Âu Dương Hoa làm phục vụ ở một quán ăn, thời gian đầu lao động tay chân khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhưng dần dần cũng đã quen. Mặc dù đây không phải công việc tốt nhất cô có thể tìm được nhưng đây là công việc phù hợp nhất để có thể vừa học vừa làm. Ý chí cầu tiến của Âu Dương Hoa khiến cô không chấp nhận sẽ mãi là một người lao động bình thường được.
Lại một lần nữa, cô thấy mình may mắn vì bà chủ và đồng nghiệp đều rất tốt bụng, do đó môi trường làm việc của cô rất lành mạnh.
Với nhan sắc của Tần Liễu, có nhiều khách nam muốn làm quen với cô nhưng đều bị khéo léo từ chối. Không phải cô thấy họ không tốt, đơn giản là cô không muốn có mối quan hệ tình cảm nào lúc này, đặc biệt là sau cú sốc với Mạc Phi.
“Chào bà chủ, tôi về đây.” Âu Dương Hoa nói sau khi đã dọn dẹp xong cửa hàng.
“Mọi người về nhà cẩn thận.” Bà chủ chào tạm biệt các nhân viên của mình.
Trên đường về nhà, Âu Dương Hoa vẫn cảm thấy có kẻ đang theo dõi mình. Cô lại nhìn quanh cảnh giác nhưng vẫn không thấy ai.
“Có lẽ đầu óc mình không tỉnh táo. Ai lại muốn theo dõi mình cơ chứ?” Âu Dương Hoa tự nói với mình. Cô nghĩ do không còn ở trong một ngôi nhà có bảo vệ và di chuyển bằng xe hơi nên cô mới có cảm giác bất an này.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Hôm nay không hiểu vì sao mà cô cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường, cô muốn nhanh chóng về nhà. Âu Dương Hoa dừng lại ở một con hẻm nhỏ. Theo tính toán của cô, băng qua nơi này thì sẽ tới căn hộ của cô. Có nên không nhỉ? Âu Dương Hoa chần chừ, cô biết là những con hẻm luôn ẩn chứa nguy hiểm. Nhưng con hẻm này bình thường vẫn có người ra vào, cô nghĩ không có vấn đề gì.
Sau một lúc lâu lưỡng lự, sự mệt mỏi đã chiến thắng lý trí, cô cố băng qua con hẻm thật nhanh. Bỗng nhiên có tiếng bước chân theo sau cô rất rõ. Theo bản năng, cô quay lại và nhìn thấy một tên đàn ông đang bám theo.
Bị cô nhìn thấy, hắn liền xông nhanh tới, Âu Dương Hoa sợ hãi bỏ chạy. Chỉ cần ra khỏi hẻm là có thể an toàn. Nhưng hắn rất nhanh, thể chất của phái mạnh hoàn toàn vượt trội so với cô, Âu Dương Hoa nhanh chóng bị tóm lấy.
Đến lúc này, cô vô cùng hối hận, chỉ vì một chút chủ quan mà giờ gặp tai họa. Cô nhắm chặt mắt, không dám đối diện những việc sắp xảy ra.
Cuối cùng, cô nghe một tiếng tách và tiếng van xin tha thứ.
Cảm thấy kì lạ, Âu Dương Hoa mở mắt ra và thấy tên biến thái kia đã bị còng tay vào cột đèn đường. Lãnh Bá Ninh đang nhìn về phía cô “Cô không nên đi vào hẻm vắng như vậy. Trên đời này có rất nhiều kẻ điên khùng và liều lĩnh, Tên này là một ví dụ.”
“Anh cảnh sát, bình tĩnh lại nào. Thả tôi ra đi mà, tôi chỉ là đang đùa giỡn với cô ấy một chút thôi, không có ý gì đâu.” Tên biến thái kia thanh minh.
“Đùa hay đấy. Vậy tôi thả anh ra đây.” Lãnh Bá Ninh đáp, khuôn mặt kẻ biến thái vừa hé nụ cười thì liền bị dập tắt “Đùa thôi, anh chuẩn bị đón nhận hình phạt đi. Anh đã bị bắt quả tang rồi.”
Mặc cho tên biến thái tiếp tục van xin, Lãnh Bá Ninh nói với Âu Dương Hoa “Dù có lẽ không còn tên nào nữa đâu, nhưng để tôi đưa cô ra khỏi hẻm. Còn anh kia, nếu anh tự mở còng được thì anh có thể đi.”
Lãnh Bá Ninh thừa biết hắn là dạng người không có tri thức, làm sao biết mấy trò phá khóa.
Âu Dương Hoa trên đường đi khẽ hỏi “Thanh tra Lãnh, sao anh lại có mặt ở đây?”
“Tôi đang theo dõi cô.” Anh ta không có ý định nói dối.
“Tại sao? Tôi có làm gì đâu?” Hóa ra đây là nguyên nhân khiến cô cảm thấy bị theo dõi “Bảo sao từ sáng tới giờ tôi cứ cảm thấy mình bị theo dõi.”
“Người theo dõi cô từ sáng là kẻ kia. Tôi đã theo dõi cô khá lâu rồi. Mặc dù để cô sợ hãi một phen thì cũng không hay, nhưng như vậy mới có cớ để bắt hắn được.” Lãnh Bá Ninh nói.
“Lâu rồi sao? Anh cứ như bóng ma ấy, tôi hoàn toàn không biết gì cả.” Âu Dương Hoa ngạc nhiên.
“Đó là nghề của tôi. Tôi là bóng ma, là người cứu rỗi, là kẻ đồ tể, cũng có lúc chẳng là ai.” Lãnh Bá Ninh đáp và hỏi ngược lại cô “Tôi thấy cô đã có rất nhiều kiến thức lập trình sau khi bị tai nạn.”
“Chuyện đó... Do tôi cảm thấy cái cô Âu Dương Hoa, người đã tông vào tôi ấy, công ty cô ta làm về phần mềm thấy hay hay, nên tôi đã thử tìm hiểu về lĩnh vực đó. Không ngờ tôi lại có năng khiếu đến vậy, nên mới đăng ký học đại học ngành đó luôn.” Âu Dương Hoa cố đáp một cách thật tự nhiên.
Lãnh Bá Ninh nhìn về phía trước một cách vô định, cô không thể đoán được anh ta có tin cô hay không. Vài giây sau vị thanh tra mới lên tiếng “Tôi từng đọc báo, thấy một trường hợp sau khi gặp tai nạn thì bỗng trở nên thông thái hơn, khoa học vẫn chưa giải thích được.”
Được gợi ý, cô cũng theo ý đó mà nói “Có lẽ trường hợp của tôi cũng giống vậy. Lạ quá phải không?”
“Quẹo trái là tới nhà cô rồi, tôi phải quay lại để đem tên biến thái kia về đồn.” Lãnh Bá Ninh không tiếp tục chủ đề đó nữa.
Âu Dương Hoa gật đầu chào và bước đi. Được vài bước thì Lãnh Bá Ninh bỗng gọi cô “Âu Dương Hoa.”
Dù đã lâu không sử dụng cái tên này, nhưng phản xạ của cô vẫn không mất, Âu Dương Hoa quay đầu lại. Nhận ra mình vừa mắc sai lầm, cô lúng túng muốn giải thích nhưng Lãnh Bá Ninh đã nói trước cô “Lần sau nên cẩn thận hơn.”
Anh ta quay lưng bước vào con hẻm. Cô đứng đó một lúc, tự hỏi lúc nãy có phải là anh ta đã gọi mình là Âu Dương Hoa thật không?