Linh Kiếm Tôn

Vào lúc này, bọn họ nhìn Sở Hành Vân ngượng ngùng, không dám coi hắn là một thiếu niên non nớt sáu tuổi nữa, chỉ một lần quả quyết sát phạt có thể cao tay hơn bất cứ người nào ở đây.

“Bạch Gia Chủ, Hồ Gia Chủ và Tôn Gia Chủ”. Sở Hành Vân phun ra một loạt cái tên rồi nhìn về phía ba gã gia tộc chi chủ vừa nãy còn âm thầm đắc ý, ánh mắt vẫn cứ bình thản.

Ba vị gia chủ vội vàng hạ mình nói: “Sở Gia Chủ, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”.

Lời còn chưa nói hết, ba người cũng cảm giác lành lạnh ở cổ, rồi bổng nhiên toàn bộ trời đất đều bắt đầu xoay tròn, đầu bay lên rồi rơi xuống đất.

Phốc, phốc, phốc!

Bụi mù cuồn cuộn văng lên, ba cổ thi thể ngã rạp xuống đất, đám người còn lại sắc mặt trở nên thảm bại vô cùng, không dám thở mạnh một chút. Chết, lại có ba gã chi chủ gia tộc chết. Tất cả đều chết do Sở Hành Vân.

Bọn họ không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại như thế nào nữa. Vốn dĩ đoàn người nghênh ngang tự đắc tới, ung dung thoải mái biết bao, nghĩ có thể giết Sở Hành Vân rồi tiện tay chia luôn mỏ hỏa linh thạch.

Chỉ là bây giờ, kết quả lại thiên địa nghịch chuyển.

Chỉ cần nói vài từ mà Sở Hành Vân đã diệt trừ đám người Sở Bình Thiên, ngay cả bốn gã chi chủ gia tộc cũng không thoát khỏi xui xẻo, hoàn cảnh này thật khiến cho bọn họ cả đời khó quên.

“Sở Gia Chủ, Dương Gia ta cảm thấy vô cùng hối hận, bắt đầu từ hôm nay sẽ tình nguyện trở thành nô bộc, xin người hãy đại từ đại lượng, tha cho ta một mạng đi”. Dương gia đột nhiên quỳ xuống mở miệng nói.

“Ta Trịnh Gia cũng như vậy, nguyện ý vì Sở Gia Chủ làm trâu làm ngựa!”.

Bình thường là chi chủ gia tộc nghênh ngang vênh váo, nhưng hiện tại mỗi người đều quỳ xuống trước mặt Sở Hành Vân một bên thì cầu xin thảm hại, một bên đập đầu nhận sai chấn động cả đất.

Bọn họ rất rõ, Sở Gia có Diêm Độc tương trợ đã hoàn toàn khôi phục thực lực đỉnh phong cộng thêm tài nguyên ở đây nữa nhất định có thể trở thành gia tộc lớn mạnh, hoàn toàn thay đổi bố cục thành Tây Phong.

Nếu Sở Hành Vân đã khinh thường trở thành đồng minh với bọn họ, như vậy họ đành cam tâm trở thành nô bộc cho Sở Hành Vân, để bảo vệ tính mạng mình và hương hỏa cả gia tộc.

Diêm Độc liếc mắt nhìn Sở Hành Vân, lại thấy Sở Hành Vân hơi nhíu mày, giọng mỉa mai nói: “Chỉ với thực lực của các ngươi cũng muốn sở thành nô bộc của Sở Hành Vân ta, chẳng lẽ các ngươi không thấy ý đó là hão huyền à?”.

Lúc trước, Sở Hành Vân nhận Diêm Độc làm nô bộc cũng bởi bất đắc dĩ.

Còn những người trước mắt này, thực lực và cấp độ không đồng đều, người mạnh nhất chẳng qua cũng mới đạt cảnh giới Tụ Linh Tứ Trọng Thiên, có nô bộc như vậy thì có tác dụng gì, chỉ có thể lãng phí thời gian mà thôi.

Cả đám vừa nghe lời Sở Hành Vân nói xong thì gào thét càng thê thảm hơn vì nghĩ đến đám người Lâm Sùng Đao chết không toàn thây khiến tâm trạng bắt đầu bấn loạn.

Loại cảm giác sợ hãi này quá mạnh mẽ dường như có thể khiến họ hoàn toàn mất mạng.

“Tuy nhiên”.

Bởi vì tất cả mọi người đều cầu xin, Sở Hành Vân than nhẹ một tiếng khiến cho bọn họ lóe lên từng tia hy vọng, cặp mắt trợn to, sợ rằng phải nghe nhầm một chữ nào đó.

“Nếu như các ngươi nguyện ý nhận Sở Hổ làm chủ, ta ngược lại có thể cân nhắc bỏ qua cho bọn ngươi”. Sở Hành Vân giọng lạnh nhạt nói khiến bọn họ ngơ ngác kinh ngạc.

Sở Hổ? Là cái tên sai vặt đi theo Sở Hành Vân?

Sở Hổ cả người rợn gáy, cảm giác có chút chưa tỉnh hồn lại.

Những người trước mắt mình đây đều là những cao thủ trấn thành, thậm chí không ít kẻ là chi chủ gia tộc, nắm giữ không ít quyền hành, để cho bọn họ nhận mình là chủ nhân, cái này không phải đang nói đùa chứ?

“Thế nào? Các người muốn không?” Sở Hành Vân âm thanh chợt lạnh lẽo, Diêm Độc lập tức bước ra nửa bước, khí tức Tụ Linh Cửu Trọng Thiên của hắn phát ra giống như một lưỡi dao sắc bén vô hình gác trên cổ tất cả bọn họ.

Những chi chủ gia tộc kia liếc nhìn lẫn nhau, biểu hiện trên mặt rất do dự không muốn, nhưng cuối cùng bọn họ đành thở dài, hướng về phía Sở Hổ đang đứng cúi đầu.

“Thiếu gia” Sở Hổ cảm giác giống như mình đang nằm mộng, âm thanh bắt đầu có chút run rẩy.

Sở Hành Vân cười nói: “Ta đem những người này giao cho ngươi cũng bởi tín nhiệm năng lực của ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện trong Sở Gia cùng với việc thống nhất những gia tộc này tất cả đều giao cho ngươi phụ trách”.

Nhất thời Sở Hổ cảm nhận được từ giờ trách nhiệm trên người mình sẽ nặng thêm, tuy ngoài mặt kinh hãi nhưng trong lòng cảm kích rất nhiều.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng hắn ở trong mắt Sở Hành Vân rất được tín nhiệm, không phải đang bị trêu đùa, cảm giác này làm cho Sở Hổ ứa nước mắt xúc động nói: “Thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không làm cho người thất vọng”.

Chính mắt nhìn thấy hoàn cảnh này khiến cho nội tâm của không ít chi chủ gia tộc có chút chấn động.

Trải qua chuyện vừa rồi, tất cả mọi người đều bị lời nói của Sở Hành Vân thuyết phục, cảm thấy Sở Hành Vân không phải là một nhân vật hư ảo mà nhất định sẽ đem lại thành tựu lớn.

Sở Hành Vân tin tưởng Sở Hổ như vậy, thậm chỉ còn đem bọn họ giao cho người này nhất định là có lý do.

Nghĩ như vậy, những chi chủ gia tộc này đều có chút thư thái, đột nhiên cảm thấy quy thuận Sở Hổ cũng không phải là một việc mất thể diện, mà nói không chừng còn có thể khiến cho mình và gia tộc nhận được lợi ích to lớn.

Đúng như họ đã nghĩ, không lâu sau mọi chuyện đều trở thành sự thật khiến những chi chủ gia tộc này đều vui mừng vì quyết định mà họ đã ra hôm nay.

Đương nhiên, những việc đó sau này họ mới biết.

Những chuyện còn lại, cũng không cần Sở Hành Vân bận tâm, toàn bộ đều giao cho Sở Hổ cùng những chấp sự đó.

Khi bọn hắn về lại Sở Gia, thì tin tức các gia tộc khác quy thuận đã truyền tới trước, toàn bộ Sở Gia đều sôi sục. Trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ vui mừng, thậm chí còn có người quơ tay múa chân.

Vốn dĩ, bọn họ lo lắng sau khi Sở Gia có tài phú khổng lồ thì bị những gia tộc khác đố kị coi như kẻ thù. Nhưng bây giờ lại khác, khi Sở Hành Vân xuất thủ liền khiến những gia tộc đó nguyện ý quy thuận Sở Gia để cho Sở Gia sử dụng.

Nói không khoa trương chứ bây giờ Sở Gia muốn tài sản có tài sản, muốn quyền thế có quyền thế, đã đạt tới trình độ cực kì khủng bố!

Đêm đó, toàn bộ Sở Trấn đều đắm chìm trong tiếng cười nói, nhà nhà đèn đuốc sáng choang cực kỳ náo nhiệt.

Sở Hành Vân không có tham gia vào cuộc vui đó, hắn trở lại đình viện sau đó trực tiếp tiến vào bên trong không gian Luân Hồi Thạch.

“Bây giờ đám người Sở Bình Thiên đã chết, Sở Gia cuối cùng cũng đã bình yên, sau này Diêm Độc và Sở Hổ lo việc kinh doanh, đảm bảo Sở Gia sẽ vực dậy rất nhanh khỏi xu thế suy sụp trước kia, hoàn toàn đứng vững ở thành Tây Phong này”.

Nghĩ đến đây, Sở Hành Vân như trút được gánh nặng trong lòng.

Đối với Sở Gia, hắn đã sớm có nhiều dự định, nhưng không nghĩ tới Sở Bình Thiên hành động ngu xuẩn khiến cho hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian như vậy, một chiêu thâu tóm nhiều gia tộc như vậy khiến thực lực nhanh chóng nhảy vọt.

Hiện tại, Sở Hành Vân không cần quan tâm nhiều đến Sở Gia, toàn tâm toàn ý hoàn thành những ý định của mình.

Vươn tay ra, một cái linh quả chừng nắm đấm xuất hiện ở trước mặt Sở Hành Vân.

Hình dáng của cái linh quả này rất kỳ lạ, tỏa ra cảm giác ấm áp nhẹ, giống như bị một ngọn lửa vô hình bao quanh, không còn nghi ngờ gì nữa chính là Viêm Tâm Quả.

Sở Hành Vân liền đưa Viêm Tâm Quả vào miệng không chút do dự rồi sau đó ngồi xếp bằng bắt đầu chậm rãi hấp thu linh lực tinh thuần của Viêm Tâm Quả.

Dịch giả: lightnight

Team dịch Vạn Yên Chi Sào

Biên: mei_hnmn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui