Linh Môi Sư Trùng Sinh

Về phòng ,Phương Thiên Trác vừa nhẹ tay đẩy cửa đã mở .

“ Ta nhớ khi chúng ta đi ra cửa đã khóa ” Khúc Y Nhiên xoa mắt , đây là tác phẩm của Lưu bá rồi . Hoàn toàn không cần nghi ngờ .

Đồ dùng y mang đến giữa trưa không cánh mà bay , nay có thể nói phòng rực rỡ sa hoa như mộng rồi , bàn học được lựa chọn thiết kế chuyên nghiệp, giá sách nhỏ, trong ngăn kéo là đầy đủ mọi thứ mà cái tủ cũng bị đem đi thay vào đó là tủ âm tường .

Trong tủ cả quần lót của y cũng gọn gàng . rèm cửa sổ màu xanh ngọc bay bay , mấy bức tranh trừu tượng làm căn phòng sống động hẳn lên .

Đương nhiên đồ dùng của Phương Thiên Trác cũng không tránh nổi bàn tay của Lưu bá ,theo lời ông  là nói gì thì bạn học của nhị thiếu nhà chúng ta nhất định phải bị ánh sáng của ngài chiếu rọi làm sao có thể nằm ván giường được ”

“ Khúc Y Nhiên ,này là sao ” Phương Thiên Trác khiếp sợ mà la hét , thời gian ngắn như vậy sao có thể vét sạch tường mà làm tủ âm ,mang cả đội xây dựng đến đây sao ? người bên cạnh không có phản ứng sao ?

Khúc Y Nhiên có lỗi mà cười với hắn “Thực xin lỗi , là người trong nhà gây phiền toái ”

Phương Thiên Trác đột nhiên  chỉ đống đồ trên giường của y mà nói “ Đồ của ngươi thật nhiều ”

Khúc Y Nhiên đau đầu “Đúng vậy ” ca ,rốt cuộc ngươi mua cho ta bao nhiêu thứ vậy , nhìn xem càng sử dụng  càng nhiều, đầy cả tủ âm tường nhét cũng  không vừa nữa .

“Trời nóng mà đã mua đồ đông rồi ” Phương Thiên Trác nằm thoải mái trên giường mà hỏi , đệm thật thích, tốt hơn phản bao nhiêu .Khúc Y Nhiên đầu đầy hắc tuyến

“ Nhầm rồi ” quần áo ca mua cho y không nói nhưng cái áo duy nhất y quẹt thẻ cho hắn cũng ở đây luôn .

Áo chống nắng , áo mưa , kem dưỡng da làm Phương Thiên Trác cũng đen mặt “Mẹ ngươi thật chu đáo ”


Khúc Y nhiên nhếch miệng “ Là anh trai ta ”

Phương Thiên Trác “…..”

Khúc Y Nhiê n nhét hết đồ rồi ,quần áo đem từ nhà đi cũng chỉ  để được dưới đáy hòm , nhiều đồ như vậy y mặc không hết nhưng nghĩ đó là tâm ý của ca ca , thì tự nhiên muốn giữ  .

Cầm ngọc của ca , ăn cơm của ca ca , mặc đồ ca ca mua , người lạnh lùng như thế lại tốt với y .

Mua đồ chưa chắc hắn đã thích vẫn là khi nào vẫn là tìm linh thạch tự đẽo mà đáp lễ thôi , dưỡng thân thể , thông khí huyết .

“ ta mệt , ta tắm rồi đi ngủ đây ” Phương Thiên Trác mơ màng , Khúc Y Nhiên đang nghiên cứu hướng dẫn sử dụng kem gật đầu “ Ân ”.

Thể chất y vốn tốt nay lại có linh khí phòng thân  dù chạy cũng không ra mồ hôi .

Phòng tắm không khác phòng ngủ là bao nhiêu khiến Phương Thiên Trác nhì Khúc Y Nhiên cảm thán “ Không biết người nhà ngươi ra sao nhưng ..”

Hắn bước vào tolet , bên trong hai phòng đã ngăn cái khác không đề cập đến mà đến giờ cơm Phương Thiên Trác lại nghĩ mình đang ở khách sạn . Đồ ăn Lưu bá đưa tới , tinh xảo thơm ngon , bánh gạch cua canh làm hắn thốt lên “ Ca ca thực đảm đang ”

Khúc Y Nhiên “ Cái này là mẹ ta làm ”

“ …”

Phương Thiên Trác nhai một cái bánh bao mà khen “ Hương vị thật tốt , mẹ ngươi tay nghề giỏi ghê , ngủ giường của ngươi , ăn cơm của ngươi ta nên báo đáp ngươi thế nào trạng nguyên đồng học ?”

Hắn trêu chọc mà nói làm Khúc Y Nhiên dừng đũa “ Ngươi mới từ D thị đến S  thị mọi việc không quen, ta giúp có sao , đừng phức tạp vấn đề là tốt rồi ”

Lưu bá vậy mà đem giường và bàn học thay mới .

Nhưng Phương Thiên Trác lại nghĩ , ngươi còn chưa thấy nhà tắm đâu , bất quá đay lòng cũng nghi ngờ , gia cảnh của y như vậy mà thái độ không có chút gì như lời đồn là thật hay giả vờ đây “ Không phức tạp , ta còn hưởng lây của ngươi , để khi nào mời ngươi cơm căn tin ”

“ tốt ” Khúc Y Nhiên cười giống con sóc nhỏ , nếu kẻ cuồng sóc họ Khúc tên Lăng Phong mà ở đây thì cũng bị y hạ gục mà Phương Thiên Trác không bị gục cũng bị đánh cho mơ hồ .

Vẫn là câu kia ,tinh thuần cực điểm là cực hạn yêu nghiệt không phân được thật giả nữa .

Màn đêm buông xuống , quầm ma loạn vũ , quên đi, không có khả năng .

Khúc Y Nhiên ăn cơm xong cắm  nước tắm thì nhìn thấy sự khác biệt của nhà vệ sinh kèm theo một “ Tiểu nữ hài ”đang ngồi ôm đầu gối mà khóc .


Xác định cửa đã khóa Khúc Y  Nhiên mới đến ngồi cạnh nàng “ Đừng khóc ngoan ”

“ Ngươi không cần lại đây” cô bé 8 , 9 tuổi nhìn thấy một con quỷ chỉnh tề đứng sau lưng y mà bị dọa không nhẹ .

“ Chúng ta không hại ngươi nhìn xem hắn và ngươi giống nhau ” Khúc Y Nhiên bảo Lí Mật không nên dọa trẻ nhỏ .

“ Cũng là người chết sao ” cô bé khóc mà hai má không có nước mắt .

Chết quá sớm , không khóc được , Lí Mật gật đầu chào “ Đúng vậy , ta 7 tuổi chết , mới có một năm ” cô bé thích luồng khí của ca ca ôn hòa nên lá gan cũng lớn lên .

Khúc Y Nhiên nắm chặt linh khí hỏi “ em bị giam chỗ này có lí do không ”Cô bé thút thít kể “ Khi đó nơi này là công trường em đem quà cho chị học ở đây nhưng đi lạc ”

“ Đi lạc , sau đó ngã vào công trường sao ?” Lí Mật hỏi

“ Ân ,là đầm nước ở đây ”

“ Không có ai đẩy ”

“ Không ạ ”

“ Sao em không đi ”

“ Em còn chưa đưa bánh mật cho chị ”

“…..”

Sự việc nhỏ nhưng lại để lại chấp niệm trong cô  bé .


“ Chị em tên gì ”

“ Tưởng Tư Xa ”cô bé mở lòng bàn tay tuy sờ không thấy nhưng vẫn có một chút ấm áp mở ra tiến vào toàn thân .

“ Anh giúp em đem bánh cho chị nhé ” y nhẹ giọng hỏi

“ Em , hảo ”cô bé chớp mắt thân thể mờ dần “ Em tin tưởng anh ”.

Khúc Y Nhiên nhắm chặt hai mắt thật lâu sau đó mới nhìn vào khoảng không vừa rồi “ Anh nhất định giúp em ”

——— ————-

Tác giả : bây giờ buổi tối viết văn rất mệt , Nhiên Nhiên con giúp mẹ ruột bóp chân nào

Đại ca : dám bắt Nhiên Nhiên nhà ta nhu chân cho ngươi, người đâu thả Lí Mật .

Lí Mật : sao lại thả ta , ta đâu phải tiểu ca thích dọa người , ngươi đi tìm Đông Phương ấy .

Đông  Phương cái gì cũng không nói trục tiếp phi kim .

Lí Mật ôm đầu chạy đến chỗ tác giả xoa chân , oa hu hu hu .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận