Trên núi Trường Bạch, Triển Hành cầm đèn pin quơ tới quơ lui, Lâm Cảnh Phong mặt vô cảm đi ở đằng trước.
“Làm quái gì có cửa thanh đồng chớ!” Triển Hành phát cuồng nói.
“Này không phải đề bài khảo cổ do chính em làm sao?” Lâm Cảnh Phong hỏi ngược lại.
“Chính anh cũng bảo là có thể mà!” Triển Hành nói, “Em mặc kệ! Em muốn về nhà! Lễ sắp tới rồi, điện thoại cũng không có tín hiệu”
Trước đó không lâu, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong nhận được một đề bài khảo cổ, nội dung là điểu tra một hiện tượng cổ đại thần bí nào đó thuộc văn hóa núi Trường Bạch, Triển Hành ỷ mình từng tới núi Trường Bạch rồi, bèn chẳng thèm nghĩ ngợi nhận luôn, sẵn tiện kéo theo Lâm Cảnh Phong lanh chanh vào núi.
“Anh nói con chim điên kia còn xuất hiện nữa hông? Mấy bữa trước đúng là dọa chết em” Triển Hành khoác vai Lâm Cảnh Phong, hai người bước nông bước sâu đi vào chỗ sâu nhất.
“Em dọa người ta thì có” Lâm Cảnh Phong ăn bánh trung thu, quay đầu lại liếc nhìn Triển Hành nói, “Còn không biết ai sợ ai à”
Ba ngày trước, Triển Hành đánh bậy đánh bạ xông vào hang của một con chim quái gở, thấy con chim đó đang bảo vệ một cái trứng, song phương đối mặt, Triển Hành lập tức “Á” một tiếng hét ầm lên. Con chim to kia cũng kêu ré lên, vỗ cánh phát rồ như rồng phương Tây phun lửa ầm ầm vào Triển Hành và Lâm Cảnh Phong, cuối cùng hai người tàn tạ vắt giò lên cổ chạy hết mấy sơn động mới thoát được nó.
Nhưng chạy chạy một hồi hai người phát hiện điện thoại mất sóng, đồng hồ cũng chết luôn, hình như trong ngọn núi này có một sức mạnh thần bí nào đó đang làm nhiễu mọi thiết bị điện tử.
“Tiểu sư phụ” Triển Hành phát hiện gì đó, kinh ngạc nói, “Anh nhìn đồng hồ em nè!”
Trên đồng hồ của Triển Hành, kim chỉ không ngừng quay ngược, lịch ngày nhảy từng ô từng ô.
“Từ trường” Lâm Cảnh Phong nhìn thoáng qua, hai người đối mặt với cái hang núi âm u này, nảy sinh ảo giác thời gian nghịch đảo.
“Nhảy gần hai mươi năm rồi” Triển Hành nói.
“Không thể nào” Lâm Cảnh Phong đáp, “Chưa từng nghe nói trong núi Trường Bạch có hiện tượng thần bí này.
Hai người thoáng nhìn nhau, Triển Hành nói: “Nếu băng qua đường hầm này, phát hiện không còn người quen của chúng ta nữa thì tính sao?”
“Thì cứ đi thôi” Lâm Cảnh Phong nói, “Có em bên cạnh, cái gì cũng không quan trọng”
Tít xa sau lưng truyền tới một tiếng chim kêu, Triển Hành lập tức biến sắc, vội nói: “Con chim kia đuổi tới rồi!”
“Đi!” Lâm Cảnh Phong quyết đoán kéo Triển Hành chạy vào sâu trong đường hầm kia.
Bên cạnh Ngũ Đại Liên Trì, đám yêu quái dựng sân khấu, ánh đèn xoay tròn tỏa sắc màu đa dạng, bên trên giăng biểu ngữ “Đêm hội văn nghệ Trung thu”. Thi quỷ vương chết trận vỗ vỗ micro nói: “A lô a lô, nghe thấy không?”
“Ù_____” Âm thanh điện lưu làm đám người Trì Tiểu Đa bít kín hai tai.
“Chờ đại vương về rồi bắt đầu” Trì Tiểu Đa ôm con Kim ô y chang gà trụi lông nói. Thành viên Khu ủy ngồi một bàn, đám Gấu trúc ngồi một bàn, trên bàn bày biện măng trúc, lá trúc. Tất cả mọi người đều phấn khởi chuẩn bị ăn Trung thu.
Thanh long bay về, Hạng Thành đi qua ngồi bên cạnh Trì Tiểu Đa, Trì Tiểu Đa hỏi: “Tìm được không?”
Hạng Thành dang tay, nói: “Mai nói sau đi, hay kêu Ưng vương phái vài con chim ra nuôi lớn nó ở đây, sau đó thả về, cũng dễ ăn nói…Mọi người bắt đầu thôi!”
“Keng keng keng______” Lễ trung thu bắt đầu.
“Thu vàng quang đãng, trăng sáng treo cao” Hiên Hà Chí cầm micro làm MC trên sân khấu, “Yêu quái Khu ủy, người người hớn hở, trăng tròn vui tươi, thân như một nhà…”
Trì Tiểu Đa đỡ trán, Trần Lãng ra dấu tay cho cậu, ý muốn nói: 【Hiên Hà Chí thích nhất là làm MC.】
Trần Chân đáp: “Để hắn nói đi”
Đột nhiên trong hồ sóng gợn từng trận, Trì Tiểu Đa đang bóc cua, Hạng Thành nhạy bén chú ý tới thời khắc này.
“Cái gì kia?” Trần Chân nheo mắt nói, “Mọi người cẩn thận!”
Đám yêu quái đang diễn tiểu phẩm thì thình lình dãy núi sau lưng nổ “Ầm” một tiếng, trong sơn động phun ra hào quang vạn trượng, hai thanh niên từ trong sơn động lao ra, vọt lên sân khấu.
“Hay!” Một con hầu yêu bắt đầu vỗ tay, còn tưởng là hiệu ứng đặc biệt gì.
Chúng yêu trợn tròn mắt.
Triển Hành lao ra cũng trợn tròn mắt.
“Đây là đâu?” Triển Hành hét, đồng thời quay đầu lại nhìn biểu ngữ, “Hội Trung thu?! Cái giống quỷ giề vầy nè?!”
“Mọi người chạy mau!” Lâm Cảnh Phong hét, “Có nguy hiểm!”
Có Thanh long đại vương Hạng Thành tọa trấn thì trên đời này còn có nguy hiểm gì nữa? Chúng yêu cười “Ha ha ha ha” một trận, nhưng ngay sau đó, một con Kim ô hào quang vạn trượng lao ầm ra khỏi hang núi, đốt cháy sân khấu, kêu lên một tiếng kinh thiên động địa!
“Cháy rồi!” Đám gấu trúc bắt đầu la hét, Trì Tiểu Đa sợ tới nắm chặt con cua, la: “Cháy rồi!”
Hạng Thành: “…”
“Cháy!” Triển Hành la to, cùng Lâm Cảnh Phong nhảy xuống sân khấu, hoảng sợ hét om sòm.
Một bầy gấu trúc ú ì chạy lung tung la hét: “Cháy rồi cháy rồi_____”
Tức khắc hiện trường loạn xà ngầu, Triển Hành suýt nữa bị yêu quái ồn chết.
“Gấu trúc?!” Triển Hành kinh hãi, hét: “Gấu trúc biết nói chuyện! Xảy ra chuyện gì vậy!”
Lâm Cảnh Phong rút trường đao, đưa lưng về phía Triển Hành, đối mặt với Kim ô hét: “Rời khỏi chỗ này ngay! Nguy hiểm lắm!”
Ngay sau đó Kim ô nở rộ lửa đỏ, ba vuốt cào tới Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong quơ trường đao đỡ vuốt.
“Tránh ra!” Hạng Thành quát lớn một tiếng, đích thân ra trận.
Giữa tiếng rồng ngâm, Thanh long biến ảo, phối hợp cùng Tâm đăng của Trần Chân và Khả Đạt biến thành Thương lang xông lên, quấn lấy Kim ô, tức khắc Kim ô bị kéo vào hồ, hồ nước sôi “Xèo” một tiếng. Mọi người đánh từ trong núi xuống dưới hồ, rồi từ dưới hồ đánh lên đỉnh núi.
Triển Hành và Lâm Cảnh Phong triệt để mê muội, hoàn toàn không biết nơi này là đâu, cũng nghĩ không ra phát sinh chuyện gì.
“Đây…Đây là cái gì?” Triển Hành quay đầu lại, thấy Trì Tiểu Đa đang bóc vỏ cua, cùng Trần Lãng vừa ăn vừa xem cuộc chiến, Ưng vương còn dời ghế qua cho họ ngồi.
“Đây là cua lớn hồ Dương Trừng” Trì Tiểu Đa giải thích, “Chở bằng máy bay qua”
“Ý tui hỏi trên núi là cái gì!” Triển Hành dở khóc dở cười nói.
“Yêu quái á” Ưng vương giải thích, “Chưa từng thấy yêu quái hả?”
Triển Hành: “…”
“Các cậu sao ra đây được?” Trì Tiểu Đa cau mày hỏi.
Lâm Cảnh Phong giải thích một phen, Trì Tiểu Đa gật đầu, xoay qua Trần Lãng nói vài câu, Trần Lãng ra dấu tay vài cái, sau khi giao lưu xong Trì Tiểu Đa nói: “Tôi hiểu đại khái rồi, đêm trăng tròn, truyền thuyết kể rằng dưới sức mạnh của mặt trăng, núi Trường Bạch sẽ mở đường hầm thời gian trong chốc lát, giờ các cậu đã quay về hai mươi năm trước rồi”
“Ớ?” Triển Hành kinh hãi, hỏi: “Còn có thể trở về không?”
“Theo đường cũ về, có thể” Trần Chân thu Tâm đăng, đi qua nói với hai người, “Nhưng các cậu phải quay về dưới ánh trăng, bằng không sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này”
“Người tới từ hai ngươi năm sau á” Khả Đạt hơi kinh ngạc.
Lúc này cuộc chiến đã gần tới hồi kết, hội trường cũng thành một đống ngổn ngang, Hạng Thành đi qua xách Kim ô con trả lại cho Kim ô ba chân, không lâu sau, Kim ô bị tẩn cho u đầy đầu kêu to một tiếng, mang con mình bay về.
Lễ hội lại mở màn, Hàng Thành hỏi lai lịch Lâm Cảnh Phong và Triển Hành xong cũng chẳng mấy kinh ngạc, chỉ mời họ ăn tối chung, rồi theo đường cũ trở về, những người khác trái lại rất hiếu kỳ, không ngừng hỏi Triển Hành và Lâm Cảnh Phong thế giới hai mươi năm sau như thế nào
Lâm Cảnh Phong không dám nói nhiều, sợ dẫn tới hiệu ứng bươm bướm gì đó, nhưng Triển Hành lại xí lô xí la bắt đầu xổ đủ chuyện kỳ quái, ăn cua một hồi bèn cùng Trì Tiểu Đa, Trần Lãng và Khả Đạt kết bè kết phái.
“Vị tráng sĩ này, anh giống hệt Hổ ca nhà tụi em hà, không biết trym…” Triển Hành nói được phân nửa liền bị Lâm Cảnh Phong nhét thẳng cái đùi gà vô miệng, để cậu khỏi nói xàm nói điên.
Khả Đạt quăng cho Triển Hành một nụ cười đẹp trai lắm tiền tràn đầy mị lực, cho tới khi trăng lên giữa trời, Lâm Cảnh Phong mới cảm tạ mọi người giúp đỡ, cũng thức thời không hỏi nhiều về lai lịch họ, chỉ coi cuộc gặp này là bèo nước tương phùng.
“Mấy anh cần mã vé số hông?” Triển Hành nói, “Hay kết quả bóng đá mấy năm tới?”
“Không cần đâu” Trì Tiểu Đa nói, “Tụi tôi mua mấy đội bóng chơi rồi nè”
Triển Hành: “…”
“Tôi muốn tôi muốn” Hiên Hà Chí vội móc viết và sổ ra.
“Đừng cho hắn!” Mọi người trăm miệng một lời la.
“Đi nha” Triển Hành có chút lưu luyến đám gấu trúc, ra sức nhéo mông một con gấu trúc con, rồi cùng Lâm Cảnh Phong đi vào sơn động.
“Cảm giác như một giấc mộng” Triển Hành nói với Lâm Cảnh Phong.
“Mau xuống núi gọi điện thoại cho ba em” Lâm Cảnh Phong nói.
Hai người men theo đường hầm lúc tới ra khỏi sơn động, nắm tay nhau đứng trên đỉnh núi Trường Bạch, một vầng trăng sáng tỏa hào quang vạn trượng, đêm Trung thu, ai cùng ta ngắm trăng sáng giữa trời?