Linh La Giới

Trường kiếm cùng thiết trảo va trạm với nhau, một tia lửa bắn ra, một tiếng nổ lớn vang lên, thiết trảo màu đen trực tiếp bị đánh bay đi.
 
"Ta bất quá mới sở dụng một nửa lực lượng, đã có thể dễ dàng đánh bay thiết trảo của Tây Xuyên." Hạ Ngôn dùng trường kiếm đánh bay thiết trảo của Tây Xuyên thu về để thủ hộ, cước bộ triển khai liền nhanh chóng áp sát Tây Xuyên đang lùi lại: "Tây Xuyên không phải ngươi muốn giết ta sao?, như thế nào bây giờ còn muốn chạy?"
 
Hạ Ngôn thấy Tây Xuyên thân ảnh thoái lui, có ý muốn chạy trốn, vừa cười vừa nói.
 
Lại một đạo kiếm khí gào rít chém về phía Tây Xuyên.
 
Ánh kiếm sắc bén cộng với khí lãng làm cho người ta sợ hãi, rất nhanh gào thét quét tới trước người Tây Xuyên. Hạ Ngôn dưới chân lại nhẹ nhàng điểm một cái thân thể rất nhanh bay ra xa, khoảng cách với Tây Xuyên nháy mắt thu hẹp mấy thước.
 
Tây Xuyên đều muốn nứt ra, trong lòng kêu khổ không ngừng, sớm đã đem Tịch Phá Thiên mười tám đời tổ tông mắng chửi một lượt. Tịch Phá Thiên nói Hạ Ngôn chỉ là một cường giả hậu thiên. Mà bây giờ thực của Hạ Ngôn biểu hiện ra ngoài mạnh hơn so với hắn không ít.
 
Thật vất vả né tránh một đạo kiếm khí ác liệt, nhưng Hạ Ngôn lại một lần nữa áp sát đến. Mắt thấy trường kiếm đang đánh lên chính cổ họng của mình.
 
"Cái tên chết tiệt Tô Ly, như thế nào còn không xuất hiện a?" Tây Xuyên trong lòng hò hét, toàn lực chống đỡ công kích của Hạ Ngôn.
 
Mới vừa rồi hắn còn nghĩ may mắn là Tô Ly không tìm tới nơi này. Mà lúc này lại ngược lại oán trách tại sao Tô Ly không tới. Mắt thấy không còn kiên trì được bao lâu nữa. Thậm chí ngay cả vũ khí của bản thân là thiết trảo cũng bị một kích của Hạ Ngôn đánh bay, giờ chỉ còn lại thiết trảo bên tay trái, hắn vẫn đang cố gắng ngăn trở Hạ Ngôn.
 
Lúc này Tây Xuyên không còn bất cứ một chút tâm tư nào để chiến đấu, chính là chỉ tìm cơ hội để có thể nhanh chạy trốn. Nhưng dưới sự theo sát của Hạ Ngôn hắn không có bất cứ cơ hội nào.
 
Đảo mắt một cái, phía sau lưng hai người đã là rừng rậm. "Tây Xuyên, đỡ của ta một kiếm!" Một kiếm này của Hạ Ngôn mang theo hơn mười bóng kiếm màu đen hướng tới bụng Tây Xuyên đâm tới.
 
Vẫn như lúc trước, Hạ Ngôn cũng không có xuất toàn lực. Trải qua một hồi cùng Tây Xuyên giao chiến. Hạ Ngôn đối với linh lực khổng lồ trong cơ thể sử dụng ngày càng nhuần nhuyễn tự nhiên.
 
Linh lực cùng vũ kỹ kết hợp. Tuy rằng chưa đạt tới mức độ như khi còn sử nội lực, nhưng Hạ Ngôn tin tưởng không mất quá nhiều thời gian có thể thích ứng được với linh lực, đem vú kĩ phát huy tới hiệu quả lớn nhất.
 
Lúc này, cách đó mấy chục thước trong rừng, một đây mắt nghiêm nghị tràn đấy sát khí, đang nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn và Tây Xuyên đang giao chiến.
 
Người này đã sớm tới nơi này, sát thủ Tô Ly.

 
Hạ Ngôn sau khi đình chỉ tu luyện, khí lãng điên cuồng tán phá bốn phía, làm kinh động đám phi điểu và dã thú. Tô Ly liền rất nhanh chạy tới nơi này, hắn so với Tây Xuyên tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng sau khi tới liền phát hiện thực lực Hạ Ngôn so với hắn tưởng mạnh hơn quá nhiều. Hơn nữa Hạ Ngôn bên người còn có một đầu Huyễn Ảnh lang.
 
Vì thế, hắn không thể không thận trọng được, cho nên mới không lập tức ra tay giết Hạ Ngôn. Mà muốn chờ cơ hội thích hợp.
 
Sau khi Tây Xuyên xuyên đi vào, hắn chứng kiến Tây Xuyên cùng Hạ Ngôn giao chiến không khỏi trong lòng càng thêm khiếp sợ. Tây Xuyên có thực Linh sư sơ kỳ nhưng đối với Hạ Ngôn hoàn toàn không có lực hoàn thủ. Thậm chí còn cảm giác được Hạ Ngôn không muốn nhanh chóng hạ sát Tây Xuyên. Nếu không Tây Xuyên căn bản không thể kiên trì được đến bây giờ. Kiếm kỹ của Hạ Ngôn phi thường quỷ dị khó lường có thể so sánh với nhân cấp bí tịch thượng phẩm. Hơn nữa thân pháp quỷ dị, rất nhiều những động tác mà người thường không thể làm được, nhưng Hạ Ngôn lại dễ dàng làm ra.
 
Mà đấu Huyễn Ảnh lang. Ánh mắt như hổ rình mồi quan sát bốn phía.
 
" Hạ Ngôn này thực lực so với Linh sư trung kì cũng không khác biệt lắm, thậm chí ta đã đạt tới Linh sư trung kỳ, muốn giết cũng phải tìm cơ hội thích hợp. " Tô Ly vẫn không hề nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn đình chỉ.
 
Đã hoàn thành vô số nhiệm vụ ám sát. Ẩn nặc thuật của Tô Ly vô cùng cao minh, một số cường giả Linh sư hậu kỳ cũng không thể phát hiện hắn ẩn nấp phụ cận. Mà lúc này Hạ Ngôn cùng Tây Xuyên giao thủ tâm thần cũng không thể bao quát bốn phía.
 
Thổ cẩu theo phía sau Hạ Ngôn, đôi mắt màu lục nhìn chằm chằm vào nơi Tô Ly ẩn nấp.
 
"Grừ. "
 
Thấp giọng gầm gừ vài tiếng, thổ cẩu cảm thấy nơi đó đang ẩn giấu cái gì đó nhưng nhất thời không thể xác định được, thân thể dừng lại.
 
Mà Hạ Ngôn cùng Tây Xuyên chém giết đã tới nơi Tô Ly ẩn thân rất gần.
 
"Chính là lúc này, một kích tất sát!" Tô Ly đột nhiên từ trong phi thân ra, thân ảnh màu đen như trường kiếm tuốt khỏi vỏ, từ trong rừng rậm lao ra như thiểm điện. Tốc độ làm người ta không thể nắm bắt.
 
Thậm chí ngay cả Hạ Ngôn, trong sát na cũng không thể phản ứng kịp với tốc của Tô Ly.
 
Nguyên bản khi hai người còn cách nhau khoảng ba thước thì Tô Ly bất ngờ lao ra. Khi Hạ Ngôn kịp nhìn thấy Tô Ly thì thanh chuỷ thủ đâm tới trái tim hắn khoảng cách không tới một thước.
 
Muốn trong khoảng cách nhỏ như vậy né tránh thanh chuỷ thủ này là không có khả năng.

 
Hạ Ngôn không thể làm được, cho dù là cường giả Linh sư hậu kỳ cũng không thể. Rút kiếm ngăn cản?! Đã muộn!
 
Linh Xà chuỷ thủ phóng xuất hàn quang, quả đúng linh động như một con linh xà, hướng về phía Hạ Ngôn cắn nuốt.
 
Thậm chí ngay cả tiếng xé gió cũng vô cùng yếu ớt, nhưng tốc độ lại nhanh như tia chớp.
 
Trong tiềm thức, linh lực toàn thần thông qua Tụ linh huyệt vận chuyển tới thủ hộ phần ngực. Trong lúc linh lực cường đại bùng nổ Hạ Ngôn nháy mắt thân hình đảo qua phía bên trái.
 
Nhưng thanh chuỷ thủ toả ra hàn quang, như con linh xà vẫn hướng về phía trái tim Hạ Ngôn đâm tới.
 
Trong một thời gian một phần mười giây, thanh chuỷ thủ đã tới sát vạt áo của Hạ Ngôn.
 
Trong mắt Hạ Ngôn chỉ còn lại hình ảnh một khuôn mặt đeo mặt nạ không ngừng lớn lên. Chính là hắc y nhân Tô Ly! Hạ Ngôn ngàn vạn lần không ngờ, tại tron rừng rậm lại còn một sát thủ cường đại đang chờ mình.
 
Tại giờ khắc này mọi suy nghĩ của Hạ Ngôn như đóng băng, hoặc có thể nói tuy duy không theo kịp tốc độ.
 
"Chẳng lẽ, ta phải chết sao?"
 
Lúc này trong đầu Hạ Ngôn chỉ còn ý niệm này.
 
"Không! Ta không thể chết được!" Hạ Ngôn muốn phản kháng. Tốc độ cùng linh lực đã đề thăng đến cực hạn, người thường quan sát thì thấy hắn giống như là thuấn di vậy. Nhưng Tô Ly vẫn gắt gao bám sát.
 
Linh vị của mẫu thân Hạ Ngôn còn chưa được đưa vào từ đường. Còn rất nhiều chuyện Hạ Ngôn chưa kịp làm, còn muốn làm một cường giả, nhưng bây giờ, không còn cơ hội nữa rồi.
 
Thế giới xung quanh tựa hồ như tĩnh lặng, tất cả âm thanh hình ảnh đều biến mất chỉ còn lại hắc y nhân và thanh chủ thủ hàn quang phóng xuất.
 

Hạ Ngôn không cam lòng chết như vậy!Không thể chết được!"Oanh, một tiêng. Trong đầu Hạ Ngôn như có một vụ nổ mạnh.
 
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân mền nhũn, linh lực toàn thân đều biến mất.
 
Trên ngực không hề truyền tới cảm giác gì, nhưng Hạ Ngôn biết thanh chuỷ thủ đã đâm vào da thịt của mình, trường sam đã bị phá rách.
 
"Ngao. "
 
Đúng lúc này bên cạnh đột nhiên một bóng đen khổng lồ lao đến gần Hạ Ngôn và Tô Ly.
 
"Rốp. '
 
Cái miệng mở to, cắn về phía Tô Ly, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ của Tô Ly còn muốn nhanh hơn vài phần.
 
Yết hầu khô gầy khẽ rắc một tiếng, Tô Ly vừa hét lớn một tiếng thật to. Ngay sau đó yết hầu phía trên thân thể mặc trường sam bó sát màu đen đã bị cắn đứt.
 
Tiếp đó chuỷ thủ màu đen kia cũng đột ngột dừng lại trong không trung, không hề nhúc nhích.
 
Hạ Ngôn mở miệng hít vào một hơi. Thân hình, chậm rãi ngồi xuống. Toàn thân không có bất cứ một tia khí lực nào, Tụ linh huyệt hoàn toàn trống không. Hơn nữa vừa rồi có như có một tiếng nổ mạnh, cảm giác vẫn còn chưa biến mất.
 
"Đây là?" Lúc này linh trí đã khôi phục, nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt không khỏi trừng lớn.
 
Chỉ thấy một con cự lang, toàn thân đen như mực, đôi mắt xanh biếc dọa người chuyển động, chậm rãi lùi quay đầu trở lại, mà cổ họng Tô Ly một miệng vết cắn thật lớn, một đạo huyết thuỷ cuồng dũng phun ra, rơi xuống mặt đất đầy lá.
 
Móng vuốt to lớn nhẹ nhàng dặt xuống mặt đất, một tảng đá bị bàn chân đấy móng vuốt dẫm nát, phát ra tiếng vang thanh thuý.
 
Cách đó mấy thước tròng mắt Tây Xuyên chút nữa thì rớt ra, toàn thân run rẩy không ngừng.
 
Hắn vừa mới thối lui ra ngoài vài thước, lập tức thấy cảnh con thổ cẩu kia biến thành một đầu cự lang, Sau đó không biết làm thế nào liền nháy mắt đã tới bên người Hạ Ngôn và Tô Ly, tiếp theo là một cái đã đem yết hầu Tô Ly cắn đứt.
 
Hết thảy sự việc phát sinh trong một sát na.
 
Vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, Tây Xuyên còn chưa kịp vui mừng với vận may của mình, lại chứng kiến thêm một màn kinh khủng kia.

 
Đầu cự lang, hai tròng mắt xanh lục sâu thẳm đã đặt ánh mắt trên người hắn.
 
Ực ực Tây Xuyên nuốt khan hai tiếng, thừ người ra, ánh mắt ngây dại nhìn cự lang.
 
"Chạy trốn. mau chạy trốn. phải trốn ngay. "
 
Tây Xuyên trong lòng không ngừng hò hét, gầm rống, nhưng thân thể không thể lập tức chuyển động.
 
"Rộp"
 
"Rắc. rộp. "
 
Cự lang bốn vó vận dộng chậm dãi tiến về phía Tây Xuyên.
 
Lúc này Tô Ly thân người mền nhũn quỵ xuống mặt đất. Dưới lớp mặt nạ hai tròng mắt mở lớn, trong anh mắt lộ ra vẻ bất khả tư nghị.
 
Hạ Ngôn ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn Huyễn Ảnh lang bước tới gần Tây Xuyên. Trong đầu hắn bây giờ như đang có thứ gì đó bành trướng. Vội vàng nhắm mắt, kiểm tra xem điều đã đang xảy ra trong đầu hắn.
 
"Không!"
 
Tây Xuyên hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xoay người lại hướng xuống núi chạy đi.
 
Nhưng hắn chạy chưa được mười bước. Đã cảm giác được một bóng đen đã đến bên người hắn. Chưa kịp quay người lại một đạo lực thật lớn đã ập len lưng hắn. Thân thể giác có một thứ gì đó sắc bén đã xé rách da thịt hắn.
 
Sau đó thân thể không thể tự chủ hướng không trung bay lên. Phía sau lưng một cỗ hàn khí truyền vào, theo đó là một trận đau nhức truyền lên đến não.
 
Máu trong cơ thể không ngừng phun qua lớp vải áo.
 
Bay đi khoảng cách tới mười thước trên không trung Tây Xuyên mới ngã mạnh trên mặt đất, thân hình khẽ giật giật một hồi rồi mới bất động. Huyễn Ảnh lang đem móng vuốt dính đầy máu nhẹ nhàng xoa đi xoa lại trên mặt đất đầy lá cây, rồi cái đầu lớn ngật ngưỡng như một con mèo nhỏ kiêu hãnh đắc ý hướng về phía Hạ Ngôn chạy lại, cái đuôi dài như thép cứng đảo qua đảo lại tạo thành tiếng huýt gió.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận