Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Thời gian dần trôi qua, Trịnh Hòa vẫn không thể tìm ra bất kì bằng chứng nào chống lại “Tần Liễu”. Cuối cùng vụ án lại rơi vào tình trạng đóng băng. Tần Liễu cũng không hy vọng họ bắt Âu Dương Hoa nữa, cô ta cần phải có hành động khác. Nhưng trước khi làm việc đó, cô ta cần cảnh sát ngừng chú ý đến hành tung của Âu Dương Hoa.

Cho đến lúc cô ta nghe tin cảnh sát đã ngừng điều tra vụ án này thì Tần Liễu đã không còn tâm trạng để tìm cách hãm hại Âu Dương Hoa. Ngô Đình Ân tới báo cho cô một tin dữ.

“Công ty chúng ta sau cái chết của chủ tịch Mạc đã thua lỗ liên tục, một công ty khác tên là Ánh Dương đang nổi lên. Ngoài ra còn có một công ty nhỏ của Tần Liễu cũng đang được đầu tư rất nhiều, trong vài năm tới có lẽ sẽ có chỗ đứng trong thị trường.”

Tần Liễu khó chịu, quát mắng “Cậu làm việc cái kiểu gì vậy hả? Không có Mạc Phi thì cậu không làm ăn được sao? Tôi giao công ty cho cậu để cậu làm vậy à?”


“Tôi rất xin lỗi, nhưng quả thật tôi không đủ khả năng chèo chống công ty. Có lẽ công ty Âu Dương không trụ được lâu nữa. Nhưng cô đừng lo, dù hoàn cảnh ra sao tôi cũng không bỏ rơi cô đâu.” Ngô Đình Ân nói.

“Ai cần anh thương hại chứ, đồ vô dụng. Mau rời khỏi đây, tôi không muốn nói chuyện nữa.” Tần Liễu giận run người, xua tay đuổi Ngô Đình Ân đi.

Anh không nói nhiều nữa mà lặng lẽ rời đi. Tính cách của cô thay đổi lạ thường khiến anh cảm thấy có chút thất vọng nhưng vẻ ngoài đó vẫn khiến anh cảm thấy có cảm tình. Ngô Đình Ân nghĩ nếu như có thể lấy tính cách của Tần Liễu đặt vào Âu Dương Hoa thì lại giống cô của ngày xưa rồi.

“Ngoại hình giống nhưng tính cách lại thuộc về người khác? Cứ như sau vụ tai nạn họ đã hoán đổi tính cách với nhau. Sao lại có chuyện kì lạ như vậy được chứ?” Ngô Đình Ân thoáng nghĩ đến chuyện linh hồn bị hoán đổi nhưng với tư duy khoa học của mình, anh lập tức bác bỏ. Anh tin rằng có lẽ Âu Dương Hoa chỉ đang quá căng thẳng thôi, khi mọi chuyện ổn thỏa thì cô sẽ trở lại như cũ.

Tần Liễu ngồi ở trong phòng và bắt đầu uống rượu. Cô ta không thể tin được chỉ sau khi hoán đổi linh hồn hai năm, cô ta lại đứng trước nguy cơ mất hết tất cả. Còn Âu Dương Hoa, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã lấy lại được bằng cấp, và còn đang mở công ty mới.

“Như vậy là quá bất công.” Tần Liễu hét lên. Cô ta không chấp nhận được, rõ ràng ban đầu cô ta mới là người được ông trời chọn, thế mà bây giờ lại đổi ngược lại.


Điện thoại của cô ta có cuộc gọi, là từ Âu Dương Khải, ba của Âu Dương Hoa. Tần Liễu không thường gọi cho ông, chỉ đủ để người khác không nghi ngờ. Lúc này đang trong tâm trạng khó chịu, cô ta không muốn đi làm hài lòng ba của người khác.

Nhấc máy lên, cô ta định quát mắng, dù sao bây giờ cũng không cần diễn cho ai coi làm gì nữa, thế nhưng Âu Dương Khải đã lên tiếng trước “Ngô Đình Ân báo cho ba biết công ty đang gặp rắc rối lớn. Tội nghiệp con, ba mẹ sẽ sớm về nước, số tiền tiết kiệm không đáng là bao nhưng vẫn có thể giúp con cải thiện cuộc sống tạm thời.”

“Vâng, con cảm ơn ba rất nhiều.” Nghe đến tiền, Tần Liễu lại vui vẻ trở lại. Cô ta không muốn họ về nước làm gì. Lần trước ở đám tang của Mạc Phi, cô ta đã rất vất vả để giải thích những thay đổi tính cách của mình. Nhưng để nói họ không cần phải về cũng không hợp lý, con cái cần ba mẹ bên cạnh lúc khó khăn là chuyện đương nhiên. Thôi thì chỉ cần vẫn có người lo cho mình là được.

Sau đó cô ta lại lo lắng, công ty sắp phá sản, nếu họ bắt cô ta đi tìm việc thì sao? Với cái bằng tiến sĩ phiền phức, người ta sẽ mặc định cô ta dễ dàng tìm việc. Nếu bảo vụ tai nạn khiến cô ta mất hết kiến thức thì có hợp lý hay không? Tần Liễu lại đau đầu trở lại.


Cô ta vốn tiêu xài rất hoang phí, nên tài sản riêng không còn là bao. Sau khi Mạc Phi chết thì Tần Liễu còn tiêu xài nhiều hơn do không còn ai ý kiến. Cứ như vậy thì cô ta sớm muộn cũng phải tiết chế lại lối sống. Hiện tại thì ngoài ngôi biệt thự này ra thì cô ta chỉ còn vài bất động sản và một chiếc Audi, chiếc xe đã bắt đầu mọi chuyện.

Nghĩ tới Âu Dương Hoa, hiện cô đang có số tài sản khá lớn, theo Tần Liễu biết thì cô đã trả hết số tiền vay của Ngô Đình Ân và còn dư lại rất nhiều. So sánh với bản thân lúc này, Tần Liễu không biết ai mới là người giàu có hơn.

Thế là với đầu óc đầy ghen tức của mình, Tần Liễu tự luận rằng chắc chắn Âu Dương Hoa đang có cuộc sống tốt hơn mình. Về tài chính lẫn cuộc sống, cô đang trong tình thế bị khinh thường, còn cô ta thì đang được mọi người coi trọng. Ngô Đình Ân mặc dù đang phân vân giữa hai lựa chọn, nhưng Âu Dương Hoa thì là người được theo đuổi còn Tần Liễu bây giờ mới là người cần anh ta.

“Phải rồi, bây giờ là lúc để đổi lại như cũ rồi.” Tần Liễu quyết định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận