Linh La Giới

Hạ Ngôn có thể nghĩ tới vào lúc này cũng chỉ có Tô gia có quan hệ không bình thường với hắn. Kim tệ còn thiếu nhất định phải chuẩn bị cho đủ, bởi vi Hạ Tử Hân chỉ có ba ngày thời gian.
 
Ba ngày qua đi, một hơi cuối cùng tiêu tán, Hạ Tử Hân liền hoàn toàn tử vong. Thánh địa cách thành Tử Diệp khá xa, Hạ Ngôn phải nắm chặt từng giây từng phút.
 
- Sư phụ! Con đi tim Tô gia hỗ trợ, xem có thể kiếm đủ số 300 vạn kim tệ hay không. Hạ Ngôn đứng bật dậy, vội vâng nói với Liễu Vân.
 
Lời nói còn chưa dứt, Hạ Ngôn liền muốn xông ra ngoài. Thời gian cấp bách, hắn cũng không có nhiều thời gian để đắn đo.
 
Tuy nhiên, thân thể hắn vừa muốn di động bỗng dừng lại.
 
Bởi vi Liễu Vân đột nhiên lên tiếng hô hắn dừng lại.
 
- Hạ Ngôn. Mấy năm nay ta cũng tích góp được một ít kim tệ, cũng đủ dùng rồi. Mua Hồi Hồn Đan, ta sẽ tận lực giúp con.
 
Liễu Vân nhìn Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn mừng rỡ nói, hai mắt sáng ngời:
 
- Cảm ơn sư phụ!
 
Vừa rồi, hắn quả thật là không nhớ đến Liễu Vân, ông tuy là sư phụ hắn, nhưng hắn tiếp xúc với ông cũng không nhiều. Vừa rồi chuyện quá cấp bách, lại không nghĩ rằng Liễu Vãn cũng là cường giả Linh Tông.
 
Một cường giả Linh Tông, tài phú trong tay lại ít sao? Tuy rằng kim tệ đối với cường giả chân chính cũng không có tác dụng lớn lao, nhưng một cường giả Linh Tông cho dù không chủ ý kiếm tiền, muốn đạt được nhiều kim tệ cũng rất dễ dàng. Tựa như lần trước Liễu Vân đi Tội Ác Sâm Lâm, đạt được Bích Thủy Chi Tâm chính là vật báu vô giá. Một người tu luyện thực lực siêu cường, kiếm tiền kỳ thật rất đơn giản.
 
Liễu Vân cười nói:
 
- Còn khách khí với ta làm gì hả. Hiện tại ta đi trạm liên lạc, gửi tin tức tới Thánh địa.
 
Ở mỗi một thành thị, đều có một trạm liên lạc được Thánh địa chuyên môn xảy dựng nên. Trạm liên lạc này dùng cho mọi chuyện khẩn cấp.
 
Tỷ như Thánh địa đột nhiên có chuyện hết sức vội vàng, như vậy sẽ dùng trạm liên lạc gửi tin tức cho các chủ thành, sau đó các chủ thành lại gửi tin cho các quận thành.
 
Mà phương pháp gửi tin thì là một loại chim. Loại chim này tên gọi là Thanh Mao Ưng, tốc độ phi hành cực nhanh, hơn nữa sức bền vô cùng. Tuy nhiên, loại chim này thuần hóa phi thường khó khăn, trạm liên lạc của một chủ thành cũng chỉ có vài con mà thôi.
 
Quận thành bình thường, chỉ trang bị hai con Thanh Mao Ưng.
 
Nếu không có chuyện đặc biệt trọng yếu, cho dù là người của Thánh đường, Thánh điện cũng không được sử dụng.
 
- Vâng!
 
Hạ Ngôn gật đầu một cái thật mạnh đưa tất cả kim phiếu đến trước người Liễu Vân. "Có sư phụ hỗ trợ mua Hồi Hồn Đan, vậy hẳn là không có vấn đề gì nữa". Hạ Ngôn ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy nhiên hiện tại trạng thái của Hạ Tử Hân như vậy, Hạ Ngôn nếu muốn hoàn toàn buông lỏng thì cản bản không thể làm được.
 
Liễu Vân nhận lấy kim phiếu, thân hình chợt lóe rời khỏi phòng Viện trưởng.
 
-Hạ Ngôn! Nhiều kim phiếu như vậy, đệ thoáng chốc đã dùng hết? Cặp mắt Lý Nguyên Xuân vẫn còn trừng lớn, lúc này mới có cơ hội nói. Thoáng cái tiêu 300 vạn kim tệ, Lý Nguyên Xuân căn bản không có khái niệm.
 
Hạ Ngôn cười khổ nói:
 
- Cũng chẳng còn cách nào khác. Kim phiếu đệ vất vả tích góp từng tí một lâu như vậy, lập tức tiêu hao sạch. May mắn là dược liệu đệ mua còn đủ để sử dụng một đoạn thời gian. Nếu là luyện chế được nhiều đan dược tốt, vậy có thể đi Phòng đấu giá để bán.
 
Hạ Ngôn nói xong lắc đầu. Một viên đan dược nhất phẩm, nếu giá bán ra bình quân khoảng bảy trăm kim tệ, vậy một trăm viên đan dược nhất phẩm cũng chỉ được bảy vạn kim tệ. Hạ Ngôn liên tiếp luyện chế mấy này, hiện tại đan dược thành phẩm cũng chỉ có hơn mười viên.
 
Lý Nguyên Xuân gật đầu, liếc mắt đảo qua Hạ Tử Hân một cái:
 
- Lão đệ, đừng quá sốt ruột, sốt ruột cũng vô dụng. Tử Hân cô nương, sẽ không xảy ra chuyện đâu.
 
- Vâng. Đệ cũng hy vọng thế. Hạ Ngôn lại gật đầu:
 
- Lão ca, đệ trước tiên đưa Tử Hân về cho Tiểu Thanh chăm sóc. Hạ Ngôn ôm Hạ Tử Hân vào lòng.
 
- Được. Đệ về trước đi.
 
Lý Nguyên Xuân lớn giọng:
 
- Buổi tối, ta tới tìm đệ. Chúng ta đi uống rượu.
 
HạNgôn nở một nụ cười, nói:
 
- Được.
 
Hạ Ngôn từ khu tu luyện của học viên đặc biệt đi ra, lúc này chỉ dùng tốc độ của người thường, đi về phía cửa học viện.
 
Nguyên bản Hạ Ngôn ở Học Viện Tử Diệp không ai không biết, hiện tại lại ôm một người xuất hiện đương nhiên càng hấp dẫn ánh mắt của một số học viên.
 
Tuy nhiên hiện tại sắc mặt Hạ Ngôn rất kém, một số học viên không quen thuộc với hắn cũng không dám tiến lên chào hỏi. Nhìn người Hạ Ngôn ôm trong lòng dường như bị thương rất nặng.
 
- Hạ Ngôn ca!
 
Hạ Ngôn vừa đi ra khỏi Vị Ương Sơn liền nghe một giọng nói quen thuộc truyền đến.
 
Cách đó hơn một trăm thước, Lưu Khải tăng nhanh tốc độ, chạy vội tới Hạ Ngôn.
 
Hắn nhìn thấy Hạ Ngôn ôm một người, biểu tình không khỏi ngạc nhiên, rồi sau đó nhíu mày:
 
- Hạ Ngôn ca! Người huynh đang ôm là.
 
Nhìn qua, có chút quen thuộc.
 
Bởi vì khuôn mặt Hạ Tử Hân hướng vào trong, cho nên lúc này Lưu Khải cũng không thấy khuôn mặt nàng, không dám xác nhận.
 
Hạ Ngôn dừng chân, nhìn Lưu Khải nói:
 
- Là Tử Hân, Tử Hân bị thương.
 
Khẽ thở dài, ánh mắt Hạ Ngôn nhìn ra xa xa. Hắn nhìn thấy có một số học viên cách đó không xa liền nói thêm:
 
- Hiện tại ta mang Tử Hân về trước.
 
Thân hình Lưu Khải run mạnh, sắc mặt biến đổi mạnh. Nếu là vết thương nhẹ đương nhiên không có khả năng như thế, mà Tử Hân được Hạ Ngôn ôm vào trong ngực vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, vậy khẳng định là bị thương nặng.
 
Hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe Hạ Ngôn nói Tử Hân bị thương, trong lòng thật giống như bị một cây chùy hung hăng đập thật mạnh.
 
Trong nháy mắt, khuôn mặt trắng bệch ra.
 
- Hạ Ngôn ca.
 
Hô hấp của Lưu Khải đột nhiên trở nên dồn dập, nắm tay xiết chặt, hai mắt ửng đỏ:
 
- Tử Hân. làm sao mà bị thương?
 
Lưu Khải gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi. HạNgôn lắc đầu:
 
- Ta cũng không rõ lắm. Lúc ấy ta nhận được một phong thư, nói là Hạ Tử Hân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để cho ta đi Thanh Vân Sơn ở thành đông tìm. Ta vừa đến Thanh Vân Sơn liền thấy Tử Hân nằm trên mặt đất.
 
- Xung quanh, trừ Tử Hân ra cũng không còn ai khác. HạNgôn bất đắc dĩ nói.
 
Đối với chuyện ba người Trương gia, cho dù là Lưu Khải, Hạ Ngôn cũng không thể nói. Bất kể thế nào, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Không phải là Hạ Ngôn không tin được Lưu Khải, thật sự là Lưu Khải biết chân tướng mọi chuyện cũng vô dụng, còn không bằng không biết.
 
Nêu Trương gia kia là gia tộc bình thường, vậy cũng không quan hệ ai. Nhưng Trương gia lại có liên hệ chặt chẽ với Thánh địa, điều này làm cho trong lòng Hạ Ngôn như treo một tảng đá lớn.
 
Với thực lực của Hạ Ngôn hiện giờ, cho dù đối phương là Đại Linh Sư hậu kỳ, hắn cũng có thể tự bảo vệ. Nhưng Trương Bảo tộc trưởng Trương gia, cũng chính là phụ thân của Trương Phong lại là một cường giả Linh Tông.
 
Hạ Ngôn biết thực lực của mình nếu mà đụng tới Linh Tông, vậy căn bản không có khả năng chiến thắng đối phương. Cho dù chạy trốn, cũng khó làm được. Hơn nữa, Hạ Ngôn còn lo lắng gia tộc bị uy hiếp. Hạ gia chẳng qua chỉ là một da tộc nhỏ trong quận thành, như thế nào chịu đựng được một đại gia tộc của chủ thành trả thù?
 
- Tại sao có thể như vậy? Hạ Ngôn ca. Tử Hân có thể nào sẽ chết hay không? Cặp mắt Lưu Khải dại ra, nỉ non hỏi.
 
Lúc này tư tưởng Lưu Khải như loạn thành một đoàn, trong đầu là một mở lung tung hỗn độn đan xen vào cùng nhau. Mới vừa rồi lúc hắn nhìn thấy Hạ Ngôn, lòng còn tràn đầy vui mừng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui