Linh Huyền Ngâm

“cho ta ngủ trên dây thừng?” Tuyên Thiếu Minh đập mạnh xuống bàn nhảy dựng lên.

Vui đùa cái gì vậy! Không cho y một gian phòng riêng coi như xong, đem gã tiểu tư của y đi y cũng nhịn, hiện tại ngay cả giường cũng không cho y ngủ, cố ý khi dễ người mới đến như y sao? Hừ hừ, Tuyên gia lớn nhỏ nhà y cũng không phải cái đèn dầu, sao có thể để những người này muốn tròn là tròn, muốn phẳng là phẳng.

Bùi Triển Vân nhìn bộ dáng mày kiếm dựng đứng lên của y, bật ra một tiếng cười khẽ, nói: “tiểu sư đệ, ta là nói đùa với ngươi thôi.” 

“…nga.” Tuyên Thiếu Minh trên mặt một trận xấu hổ, sau phẫn nộ liền ngồi xuống, không biết vì sao, y tổng có cảm giác chính mình như là con chuột đang bị miêu chơi đùa.

Y đột nhiên đánh cái rùng mình, lại lắc đầu.

Sẽ không đi, đại khái là do hôm qua y ngủ không ngon mới có thể nghi thần nghi quỷ như vậy, đại sư huynh thoạt nhìn thật bình dị dễ gần, vừa rồi hẳn chỉ là ảo giác của y mà thôi, ảo giác mà thôi.

Bùi Triển Vân một lần nữa săn sóc rót thêm một chén trà cho y, nói: “ta sẽ cho người chuẩn bị giường, yên tâm.”

nhìn một cái, đại sư huynh vẫn thực chiếu cố y đi. Tuyên Thiếu Minh gật gật đầu, khách khách khí cả giận nói: “đa tạ đại sư huynh.”

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

“đại sưu huynh, y phục ta đã mang tới rồi.”

Tiếng nói như hoàng anh xuất cốc, Tuyên Thiếu Minh nghe được lúc này như say như mê, hưng phấn mà xoay người nhìn về phía cửa—- oa, lại là một mỹ nhân.

Chỉ thấy người vừa tới mặc một bộ tử y đơn giản, dung mạo tinh xảo tú lệ, ngay cả khi vẻ mặt có là lạnh lùng, lại vẫn gọi người nhịn không được lâm vào sợ hãi than.

Thiếu Minh kia không chút nào che giấu ánh mắt thèm nhỏ dãi của mình, lông mày giật giật nhìn chằm chằm đối phương.

“Hàn Nguyệt, mau lại đây làm quen với tiểu sư đệ của chúng ta.”  Bùi Triển Vân nghênh hướng cửa đối nữ tử nói.

“không cần, ta còn có việc.” Nữ tử đem y phục trong tay giao cho Bùi Triển Vân, không nhiều lời liền rời đi.

“ai ai ai….” Tuyên Thiếu Minh đuổi theo tới cửa, thân ảnh tử sắc tinh tế đã sớm không thấy bóng dáng.

Bùi Triển Vân cười nói: “Thiếu Minh sư đệ, người vừa rồi là ngũ sư tỷ của ngươi tên Hàn Nguyệt.”

“ngũ sư tỷ?” đó là ngũ sư tỷ sao? Tuyên Thiếu Minh rất cảm kích quyết định anh minh của cha y đã mang y đến đây luyện võ học.

“ngươi thoạt nhìn thật cao hứng.” Bùi Triển Vân nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp.

“có sao? không có a!” Tuyên Thiếu Minh vui tươi hớn hở nói.

Bùi Triển Vân bỗng nhiên đem mặt mình kề sát mặt y.

Tuyên Thiếu Minh hoảng sợ, cà lăm nói: “làm, để làm chi?” quái, sao đã biết rõ khuôn mặt này là của nam tử, mà tim của y vẫn kinh hoàng không ngừng?

Bùi Triển Vân mỉm cười, làm cho Tuyên Thiếu Minh mê đến thất điên bát đảo.

“vậy ngươi cho rằng, ta đẹp hay Hàn Nguyệt đẹp?”

không biết có phải y bị hoa mắt hay không, đại sư huynh khi nói ra lời này tựa hồ cười có điểm tà ác? bất quá, thật sự là xinh đẹp đến không thể chối cãi được…

Tuyên Thiếu Minh cố gắng định thần, nói: “là, là..đương nhiên là sư tỷ.”

Đại sư huynh cho dù có tốt xem đến mấy cũng không thể lấy về nhà, y đương nhiên sẽ chọn ngũ sư tỷ rồi.

“như vậy a…” Bùi Triển Vân ngữ khí mất mác thối lui, nói: “ta còn tưởng ngày hôm qua ngươi là bởi vì nhìn thấy ta nên mê mẩn cả người mới bị ngã lăn xuống sườn núi chứ.”

“mới không phải.” Tuyên Thiếu Minh mặt trướng lên đỏ bừng, nghĩ nghĩ, không đúng a, chẳng lẽ hôm qua đại sư huynh đã phát hiện ra y?

Bùi Triển Vân không để ý đến ánh mắt hoang mang của y, đi thẳng về phòng uống trà.

Tuyên Thiếu Minh càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đôi mày đều nhanh chạm vào nhau, không tin được nói: “đại sư huynh, ngày hôm qua ngươi đã nhìn thấy ta sao?”

“nếu ngày hôm qua người lăn xuống sườn núi kêu thảm thiết chính là ngươi, thì—đúng vậy.” đôi môi mỏng duyên dáng của Bùi Triển Vân lộ ra nụ cười hoàn mỹ.

Một khắc kia, Tuyên Thiếu Minh rõ ràng nhìn ra được ý tứ trêu tức trong mắt hắn.

“vậy sao ngươi không mang ta về Linh Huyền Phái? để ta một mình ném ở nơi đó, nếu như xảy ả chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?” Y nhất thời dựng lông, mệt y còn cảm thấy vị đại sư huynh nhân tài này hẳn là thái độ làm người không tồi, vậy mà cư nhiên thấy y chết mà không cứu, phi, lời này ta tịch thu.

“lúc ấy ta lại không biết ngươi là ai.” Bùi Triển Vân vô tội nhún nhún vai.

“ngươi!”

“hơn nữa, khi đó ta là trộm sư phụ lẻn xuống núi uống rượu, đem ngươi cứu trở về, ta không phải là sẽ bị lòi đuôi ra sao? mấy chuyện lợi nhân hại mình ta mặc kệ.” Bùi Triển Vân nghiêm mặt lắc đầu.

“tốt! bây giờ ta đây sẽ đi nói cho sư phụ.” Tuyên Thiếu Minh nghĩ đã bắt được nhược điểm của Bùi Triển Vân, thở phì phì đi ra ngoài.

Bùi Triển Vân vẫn thảnh thơi uống trà, chậm rãi nói: “tiểu sư đệ, ngươi cũng đừng quên, hiện tại người phụ trách dạy công phu cho ngươi là ta a.”

Tuyên Thiếu Minh xoay người lại trừng hắn, không cho là đúng hừ lạnh nói: “kia thì có làm sao?” Lát nữa y sẽ thuyết phục sư phụ kêu ngũ sư tỷ đến dạy y, tử y mỹ nhân tốt lắm.

Bùi Triển Vân nhìn gương mặt y không che dấu nổi suy nghĩ của mình, cười nói: “nếu ngươi muốn mỗi ngày mệt chết ngay cả nhà xí cũng đi không được thỳ cứ việc cáo trạng với sư phụ đi.”

“ngươi!” Tuyên Thiếu Minh tức giận đến con ngươi đều nhanh phun hỏa.

Yên lặng giằng co một lát, Bùi Triển Vân đặt chén trà xuống, đối Tuyên Thiếu Minh ngoắc ngoắc ngón tay.

Có bị đánh Tuyên Thiếu Minh cũng không thừa nhận động tác này của hắn đẹp đến muốn chết, làm hại y lập tức nghĩ muốn chạy ngay đến đó, chính là như vậy rất không có  tiền đồ.

Y dù có chết cũng không theo.

“lại đây.” Bùi Triển Vân cười cười, thanh âm lại thấp xuống vài phần.

“không lại.” Tuyên Thiếu Minh gân cổ.

Nháy mắt, Bùi Triển Vân đã đứng ngay trước mặt y.

Tuyên Thiếu Minh kinh ngạc đến không khép miệng lại được, nhìn người luôn ra vẻ ôn nhu vô hại trước mặt, trong lòng không hiểu vì sao run lên, hai chân cọ a cọ a.

Bùi Triển Vân véo lấy má y, nói: “có nghe không?” thanh âm ôn nhu đến nỗi có thể nổi trên mặt nước truyền đến.

“đau..đau…” khuân mặt tuấn tú của Tuyên Thiếu Minh bị véo có điểm biến hình.

“không nghe…”

“hửm?”

“mới  là lạ!” nói xong, Tuyên Thiếu Minh nhất thời muốn tìm cái động mà chui vào, thật sự là không còn mặt mũi để nhìn người mà.

“như vậy mới ngoan!” Bùi Triển Vân vừa lòng cười cười, ngón tay lành lạnh xoa nhẹ nơi má bị hắn véo lấy có chút hồng hồng nóng nóng của y, đồng thời hứa hẹn: “chỉ cần ngươi sau này ngoan ngoãn, sư huynh cam đoan sẽ không khi dễ ngươi.”

Tuyên Thiếu Minh trong lòng kêu một cái ủy khuất, nhưng là thế lực tàn ác còn ở trước mặt, y làm sao có năng lực đối phó a? Chỉ có thể cắn chặt chặt răng, nhận mệnh.

Bùi Triển Vân lấy bộ y phục mà Hàn Nguyệt đem tới đưa cho y, ra lệnh nói: “thay.”

Tuyên Thiếu Minh chán ghét nhìn bố y thô kệch màu xám trong tay hắn, mặc dù là của ngũ sư tỷ xinh đẹp mang tới, nhưng y phục như vậy, y căn bản khinh thường sẽ không mặc đâu.

“tại sao phải thay? ta có mang y phục của chính mình đến.”

Bùi Triển Vân nói: “đã vào Linh Huyền Phái là phải tuân theo quy củ của Linh Huyền Phái.”

“vậy ngươi, ngũ sư tỷ vì sao không có mặc?” Tuyên Thiếu Minh không phục.

“chờ ngươi có được tu vi như chúng ta, có thể bước chân vào giang hồ, khi đó ngươi thích mặc cái gì sẽ tùy ngươi. nhưng là hiện tại, ngươi là đệ tử nhập môn muộm nhất, thân là tiểu sư đệ, tốt nhất không cần ngỗ nghịch ý tứ của sư huynh cùng sư tỷ nga.” Bùi Triển Vân tươi cười hòa thuận vui vẻ khuyên nhủ.

Cha, nương, các ngươi mau tới cứu ta đi— Tuyên Thiếu Minh dự đoán được những ngày sau này của mình nhất định sẽ thực bị thảm, trong lòng không khỏi hò hét thống thiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui