Linh La Giới

-Ừ! Hạ Ngôn vẫn chưa tỉnh sao?
 
Dương Khai nhìn về phía chiếc giường, thuận miệng hỏi một câu.
 
Lúc này cũng đã trôi qua một tháng, Hạ Ngôn vẫn chưa tỉnh lại. Đám người Dương Khai cũng đã quen, mỗi ngày khi thay người, đều tùy ý hỏi một câu như vậy, ai cũng không nghĩ Hạ Ngôn thực sự tỉnh.
 
- Đúng vậy! Hắn vẫn không có động tĩnh!
 
Người tu luyện kia gật gật đầu, thầm than một tiếng, còn nói thêm:
 
- Thực lực của Hạ Ngôn lợi hại như vậy, không ngờ còn có người có thể gây tổn thương cho hắn. Những người tu luyện của Thiên Cung chúng ta ở trên toàn bộ đại hc, đều xem như có địa vị rất cao. Ở trên đại lục, mặc dù là chủ thành, đều tìm không ra mấy tên cường giả Linh Tông. Nhưng nhìn thấy Hạ Ngôn bị thương.
 
- Ha ha! Đừng nghĩ nhiều!
 
Dương Khai cười cười, vỗ vỗ lên bả vai người tu luyện kia.
 
- Thiên hạ lớn như vậy, cường giả như mây trên trời. Tuy nhiên cũng không nên tự coi nhẹ mình đấy. Thực lực của chúng ta quả thật coi như rất mạnh. Tuy rằng đến một thành thị, vậy đều là cao thủ. Hơn nữa, chúng ta còn có một thân phận là người tu luyện Thiên Cung đấy chứ, đây chính là thứ mà vô số người nằm mơ cũng muốn có.
 
- Dạ! Dương Khai đại ca!
 
Người tu luyện này gật đầu thật mạnh lên tiếng nói:
 
- Dương Khai đại ca! Vậy ta đi trước.
 
- Được!
 
Dương Khai cũng gật gật đầu.
 
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh mỏng manh truyền vào trong tai hai người. Âm thanh này không phải từ bên ngoài phòng truyền vào mà là vang lên ở trong phòng. Hai người nhanh chóng nhìn nhau. Hiển nhiên, âm thanh này không phải một trong hai người phát ra.
 
- Như vậy. là Hạ Ngôn?
 
Dương Khai trừng mắt, một bước tiến ra xa, nháy mắt tới bên cạnh giường, nhìn về phía Hạ Ngôn nằm trên giường. Tuy nhiên hai mắt Hạ Ngôn vẫn đang nhắm.
 
- Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy sao?

 
Dương Khai thấy Hạ Ngôn vẫn chưa tỉnh, chuyển mắt có chút hoài nghi, nhìn về phiá người tu luyện kia, nhíu mày hỏi.
 
- Nghe được, quả thật có âm thanh phát ra!
 
Người tu luyện kia rất nhanh gật đầu, đôi mắt cũng mở lớn. Vừa rồi hắn đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, dường như phát ra từ Hạ Ngôn.
 
- Ừ! Xem ra Hạ Ngôn sẽ nhanh tỉnh lại, ngươi nhanh kêu Lưu tuần thị đến.
 
Đôi mắt Dương Khai chợt ngưng. Nếu hai người đều nghe được âm thanh, vậy khẳng định sẽ đúng, hắn rất nhanh nói với người tuổi trẻ đó.
 
-Dạ!
 
Vẻ mặt người tu luyện này chấn động, linh lực thoáng chuyển dưới chân, thân ảnh liền thoát ra cửa phòng, rất nhanh biến mất trong khu cây cối. Tìm Lưu tuần thị đó là rất dễ dàng, phần lớn thời gian ông đều trong phòng khống chế Ma Quỷ Trận.
 
Đương nhiên, có đôi khi Lưu tuần thị cũng sẽ tiến vào Tháp tu luyện, tuy nhiên Lưu tuần thị trong một ngày, cũng chỉ tu luyện khoảng một canh giờ trong Tháp tu luyện.
 
- Hạ Ngôn! Nhanh tỉnh lại đi!
 
Dương Khai ngồi xuống bên cạnh giường của Hạ Ngôn, miệng thấp giọng nói.
 
Đột nhiên, ngón tay Hạ Ngôn hơi hơi giật. Nói cách khác, Hạ Ngôn có thể đang khôi phục ý thức của mình. Ánh mắt Dương Khai nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn, tự nhiên chú ý tới ngón tay Hạ Ngôn giật giật. Sau khi hơi hơi sửng sốt, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng mười phần rồi đứng lên.
 
Qua vài hô hấp, Hạ Ngôn rốt cục chậm rãi mở to mắt. Cùng lúc mở to mắt, linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn tự động vận chuyển. Một trăm lẻ tám đường kinh mạch bị tản phá vô số lần, hiện tại đã hoàn toàn khỏi hẳn, hoàn toàn khôi phục.
 
Pằng pằng pằng.
 
Khi vận chuyển linh lực, từng tiếng vang trong trẻo giống như âm vang của hạt đậu, từ trong cơ thể Hạ Ngôn truyền ra. Mặc dù nội y ngăn cách Dương Khai đều có thể nhìn ra bên ngoài thân thể Hạ Ngôn không ngừng có những vệt gồ lên chuyển động. Những vệt này chính là linh lực trong kinh mạch Hạ Ngôn lưu động khi vận chuyển.
 
Sau đó, âm thanh pằng pằng pằng dần dần biến mất. Hạ Ngôn nằm trên giường, lập tức ngồi dậy, trong giây lát đôi mắt tập trung vào Dương Khai bên cạnh giường.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy Dương Khai đứng bên cạnh mới hơi hơi thở ra, linh lực vốn ngưng tụ dần dần tiêu tán đi.
 
Trong nháy mắt Hạ Ngôn ngưng tụ linh lực, thân thể Dương Khai bỗng căng thẳng, hắn có thể cảm giác được loại lực lượng khủng bố này. Nhưng tuy rằng hắn cảm giác được, lại không thể sinh ra ý niệm phản kháng trong đầu.

 
Nếu như vừa rồi Hạ Ngôn xuất thủ với hắn, vậy Dương Khai chỉ sợ bản thân đã chết.
 
- Dương Khai đại ca! Tại sao huynh ở chỗ này chứ?
 
Hạ Ngôn nhìn thấy Dương Khai, cười cười, khóe miệng vừa nhếch. Một tháng không có biến hóa gì, lúc này đột nhiên làm ra biểu tình có chút khoa trương. Hạ Ngôn cảm giác da mặt đều có chút tê dại.
 
- Ta làm sao ở chỗ này sao?
 
Dương Khai nhướng mắt.
 
- Hạ Ngôn! Đệ có biết không, đệ đã hôn mê một tháng? Trong một tháng này, đệ đã nằm trên giường giống như người chết!
 
- Một tháng?
 
Hạ Ngôn nhướng mày, nhìn Dương Khai giật mình.
 
Trong một tháng này, ý thức của Hạ Ngôn gần như hoàn toàn mất đi, cho nên hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, khi Hạ Ngôn vận chuyển linh lực, cảm giác linh lực của mình lại tăng trưởng rất nhiều.
 
- Đúng vậy! Suốt một tháng! Một tháng trước, Thánh Hoàng thông báo cho Lưu tuần thị nói đệ bị thương, kêu ông ta đến xem. Lưu tuần thị gọi Tiêu Tử Minh đến đây, nhìn thấy cả người đệ chảy máu đen, nằm ở trên giường.
 
Dương Khai thuật lại tình cảnh lúc ấy cho Hạ Ngôn.
 
Cộp.cộp.
 
Dương Khai vừa mới thuật lại xong, bên ngoài liền truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn. Nghe ra, đại khái có vẻ hơn mười người. Hạ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tầm mắt của hắn xuẩn hiện một đám người Lưu tuần thị đang đi tới.
 
- Hạ Ngôn!
 
- HạNgôn! Ngươi tỉnh rồi!
 
- Thật tốt quá! Rốt cục ngươi cũng tỉnh!
 

Một hàng người đi vào trong phòng Hạ Ngôn chào hỏi, thấy Hạ Ngôn đã ổn, đều ngồi xuống, cũng lộ ra biểu tình thoải mái.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy, không chỉ có Lưu tuần thị đến đây, còn có Trương tuần thị, Giản tuần thị cũng đến đây.
 
- Hạ Ngôn! Nói xem con làm sao mà bị thương?
 
Lưu tuần thị xoay người, ý bảo đám người phía sau không nên nói, ông hỏi:
 
- Lấy tiềm lực của con, cho dù ta và Trương tuần thị, Giản tuần thị liên thủ cũng khó là đối thủ của con? Có người nào không ngờ còn có thể đánh con bị thương chứ?
 
Khi hỏi người đả thương Hạ Ngôn, trong mắt Lưu tuần thị khác đều lóe ra ánh lửa phẫn nộ. Những người khác cũng đều nổi giận đùng đùng. Mà ngay cả Trương tuần thị, Giản tuần thị, đều có vẻ giận dữ không nhỏ.
 
- Hạ Ngôn! Hãy nói hết cho chúng ta đi! Ta thật muốn nhìn tên hỗn đản nào đám đả thương người Thiên Cung chúng ta chứ!
 
Giản tuần thị cũng hỏi tiếp một câu, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn.
 
Trương tuần thị và Giản tuần thị tuy rằng âm thầm đấu đá với Lưu tuần thị trong Thiên Cung, nhưng tất cả mọi người đều là người tu luyện Thiên Cung. Đối với bên ngoài tuyệt đối đoàn kết nhất trí. Mặc kệ bên trong có so tài và tranh đấu như thế nào, nhưng khi có bất cứ người ngoài nào khi dễ người tu luyện Thiên Cung thì mọi người tuyệt đối không có bất cứ do dự gì, mũi đao hướng về người ngoài!
 
Khi dễ bất cứ người tu luyện Thiên Cung nào, vậy đều coi rẻ Thiên Cung! Tất cả người tu luyện Thiên Cung đều không thể chấp nhận được.
 
Nhìn mọi người, Hạ Ngôn sắp xếp lại tin tức Đông Cực trong đầu mình, rồi sau đó mới khẽ hít một hơi.
 
- Ba vị tuần thị! Còn có các vị huynh đệ! Các người có lẽ đã từng nghe nói qua tên thế lực Đông Cực chứ?
 
Hạ Ngôn hỏi trước.
 
Rất nhiều người tu luyện Thiên Cung đều gia nhập Thiên Cung ba mươi năm trước, cho nên đối với Đông Cực, chắc hẳn cũng hiểu biết một chút. Quả nhiên, Hạ Ngôn vừa nói tên Đông Cực, ba vị tuần thị đều biến sắc.
 
- Đông Cực! Ba mươi năm trước là một tổ chức lực lượng rất lớn, ngay cả bốn gia tộc lớn ở Thánh thành cũng không dám trở mặt với Đông Cực.
 
Lưu tuần thị cau mày, nói.
 
Ba mươi năm trước, hiện tại một trong năm thế lực lớn Bích Thanh Đường vẫn chưa phát triển lớn mạnh. Thánh thành là thiên hạ của bốn gia tộc lớn.
 
- Đúng vậy! Tuy nhiên năm đó Đông Cực cuồng vọng vô cùng, không ngờ nhận một nhiệm vụ, đánh chết một người tu luyện Thiên Cung, bọn họ phái ra mấy tên cao thủ đến Thiên Cung giết người, chọc giận Thánh Hoàng đại nhân. Dưới sự giận dữ của Thánh Hoàng đại nhâu, đều loại trừ toàn bộ Đông Cực!
 
Trương tuần thị tiếp lời nói một câu.
 
Chuyện này đám người bọn họ tu luyện trong Thiên Cung hơn mười năm, đều biết được. Năm đó, tổ chức Đông Cực này ảnh hưởng rất lớn trên đại lục.
 

- Người đả thương ta chính là người của Đông Cực!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, ánh mắt hung ác cắn răng nói.
 
Một trận chiến dưới Thánh sơn, mạng nhỏ của mình thiếu chút nữa chôn vùi ở trong tay Phó tông chủ còn có nguyên lão. Thời khắc cuối cùng, thiếu chút nữa Hạ Ngôn khởi động phòng ngự thần khí trong cơ thể.
 
- Cái gì? Người Đông Cực?
 
Lưu tuần thị hơi hơi có chút giật mình. Tuy rằng vừa rồi Hạ Ngôn nhắc đến Đông Cực, ông liền đoán được thương tổn của Hạ Ngôn có thể có liên quan đến Đông Cực. Nhưng hiện tại nghe Hạ Ngôn nói trắng ra Đông Cực, vẫn là không kiềm nổi có chút kinh ngạc.
 
- Năm đó Vương Đông Cực kia cũng chưa chết, chẳng lẽ là Vương Đông Cực ra tay tổn thương con?
 
Lưu tuần thị nhìn Trương tuần thị và Giản tuần thị, lại hỏi một câu.
 
- Không phải Vương Đông Cực, con ngay cả mặt Vương Đông Cực cũng chưa thấy. Dưới Thánh sơn, con cùng với phó tông chủ của thế lực Đông Cực, còn có tám vị nguyên lão giao thủ.
 
Hạ Ngôn lắc đầu, hắn căn bản chưa thấy qua Vương Đông Cực.
 
- Phó tông chủ? Tám nguyên lão?
 
Mọi người nghe vậy, đều hít một ngụm lãnh khí.
 
Ba mươi năm trước, thế lực Đông Cực cũng có một số chức vị như vậy, cao tầng ngoại trừ Vương Đông Cực chính là phó tông chủ và nguyên lão tạo thành. Vào thời điểm cường thịnh nhất của Đông Cực, có ba vị phó tông chủ, mười bảy vị nguyên lão. Tuy nhiên năm, đó Thánh Hoàng trực tiếp giết vào tổng bộ Đông Cực, gần như giết sạch toàn bộ cao tầng Đông Cực. Phó tông chủ và nguyên lão, toàn bộ đều là cường giả có cảnh giới Linh Tông hậu kỳ, hơn nữa có thực lực Linh Tông hậu kỳ rất mạnh.
 
Không thể tưởng được sau ba mươi năm, Đông Cực lại lặng lẽ lớn mạnh lên. Chỉ là trong trận chiến với Hạ Ngôn, xuất ra một gã phó tông chủ và tám gã nguyên lão.
 
- Khó trách! Phó tông chủ này còn có nguyên lão, thực lực đều rất mạnh. Hạ Ngôn! Chẳng lẽ bọn họ dùng xa luân chiến sao? Những người này thật sự là đê tiện!
 
Lưu tuần thị nói với lòng đầy căm phẫn, giơ tay xuống.
 
- Không phải xa luân chiến!
 
Hạ Ngôn lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía mọi người.
 
- Một gã phó tông chủ, tám gã nguyên lão liên thủ vây giết ta!
 
Hạ Ngôn nói ra một câu, mọi người lập tức im lặng hoàn toàn. Một gã phó tông chủ, tám gã nguyên lão, đó chính là chín tên cường giả Linh Tông đỉnh phong, chia người vây sát một mình Hạ Ngôn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận