hãy triệu tập những người đang nghỉ phép, ngay cả những người nghỉ ốm cũng phải giúp đỡ một tay trong chừng mực cho phép. Tôi muốn chúng ta rải quân theo chiến thuật bàn cờ trên khắp thành phố và trong mọi lúc, nhất là ở những khu vực vắng vẻ mà kẻ giết người ưa thích.

- Tôi nghĩ là nạn nhân tiếp theo của hắn sẽ bị giết trong đường cống, Brolin nói. Hắn giết người theo Địa ngục của Dante, theo chín tầng dưới lòng đất, và Elizabeth Stinger đã được tìm thấy trước một cửa cống. Hình ảnh so sánh khá rõ ràng.

- Josh, chúng ta không thể cử người tuần tra dưới đó, biết bao nhiêu người cho đủ! Chamberlin rất tiếc phải phản bác.

- Nhưng trước khi tiếp tục “tác phẩm” của mình, hắn sẽ phải trừng phạt chúng ta, hắn sẽ tìm cách giết một người để gây tổn hại cho chúng ta. Chắc chắn hắn sẽ sắp đặt để đó là một vụ giết người được biết đến rộng rãi, bằng cách thông báo cho báo chí. Nếu trở thành trò cười cho thiên hạ, chúng ta sẽ bị mắc kẹt giữa hắn và công luận, bị cô lập và gần như nằm bên lề xã hội giống như hắn. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hắn hành động như thế.

- Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ tăng thêm quân số tuần tra, mở các tổng đài phụ và mỗi lời khiếu nại sẽ được xử lý một cách nghiêm túc nhất.

- Không dễ đâu! Salhindro nhận xét.

- Thưa đại úy, tôi rất muốn tăng cường bảo vệ Juliette thêm vài giờ, Brolin khẩn thiết nói với giọng trầm hơn. Cô ấy… cô ấy là một yếu tố tượng trưng quan trọng. Kẻ giết người cố hướng chúng ta tới Leland bằng cách sử dụng các phương pháp giống hệt, mà Juliette là người duy nhất thoát khỏi Đao phủ Portland. Ông có hiểu ý tôi không?

- Joshua, tôi huy động hai người thường xuyên bảo vệ cô ấy, với thời gian nghỉ luân phiên, chúng ta phải cử tới đó sáu người! Trong đa số các trường hợp, chỉ duy nhất một cảnh sát mặc sắc phục đứng gác và chấm hết, anh cũng biết đấy. Chúng ta không có đủ quân số…

Đại úy và thanh tra nhìn nhau, với sự đồng cảm và tôn trọng, rồi Brolin chầm chậm gật đầu.

- Vâng… tôi hiểu.

Salhindro đi về phía cửa.

- Tôi đi tập hợp lực lượng.

Ông bước nhanh ra ngoài. Brolin cũng đứng dậy, nhưng đại úy lên tiếng khiến anh dừng bước.

- Anh có gì không? Một hướng điều tra, hay bất cứ thứ gì có thể khiến tôi an tâm?

Brolin lưỡng lự rồi nhún vai,

- Tôi sẽ bắt đầu lại từ con số không. Tôi quay lại nguồn gốc của cái Ác, nơi nảy sinh tội ác.

Anh cầm lấy chiếc cặp nhựa nhỏ của mình rồi biến mất trong đám đông ồn ào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui