Chuyển ngữ: Tuyết Liên
"Thiên Kiêu! Em có biết mình đang làm cái gì không?" Đông Phương Phong Hoa đi về phía Đông Phương Thiên Kiêu lo lắng hỏi.
"Đừng lo lắng em không có điên." Đông Phương Thiên Kiêu thản nhiên nói.
"Em nhốt cô ta nơi đó 20 ngày rồi! Hơn nữa mỗi ngày lại tới tìm cô ta… Thiên Kiêu thế này là sao? " Đông Phương Phong Hoa thở dài.
Ngày đó khi vừa nghe thấy mỹ nhân từ bị người khác ác ý đập vỡ nó, hắn cùng bà nội và mẫu thân chạy nhanh về Đông Phương gia nhìn chằm chằm từ bàn kia đều không thể tin nổi, họ bảo quản mỹ nhân từ vài trăm năm nay mà cứ như vậy bị Hắc Tĩnh hủy. Làm cho bà nội ngay tại hiện trường bất tỉnh, mẫu thân la khóc thất thanh, mà hắn chỉ có thể gắt gao ôm lấy vẻ mặt bi thương của Triệu Mộ Hiền cố gắng trấn định chính mình trấn định. Cứ mỗi đợt sóng mạnh đánh vào Đông Phương gia ngày càng đáng sợ, bà nội bị bệnh, mẫu thân chăm sóc bà ngày đêm sống trong đau xót khổ sở.
Tuyệt Thế lửa giận bùng bùng cứ mặc đời ngày đêm ra ngoài không ở nhà. Về phần Khuynh Quốc cùng Cừu Nghĩa thì vẫn bặt vô âm tín, vì chưa liên hệ được nên đương nhiên không biết chuyện xảy ra trong nhà. Còn kẻ đáng lo nhất chính là Thiên Kiêu, nó luôn lãnh khốc vô tình khó khăn lắm mới chân chính yêu một nữ nhân nhưng hi vọng cuối cùng của mình lại bị chính tay nàng ta huỷ, làm sao nó có thể thừa nhận mà vượt qua? Mà hắn lại đem mọi sự tức giận phát tiết lên trên người Hắc Tĩnh nhưng là yêu hận đan xen, tự hắn làm thương chính mình.
"Yên tâm em sẽ không có việc gì." Đông Phương Thiên Kiêu sắc mặt đờ đẫn.
"Nếu không giết được cô ta vậy em nên thả cô ta đi thôi! Như vậy đối với em thoải mái hơn…" Đông Phương Phong Hoa khuyên nhủ.
"Không! Em sẽ không! Em muốn cô ta phải ở cùng 1 chỗ với mình cho đến khi em chết."
"Em……" Như thế mà còn không gọi là điên ư? Hắn yêu mà điên rồi!
"Tội gì em phải……"
"Đừng nói chuyện cô ta nữa! Nói cho em biết động thái của Hắc Nguyệt Đường như thế nào?" Hắn không muốn lại nghe lời khuyên, dời đi đề tài này.
Đông Phương Phong Hoa nhìn em trai biết mình nhiều lời cũng vô ích. Bị cuốn vào tình yêu rồi! Có nói gì cũng không vào tai đâu! Lại thở dài một hơi hắn trả lời vấn đề:
"Hắc Nguyệt Đường mội bộ rối loạn. Theo tin tức của Đông Phương Lang thu thập được thì Hắc Phúc Trạch thà rằng hy sinh Hắc Dao cũng không giao ra vật cất giấu trong tủ bảo hiểm, Hắc Dao giận dữ đến mức muốn xé rách mặt Hắc Phúc Trạch, không lâu sau thì liền truyền ra tin Hắc Phúc Trạch bị bệnh nặng phải nhập viện, Hắc Nguyệt Đường chính thức do Hắc Dao tiếp quản……"
"Vậy sao? Hắc Dao rốt cục lộ ra bộ mặt thật rồi!" Hắn cười lạnh.
"Còn tin tức là cô ta dùng 1 số tiền rất lớn thuê cao thủ để bắt Hắc Tĩnh trở về."
"Ồ! Vì sao? Thiếu đi Hắc Tĩnh đối với cô ta mà nói là rất có lợi mà." Hắn tái mặt.
"Nghe nói những vật Hắc Phúc Trạch cất chứa đều giao cho Hắc Tĩnh xử lý, cũng chỉ có Hắc Tĩnh mới biết mật mã két bảo hiểm nên Hắc Dao mới phải tìm Hắc Tĩnh về."
"Em đây sẽ càng không thả Hắc Tĩnh về! Nói không chừng còn có thể bức nàng ta nói ra bảo vật của Hắc Nguyệt Đường cũng nên." Hắn lạnh lùng.
Nói thì hay nhưng xem cái vẻ mặt của hắn là biểu tình gì vậy? Đối phó với kẻ địch hắn còn chẳng hề nhăn mày nhưng sao bây giờ hắn lại cau có, bế tắc. Đông Phương Phong Hoa nhịn không được nói toạc ra:
"Không cho cô ta trở về sau đó thì sao? Làm cho cô ta mang thai, làm cho nàng ta thống khổ, đem 1 đứa nhỏ vô tội vào ân oán của 2 ngươi sao?"
Đông Phương Thiên Kiêu mặt cứng đờ, đồng tử hiện lên nét đau đớn.
"Thương tổn chính người mình thích kết quả người thống khổ nhất cũng là mình." Đông Phương Phong Hoa đau lòng nhìn hắn. Mục đích nó tra tấn Hắc Tĩnh kỳ thật sau lưng kỳ thật còn có một lý do lớn hơn mà lý do nà nó không nói ra và Hắc Tĩnh vĩnh viễn sẽ biết.
"Em…… Em không biết! Em yêu nàng lại vừa hận nàng, cả ngày yêu hận cứ như vậy lặp lại mỗi ngày điên cuồng mà muốn nàng, nhưng sau lại càng hận nàng, càng hận chính mình lại yêu nàng……" Đông Phương Thiên Kiêu gỡ bỏ cái mặt nạ của lòng mình, ôm đầu nói.
"Thiên Kiêu……"
"Em cũng biết khó tránh được lời nguyền rủa không nên làm cho người phụ nào mang thai con của em, nhưng em rất hận… hận nàng không hiểu được nỗi thống khổ của em, hận nàng đã đập nát hy vọng sống của em, cho nên em muốn nàng phải cùng em yêu hận, cùng nhau chịu dày vò……" Hắn trầm giọng nói.
Đông Phương Phong Hoa nét mặt khổ sở vỗ vỗ vai em trai, đâ là thằng em kiêu ngạo, lạn lung trên thương trường đó sao? Sao khi nó có tình yêu lại trở nên yếu ớt như vậy,,,Tương lai Đông Phương gia của bọn họ sẽ thế nào? Hắn cũng mờ mịt không rõ.
Đúng lúc này Thập Nhị lo lắng chạy vọt vào phòng khách vội la lên:
"Nhị thiếu gia! Không tốt rồi! Hắc Tĩnh tựa hồ cố ý làm cho đầu đổ máu, hôn mê bất tỉnh……"
Đông Phương Thiên Kiêu kinh hãi lập tức nhằm về phía phòng của nàng. Chỉ thấy trán Hắc Tĩnh đầy là máu, nằm mặt đất. Hắn sắc mặt trắng xanh, ngây ngốc thật lâu không thể cử động. Nàng……thà rằng chết cũng không muốn sinh con của hắn sao? Nữ nhân……Thật đáng giận…Chẳng lẽ tìm ra lí do đó để giữ nàng bên mình cũng không được sao?
Đông Phương Phong Hoa gọi Thập Nhất tới chẩn đoán, sợ là não có chấn động quyết định phải đi bệnh viện. Hắn luống cuống tay chân ôm Hắc Tĩnh vào trong xe, Đông Phương Thiên Kiêu dọc đường đi trừng mắt nhìn bộ mặt của nàng ủ dột không nói gì.
Qua kiểm tra thì Hắc Tĩnh ngoài bị thương ở đầu cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là dinh dưỡng mất cân đối thân thể suy nhược. Nhưng vẫn phải nằm 1 ngày trong viện để theo dõi.
Sau khi kiểm tra xong Đông Phương Thiên Kiêu đi thong thả đến phòng bệnh nhìn nàng nằm ở trên giường lẩm bẩm:
"Không ai nói lên giường là sẽ mang thai…… Đầu năm nay rất nhiều người muốn sinh đều không được, cô thật nghĩ cơ thể gầy yếu của mình có thể mang được thai sao? Cứ vậy mà muốn chết sao? Như thế nào lại đột nhiên trở nên ngu xuẩn như vậy……"
Nàng không nhúc nhích khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt trông thật cô đơn. Thân thể có vẻ cần bồi bổ hơn rồi. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
"Được rồi! Nếu cô muốn đi, vậy tôi thả cô đi! Coi như đoạn tuyệt quan hệ ở đây. Tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa. Về sau sống chết ta cũng mặc kệ cô……."
Dứt lời hắn đi ra khỏi phòng bệnh kêu Thập Nhị mang cho nàng ta quần áo, chờ nàng ta tỉnh lại sẽ lập tức đưa khỏi Đài Loan. Như vậy cũng tốt, như vậy tất cả đều xong.
Ngay lúc Đông Phương gia hết sức tuyệt vọng thì Đông Phương Khuynh Quốc cùng Cừu Nghĩa đã trở lại, còn mang theo vị tiểu sư thúc của Lỗ Mặc về.
Đông Phương Phong Hoa vừa thấy đến em vào cửa, vội la lên:
" Em làm gì mà rốt cuộc lâu như vậy?"
Đông Phương Tuyệt Thế lại dội gáo nước lạnh:
"Hiện tại về thì còn có ích gì? Mỹ nhân từ đã bị hủy."
"Các anh làm sao vậy? Em phải muôn vàn khó khăn mới tìm được cô ấy. Cố sức lắm mới đem được cô ấy về. Vậy mà!" Đông Phương Khuynh Quốc nét mặt mệt mỏi, khuôn mặt tuyệt mỹ mặt oán giận, sau đó xoay người giúp một cô gái trẻ tuổi đi vào phòng khách. Nhìn giống như bao cô gái bình thường khác nhưng ánh mắt cũng rất đặc biệt, nét mặt trầm tĩnh con ngươi đen trong suốt như giọi thuỷ tinh không tạp chất
"Cô ấy là tiểu sư thúc của Lỗ Mặc?" Đông Phương Phong Hoa kinh ngạc phát hiện cô gái này nhìn rất nhỏ bé, trông khác so với màn hình trước kia mông lung thấy.
"Đúng vậy thưa đại thiếu gia!" Cừu Nghĩa trả lời.
Đông Phương Phong Hoa cùng Đông Phương Thiên Kiêu nhìn lẫn nhau, đúng là mắt của cô gái này không nhìn được……
"Đại ca! Mỹ nhân từ thật sự bị phá sao?" Đông Phương Khuynh Quốc mày nhíu lại nhìn Đông Phương Phong Hoa.
"Em là làm sao mà biết được?" Đông Phương Phong Hoa ngạc nhiên nói.
"Cô ấy nói." Đông Phương Khuynh Quốc hướng về phía cô gái kia
"Cô lại là làm sao mà biết được? Chúng ta vẫn không liên lạc được với Khuynh Quốc……" Đông Phương Phong Hoa có chút kinh ngạc nhìn cô gái kia.
"Tôi nhìn thấy……" Giọng nói nhẹ như con gió.
Chính là nàng đối với kiểu xưng hô của Đông Phương Khuynh Quốc làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười. Đông Phương Khuynh Quốc mày liễu nhíu lại, biểu tình cổ quái.
"Cô không phải là mù sao? Sao lại thấy được?" Đông Phương Tuyệt Thế cười lạnh.
"Cô ấy chỉ là thị lực kém thưa tứ thiếu gia!" Cừu Nghĩa thay cô gái nói.
"Kỳ thật mỹ nhân từ bị hủy là điều tất nhiên." Cô gái không lãng phí thời gian nói thẳng.
"Việc đương nhiên?" Đông Phương Thiên Kiêu trừng mắt nhìn cô gái kia giận dữ hỏi:
"Đây là ý gì?"
"Mỹ nhân từ hạ lời nguyền rủa cho nên tôi nói cho anh phải tìm đúng đối nhân, chỉ có chủ nhân chân chính của mỹ nhân từ tự tay đem chính huyết cốt của mình hủy như vậy Đông Phương gia mới có thể khởi sinh." Cô gái dịu dàng không nhanh không chậm nói.
"Đừng nói một đống lời vô nghĩa nói thẳng trọng điểm được không?" Đông Phương Tuyệt Thế không kiên nhẫn, hừ lạnh.
"Trong nhà các anh……có giữ mỹ nhân đồ không?" Cô gái không đáp hỏi lại.
"Có" Đông Phương Phong Hoa gật gật đầu.
"Có thể cho tôi mượn xem một chút được không?"
4 huynh đệ nhìn nhau không hiểu cô nàng này muốn nhìn mỹ nhân đồ làm cái gì? Nhưng Đông Phương Phong Hoa vẫn đem bức hoạ này đến. Vừa hay 3 ngày trước Triệu Mộ Hiền chuyển tấm tranh này từ văn phòng về nhà cất giữ vào tủ bảo hiểm.
Bức tranh này dài chừng 70 cm, rộng chừng 40 cm, Cừu Nghĩa đem ngọn đèn chiếu rọi nó trên tấm kính hiện lên 1 người con gái.
Đông Phương Thiên Kiêu chưa từng nhìn kỹ nữ tử trong bức tranh. Vì hắn thấy rất phiền hà, không hay ho gì, chẳng thú vị gì nhưng bây giờ nhìn kĩ hắn lại nhíu mày. Tim không hiểu vì sao lại nhói đau.
Cô gái nhìn bức tranh một hồi lâu mới thở dài.
"Quả nhiên đúng vậy! Người trong tranh là vị thợ kia giả trang nữ."
"Cái gì? Đây không phải hình công chúa?" 4 huynh đệ đều lắp bắp, kinh hãi.
"Bức hoạ này bị công chúa yểm ở chân. Khó trách vị thợ kia khi đầu thai thành nữ nhân……Công chúa quả thật rất thông minh nhưng lại vẫn chôn nó đi cùng……" Nữ tử kia thở dài.
Đông Phương Thiên Kiêu trừng mắt nhìn tranh, ngây dại. Người trong tranh là vị thợ kia sao? Là hình dáng của Hắc Tĩnh kiếp trước? Kiếp trước nhìn nam mà lại rất giống nữ nhân?
"Bức hoạ này tràn ngập oán khí, hơn nữa những câu thơ này đều viết bằng máu thề vì vậy lời rủa mới mạnh như vậy."
"Như vậy lời nguyền của Đông Phương gia chúng ta có thể giải sao?" Đông Phương Phong Hoa nhìn chằm chằm cô gái.
"Đúng vậy, vẫn còn hy vọng." Cô gái điềm tĩnh nói.
"Còn hay là có hi vọng? Nói chính xác đi! Có thể sao?" Đông Phương Thiên Kiêu cũng vừa lòng với câu trả lời của nàng.
Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười:
"Còn xem anh làm như thế nào."
"Tôi?" Hắn nhíu mày.
"Đúng vậy! Anh cùng cô ấy chính là mấu chốt." Cô gái chỉ vào người trong tranh.
"Cái gì?"
"Mạng của anh ở trong tay nàng ấy, mệnh của nàng ở trong lòng anh, sinh mệnh 2 người là khúc mắc cùng một chỗ, nàng sinh – anh sống; nàng tử - anh vong. Gần nhau liền viên mãn, bỏ qua sẽ tiếc nuối……" Ánh mắt cô gái trong trẻo nhìn nét mặt kia.
"Cô…… đang nói bậy bạ gì thế? Ta và cô ta không thể làm ở chung……" Hắn tâm run rẩy, ngoài miệng cãi chày cãi cối.
"Anh sai rồi! Anh đã sớm yêu cô ấy rồi, anh sẽ yêu thương chủ nhân của mỹ nhân từ cho nên đó là chuyện đã định." Cô gái lại nói.
Hắn trừng mắt nhìn cô gái trẻ này á khẩu không trả lời được. Cô gái như nhìn rất thấu tim hắn, cảm tình của hắn không thể che giấu được.
"Cô ấy rất khác người, bình sinh ngang bướng, vì kiếp trước tự tử vì tình nên đã hạ lời nguyền, hạ lời nguyền trong mỹ nhân từ nhưng chính lòng mình cũng không giải quyết được đoạn tình cảm bị ai đó. Cho nên mỹ nhân từ phải tự cô ấy phá bỏ nó như vậy số mệnh mới được giảm bớt oan nghiệt."
"Cô rốt cục nói cái điên rồ gì vậy!" Đông Phương Tuyệt Thế không kiềm chế, nghe lời nói của cô nàng này àm tức điên lên được.
"Tuyệt Thế!" Đông Phương Phong Hoa hét lên
Đông Phương Thiên Kiêu tâm loạn lên vì những điều cô ấ nói làm cho hắn thấ rất bi thương, mọi yêu hận vì những lời này mà giảm bớt đi phần nào oán ghét. Có lẽ Hắc Tĩnh cũng rất đau khổ? Có lẽ cũng bị chính lời nguyền của mình dày vò!
"Nhưng vì kiếp trước ôm hận mà chết nên khả năng giải lời nguyền là chờ kiếp sau kế tiếp giải nó, nhưng nếu 2 người tiếp tục vòng xoá yêu – hận thì lời nguyền càng sâu hơn, nặng hơn vĩnh viễn không thể hoá giải.
"Là sao?" Đông Phương Thiên Kiêu cả kinh nhìn chằm chằm nàng.
"Vì cô gái ấy không chỉ hạ lời nguyền lên Đông Phương gia mà chính cô ấy cũng như số phận của vị thợ kia không sống được qua 24 tuổi." Cô gái kia thở dài.
24? Hắc Tĩnh…… sống không quá 24 tuổi? Cô ấy năm nay chính là……
Đông Phương Thiên Kiêu toàn thân sợ hãi, mặt nhăn nhó. Hắc Tĩnh… còn sống ít hơn cả hắn
"Cô nói…… cô ấy sắp chết?" Đông Phương Thiên Kiêu run run hỏi. Chẳng lẽ Hắc Tĩnh lần này trở về lành ít dữ nhiều?
"Đúng vậy! Trừ phi…… có hai cái mạng."
Cô gái lời còn chưa dứt Đông Phương Thiên Kiêu đã xoay người muốn đi.
"Đợi chút, Thiên Kiêu…" Đông Phương Phong Hoa sợ em trai xúc động quá vội vàng gọi lại.
"Cái gì mà 2 cái mạng? làm gì có người nào có 2 cái mạng?" Đông Phương Tuyệt Thế châm chọc. ( L: anh đẹp zai mà iq thấp thế, phụ nữ có lúc có 2 sinh mạng chứ đồ đà điểu.. Thế: giơ quả đấm, liếc L: chạy)
"……" Cô gái còn chưa giải thích được thì ánh mắt đột nhiên chảy xuống hai hàng máu loãng, Đông Phương Khuynh Quốc hoảng hốt tay vuốt mắt cô ấy lại, nói:
"Đủ rồi! Đừng dùng thiên nhãn nữa!"
Những người khác mặt ngây dại, nhưng cô gái lại nhịn đau tiếp tục nói:
"1 mạng bảo vệ 2 cái mạng, 3 người thì sống……"
Mọi điều cô gái này nói cũng đã đủ làm cho Đông Phương Thiên Kiêu sợ hãi thất sắc, thoát ra khỏi tay của Đông Phương Phong Hoa hốt hoảng, bất đi ra.
Hắn không nên thả nàng đi cho dù bọn họ trong lúc này có rất nhiều hận chỉ cần đem nàng lưu lại, chỉ cần lòng của nàng sớm muộn gì cũng sẽ vì hắn mà lưu lại. Hắn lại đi buông tay, thả đi, liệu còn có cơ hội gặp lại hay không? …… Hai mươi tư tuổi? Cô ấy vậy mà sống không qua 24! Ai cho phép cô ta dám chết trước hắn. Cô ta không được làm cho hắn đau lòng như vậy chứ! Cho nên, hắn phải đem nàng về đến bất kể lời nguyền rủa kia có giải trừ được hay không, mặc kệ hắn còn sống được bao lâu thì vẫn vẫn muốn ở cạnh nàng cho đến chết thì thôi!
Hongkong
Hắc Tĩnh ở trong khách sạn mặc lại quần áo nam nhưng không biết vì sao lại cảm thấy quần áo chảng dễ chịu tý nào! Nhìn trong gương không giống mình tý nào! (L: 20 ngày bị anh kiêu bắt mặc váy lụa chắc quen rồi…ha ha, giờ mặc này ngứa ngáy)
Cái vải này sao cứng thế! Hay là di tóc mình dài ra? Hay là do không được nghỉ ngơi nên mình gầy đi? Trông lại giống nữ nhân nữa chứ! Mới nhắc đến
nữ nhân nàng đột nhiên nhớ đến mình biến thành người trần truồng bên tai tựa hồ lại truyền đến giọng của Đông Phương Thiên Kiêu……
Nhìn ký đi! Cô là 1 người đàn bà! …… Mặt nàng biến sắc, nhắm mắt mãnh hoảng lắc đầu lại trợn mắt lắc lắc cho quên đi những hình ảnh kia!
"Đáng chết…" Nàng cắn môi che mặt, xoay người nằm trên giường tức giận chính mình làm sao vẫn nhớ tới này những hình ảnh này? Đông Phương Thiên Kiêu đã lăng nhục mình, nên quên đi mới đúng, hoàn toàn quên đi. Chính là càng muốn quên lại càng khắc sâu.Mỗi khi nàng nhắm mắt lại lại cmar giác được hơi thở của hắn, sức nặng của than thể hắn, rồi khi hắn tiến vào không cho nàng trốn được. Quá trình ân ái điên cuồng sao nó cứ xâm nhập vào mắt mình, não mình là ánh mắt, hơi thở hắn… nó như thiêu đốt nàng vậy…….
"Ngừng ngay! Không được suy nghĩ nữa…" Nàng đau khổ ngã kêu.
Vì muốn nghỉ ngơi, có 1 giấc ngủ yên lành nàng đã thuê phòng ở khách sạn không liên lạc với ai cả! Không muốn miên man suy nghĩ về Hắc Nguyệt Đường.
Lúc Đông Phương Thiên Kiêu thả nàng đi thực làm cho nàng rất kinh ngạc. Lúc Thập Nhị nói nàng có thể rời đi thì trong lòng nàng chẳng hiểu sao lại thấy chua xót. Nàng không hiểu rõ rang mình được tự do rồi vì sao lại muốn khóc? Nàng nên cười mới đúng chứ? Bởi vì nàng rốt cục đã thoát khỏi Đông Phương Thiên Kiêu! Thoát khỏi cái nam nhân làm nàng vừa hận, vừa sợ,vừa tức, vừa giận…
Đúng vậy nàng rất ghét hắn! Mình đau lòng quá! Ghét hắn làm cho minh không thở nổi! Ghét hắn dám như vậy với nàng!… chán ghét 1 kẻ luôn đối chọi với mình! Sao mình sao thế này? Vì sao mỗi lúc nhắm mắt lại thì lại nghĩ đến hắn, lúc hắn ôn nhu! ( L: thích bị ngược đại thành nghiện chứ sao)
Đông Phương Thiên Kiêu rốt cuộc có hạ bùa mê gì cho mình không vậy? ( L: có, bùa yêu…) Ngực đau nhói, tâm trí rống rỗng, không muốn nhồi nhét gì vào nữa….. Đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, nhìn chằm chằm dãy số 1 lúc lâu sau mới nhận máy.
"Tĩnh! Sao em trở về Hongkong mà không về nhà?" Hắc Dao thanh âm rất mềm mại như không có gì xảy ra.
Làm cho Hấc Tĩnh nghe mà rùng mình, không nghĩ hành tung của mình đã bị lộ, bà chị này quả là không tầm thường.
"Em đang định về." Nàng bình thản nói.
"Vậy thật đúng lúc. Chị đã cho người tới đón em"
Hắc Dao vừa mới dứt lời ngoài cửa đã có tiếng gõ, nàng cầm di động nghe đi ra mở cửa. Nhìn thấy Miêu Võ và 2 thuộc hạ của Hắc Nguyệt Đường nhìn mình cười âm hiểm.
"Cám ơn chị! Như vậy giúp em tiết kiệm tiền xe." Nàng lạnh lùng dứt lời đem điện thoại cúp trừng mắt nhìn Miêu Võ.
"Thiếu đương gia hoan nghênh ngài trở về."
"Miêu Võ! Quả là rất thích chị của ta! Chẳng những liều chết xuống nước cứu lại còn vì nàng mà làm mấy việc vặt vãnh này" Nàng châm chọc nói.
"Bởi vì nàng cho ta rất nhiều ưu ái!" Hắn cười dâm đãng. Tuy rằng ngay từ đầu hắn hạ bùa êm với Hắc Dao nhưng dần sau hắn lại dần yêu thương Hắc Dao cho nên càng lúc càng rời không được.
"Đồ háo sắc! Cần thận lửa thiêu chính mình." Nàng nói.
"Còn chưa biết ai mới là kẻ cười cuối cùng đâu!" Miêu Võ rút sung ra chỉ vào nàng.
"Đi thôi! Tiểu Dao đang đợi ngài."
Nàng không nói gì nữa theo hắn đi ra khỏi khách sạn lên xe, nửa giờ sau đã trở về đến Hắc Nguyệt Đường.
Xa nhà đã 2 tháng trải qua nhiều sự việc, giờ thấy nó sao xa lạ quá. Ngôi nhà to lớn, đẹp đẽ vậy mà ẩn giấu bao âm mưu, vô tình. Vậy mà mình đã sống ở đó những 24 năm.
Hắc Dao ngồi ở phòng khách vừa thấy emvào cửa liền nét mặt tươi cười giống như 1 bà chị tốt vậy.( L: rắn độc…)
"Tĩnh chúc mừng em đã về!"
"Đừng đóng kịch nữa chị à, thật buồn nôn." Nàng lạnh băng nói thẳng.
Mặt Hắc Dao cứng đờ, không biểu cảm nói:
"Hừ! Chính cái tính của ngươi mới làm cho ta thấy ghét!" Hắc Tĩnh ngẩn ra. Làm cho người ta chán ghét? Đông Phương Thiên Kiêu cũng chán ghét mình nên mới có thể cho mình đi?
Hắc Dao thấy mặt em nhăn nhó, mày nhíu lại. Hắc Tĩnh tựa hồ như rất khác trước! Tuy bên ngoài nhìn không khác trước nhưng thoạt nhìn như có gì đó rất mê đắm, quyến rũ?
"Lúc em ở Đông Phương gia đã phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ cùng Đông Phương Thiên Kiêu?" Nàng dò hỏi.
Hắc Tĩnh chấn động một chút, ngực như bị ai đâm mặt trắng bệch, nhắm chặt môi không nói.
Hắc Dao nhíu mày, giật mình lãnh lòng đố kị hiện lên.
Đông Phương Thiên Kiêu vốn nên là của nàng! Ngày đó ở trên núi là Đông Phương Thiên Kiêu sẽ cứu nàng nhưng không ngờ hắn lại cứu Hắc Dao cứ thế để mình trôi đi trên dòng nước! Lúc đó nàng rất hận thấy ông trời rất không công bằng, vì sao cái loại bất nam bất nữ như Hắc Tĩnh có thể được 1 mĩ nam như Đông Phương Thiên Kiêu chiếu cố, mà nàng lại chỉ có thể ở cùng cái loại Miêu Võ xấu xí, lão nam nhân. Thật nực cười!
"Hừ!Vì cô yêu thương Đông Phương Thiên Kiêu đi? Vì yêu nên đổi tính sao?" Hắc Dao nhìn trừng Hắc Tĩnh, mối hận trong lòng càng mạnh
Hắc Tĩnh ngây dại.
Yêu? Sao nghe đau xót thế! Nghe như muốn đau tận tâm can! Thì ra không phải nàng hận hắn mà là yêu sao?
Thì ra là mình yêu hắn. Mình yêu … Đông Phương Thiên Kiêu…… yêu hắn –…
"Đừng lộ ra cái loại nét mặt này! Ngươi thích hắn nhưng hắn cũng chắc gì yêu ngươi! Kẻ quái thai như ngươi chỉ doạ cho các nam nhân chạy đi mà thôi." (L: xì, đồ đố kị… đồ ác độc…đồ gái trẻ đi với lão già… hix mình có vẻ hơi bức xúc..)
Nam nhân bị dọa chạy đi? Sao Đông Phương Thiên Kiêu không chạy? Chẳng lẽ……hắn cũng yêu nàng? Có thể ư?
Không… Không có khả năng, hắn hận mình! Hơn nữa chính mình đã hủy mỹ nhân từ……Nuốt trôi xuống ngực những chua sót không muốn nghe đến chuyện gì về hắn nữa. Lấy lại bình tĩnh nói với Hắc Dao:
"Đừng nhiều lời nữa. Ba đâu? Chị đem ông thành cái gì rồi?"
"Nhìn không ra ngươi lại hiếu thuận thế! Sao lo lắng cho cái lão già kia ư?" Hắc Dao hừ lạnh.
"Ông già đó cũng là cha của cô đó." Hắc Tĩnh thấy cô chị này rất phản cảm.
"Hắn không xứng! Với hắn mà nói đồ vật quý giá hơn con gái nhiều! Hắn không xứng làm cha!" Hắc Dao lớn tiếng rít gào.
"Ba tính vốn là như vậy năm ấy lúc mẹ mất ông ấy còn đi mua gốm sứ Đông Phương." Hắc Tĩnh sớm đã quen với cái ông cha có như không này rồi, Đó là lí do vì sao nàng trở nên máu lạnh như vậy.
"Ngươi cùng ba đều một dạng! Các ngươi cùng quải như nhau.. không coi ta ra gì……."
"Ba chẳng đem mọi việc của Hắc Nguyệt Đường đều giao cho bà chị xử lý đó thôi."
"Đó chỉ là bề ngoài, kẻ thực cầm quyền là ngươi! Đều là ngươi ở quản……"
"Bà chị có biết ta làm chuyện gì sao? Là nhưng chuyện trái với pháp luật, giao dịch bẩn thỉu, giết người phóng hỏa, chị nghĩ rằng ta với chị tốt hơn sao?" Nàng lớn tiếng chửi.
"Ngươi đừng tưởng ta không biết? Ba chỉ tín nhiệm ngươi, hắn đem mọi vật quý giá cho ngươi bảo quản! Ta gần đây mới phát hiện mật mã tủ bảo hiểm chỉ có ngươi mới biết thậm chí ngay cả ba cũng không rõ!" Hắc Dao trừng mắt nàng.
"Cho nên? Mục đích của bà chị chính là chỗ cất giấu kia?" Nàng lạnh lùng nói.
"Đúng! Chỉ cần ngươi nói ra ta sẽ đối xử với lão ta tốt hơn 1 chút."
"Nếu tôi không nói?"
"Ngươi sẽ nói. Vì ngươi là kẻ ngoài cứng trong mềm……" Hắc Dao cười, quay đầu hô một tiếng
"Miêu Võ!"
Miêu Võ chậm rãi từ trong phòng đẩy xe lăn chở Hắc Phúc Trạch ra. Tay là súng chỉ vào đầu Hắc Phúc Trạch, còn cha như bị trúng mê dược mặt ngây ngốc, thất thần.
"Ba……" Mặt nàng biến sắc, biết Miêu Võ nhất định uy hiếp cha mình mở két thử nên biến cha mình thành như vậy.
"Hắc Dao! Cô thế nhưng liên thủ với người ngoại đối đãi với ba như vậy sao?" Nàng kích động hô to.
"Hắn cũng đối với ta có tốt đẹp gì đâu! Ta bị người ta dễ khi hắn bỏ mặc…" Hắc Dao nhớ tới lần đầu tiên bị Miêu Võ hạ cổ lúc nàng tỉnh khóc với cha nhưng cha coi như chẳng có việc gì xảy ra.
Hắc Tĩnh trong lòng cứng lại nếu sớm biết chuyện Miêu Võ đối với chị mình làm chuyện bỉ ổi như vậy nàng đã sớm đưa tiễn hắn rồi. Sao để hắn đến ngày hôm nay!
"Tiểu Dao. Em còn hận ta sao?" Miêu Võ nhíu mày.
"Làm sao có thể sau này anh cho ta rất nhiều khoái hoạt, chúng ta phối hợp rất khá không phải sao?"
Hắc Dao hướng Miêu Võ cười quyến rũ.
"Đúng vậy! ……" Miêu Võ bị cái đẹp mị hoặc nở nụ cười.
Hắc Tĩnh nhìn chằm chằm Hắc Dao tức giận àm đau đớn.
"Ngươi hãy giúp ta mở khoá tủ bảo hiểm đi Tĩnh! Đừng nên ép ta ra tay với ba." Hắc Dao lạnh lùng nói.
"Viên đạn không có mắt, chỉ 1 chút không cẩn thận ba ngươi sẽ đi đời……" Miêu Võ cười, muốn bắn.
"Dừng tay!" Nàng giận chính mình kỳ thật trong lòng đều biết, chỉ cần nói ra mật mã bảo hiểm thì mình sẽ chết ngay. Bởi vì nàng được hưởng thừa kế chỉ cần nàng chết thì mọi thứ sẽ về tay Hắc Dao, những thứ trong tủ cũng vậy
"Không nói nhiều. Theo ta xuống lầu." Hắc Dao dùng súng uy hiếp nàng.
Hắc Tĩnh nhìn tường nhà có chút lo âu. Sau thuộc hạ tin cậy của cha vẫn chưa tới? Rõ ràng nàng đã liên lạc với họ rồi mà…….
"Nếu ngươi đang đợi bọn Lưu Kim thì miễn đi, giờ này chắc bọn họ đã bị cảnh sát quốc tế hỏi thăm rồi." Hắc Dao che miệng cười.
Mặt Hắc Tĩnh tái xanh, có cảm giác chẳng lành. Lần nà trở về thật làchui đầu vô rọ……
"Không còn ai có thể giúp được ngươi đâu. Hắc Tĩnh muốn sống thì hãy ngoan ngoãn nghe lời……" Miêu Võ cười lạnh.
"Đi!"
Hắc Tĩnh bất đắc dĩ chỉ có thể bị áp giải đến chỗ tầng hầm ngầm.
Tầng hầm trong biệt thực của Hắc Phúc Trạch chính là nơi cất giấu két bảo hiểm. Bên trong trị giá tới cả trăm ttiệu đô la Hồng Kông, và nhưng đồ vật rất quý như gốm của Đông Phương. Gian phòng đi vào đặt cửa mật Hắc Dao tìm một tuần mới tìm ra. Hơn nữa nó lại khoá nên không ai có thể vào được. 4 phía lại ổ khoá cảm ứng nên mở ra là không thể nào.
"Mau đem cửa mở ra!" Miêu Võ quát Hắc Tĩnh.
Hắc Tĩnh đối mặt với cửa nói 1 dãy số
"9 – 7 – 2 – 4 - 1 – 6"
Giống như 1 cái gì thần kì vậy, cửa lập tức mở ra.
"Đây là mật mã gì vậy?" Miêu Võ kinh ngạc.
"Vì bên trong có giá trị rất lớn nên mỗi lần mở ra, cất vào mật mã không ngừng đổi, là giọng nói" Hắc Tĩnh thản nhiên nói. Đây là ý tưởng của cha, và cũng thể hiện lòng tham không đáy của cha mình.
"Hừ! Hắc lão trông thế mà lại nghĩ ra loại mật mã này, 97 triệu đô la Hồng Kông…… Chậc chậc khó trách Tiểu Dao khuyên ta đừng làm gì bang phái mà chỉ cần mang theo vật vô giá gì đó là có thể an chơi cả nửa đời sau!" Miêu Võ cười lạnh lấy họng súng chỉa bên trong muốn Hắc Tĩnh tiến vào.
Hắc Tĩnh chậm rãi bước vào, bên trong khô ráo, không khí lạnh lẽo khiến nguười ta phát run. Nhưng bên trong cất chứa vô số những đồ quý gi. Từ cửa vào là 70 chiếc bình đều là tác phẩm quý giá, độc nhất vô nhị. Hắc Tĩnh kỳ thật không thích đến nơi này, cũng hiểu hiểu sao giờ mới nhớ nơi này rất âm u.
Miêu Võ cùng Hắc Dao tròn mắt nhìn nhất là Hắc Dao đối với các tác phẩm nghệ thuật rất si mê, trân ái không kém gì Hắc Phúc Trạchnhìn những vật này nhịn không được nở nụ cười.
"Quá tuyệt! Những thứ này đều là của ta……" Nàng thì thào vuốt một cái bình gốm sứ xinh đẹp Đông Phương nói.
"Là của "chúng ta" Tiểu Dao à" Miêu Võ sửa chữa lời của nàng nói.
"Đúnglà của chúng ta……" Hắc Dao liếc mắt một cái.
Hắc Tĩnh thừa dịp bọn họ hơi thất thần, xoay mình tới mấy cái bình gốm dắt nhất, phá.
"Á! Ngươi làm gì!" Hắc Dao sợ hãi, vội vàng đi bảo vệ cái giá bình đang lung lay. ( L: tiếc của ấy mà)
Miêu Võ cũng lắp bắp kinh hãi, Hắc Tĩnh lại đá rơi súng trong tay hắn như súng lại tới chân Hắc Dao, Miêu Võ xoay mình hét lớn:
"Tiểu Dao mau giết cô ta!"
Hắc Dao lập tức xoay người cầm lên súng lục, lập tức nã một phát đạn!
"Phang!" 1 viên đạn bắn thẳng vào tim của Miêu Võ còn Hắc Tĩnh thì ngây dại, Miêu Võ kinh ngạc hoàn toàn không thể tin.
"Ngươi là quỷ háo sắc ta chịu đủ lắm rồi, xuống địa ngục cho ta!" Hắc Dao lộ ra vẻ dữ tợn sung sướng tươi cười lại bắn thêm 3 phát đạn nữa.
"Bang bang bang!"
Miêu Võ thân thể bị bắn kinh hãi mà tử vong, máu chảy ra, 2 mắt trợn trừng…….
Hắc Tĩnh không nghĩ tới Hắc Dao lại giết Miêu Võ trước nhưng nàng ngược lại lạnh cả người.
"A…… Thật vui a! Rốt cục có thể thoát khỏi hắn!…… Ha hachết rất ha…… Hừ hiện tại còn ngươi." Họng súng Hắc Dao chỉ vào Hắc Tĩnh, khom người nhặt lên một khẩu súng khác bỏ vào trong túi, sau đó xuất ra một cái hộp chậm rãi mở ra:
"Biết ta muốn như thế nào đối phó với ngươi không Tĩnh?"
Hắc Tĩnh bình tĩnh nhìn nàng không kịp phản ứng, mũi ngửi thấy mê hương, nhất thời biến sắc.
"Đây là mê hương mà Miêu Võ bào chế, nó sẽ làm cho 24 giờ ngươi nói không được, mà ý thức vẫn còn……" Hắc Dao lành lạnh cười lạnh.
"Không……" Hắc Tĩnh kinh hãi vội vã nhằm phía trước chạy nhưng đầu lại choáng váng, chân mềm nhũn, quỳ xuống.