"A, chúng ta mau trở về đi, tôi cũng là thuộc ban nhất"
Mộc Á Tùy rốt cuộc cũng nhớ đến thân phận nằm vùng của mình.
Tử Tiêu phóng cho cậu một ánh mắt an tâm, dùng tay ôm chặt cậu, trong nháy mắt, hai người liền xuất hiện phía sau lưng người được gọi là 'lão nhị' mới nãy.
"Mộc Á Tùy...." Lục Hải Sinh hướng cậu ngoắt ngoắt tay "Họ đang tìm mấy cậu, Bạch Diễn cùng Hắc Liêu nữa, hai người họ đâu rồi?"
"Ách..." Mộc Á Tùy nhất thời không thể lấy cớ trả lời qua loa được.
Lục Hải Sinh thế nhưng lại không có truy vấn tiếp, ngược lại lôi kéo cậu đến một bên
"Bọn họ là đến lấy khẩu cung, những người khác thì đứng bên cạnh chờ....!Ách, vị này là...."
Ánh mắt Tử Tiêu vẫn cứ một mực dán lên cánh tay đang khoát trên vai của Mộc Á Tùy, hận không thể trực tiếp vứt xuống.
Cả người Mộc Á Tùy cứng nhắc quay lại – cậu thế mà quên mất còn có Tử Tiêu ở đây...
"A, hắn...!hắn...!ân....!là anh trai của tôi"
"Anh trai của em?" Đôi mắt Tử Tiêu trầm xuống, đây chính là dấu hiệu cho thấy hắn đang tức giận.
Mộc Á Tùy cúi thấp cái đầu, lắp bắp hạ giọng nói
"Bời vì...!nhìn anh tuổi còn rất trẻ..."
"Cho nên?"
"Cho nên nếu nói anh là ba của tôi, hắn sẽ không tin"
Nói xong câu đó, Mộc Á Tùy liền cảm giác nhiệt độ xung quanh mình đã giảm xuống đến âm độ.
Lục Hải Sinh bị khí thế của Tử Tiêu là cho sửng sốt không thôi, lập tức không có nghi ngờ gì mà gật đầu, còn thể hiện một dạng như bừng tỉnh đại ngộ
"Thì ra là anh trai của cậu, nhưng nhìn các người lớn lên một chút cũng không giống nhau"
Dứt lời, nhiệt độ lại xuống thấp thêm vài phần
"Hắc!" Giang Khải Hạo cùng Địch Chí Vĩ đi tới "Cậu mau đến đi, chúng ta đã cho lời khai xong rồi"
Giang Khải Hạo thoáng nhìn xung quanh "Bọn kia đâu? Tôi nhớ là mấy cậu đi cùng nhau mà?"
Như thế nào mà ai cũng hướng tới cậu tìm người a? Mộc Á Tùy yên lặng, quấn quýt tìm cớ.
"Đúng rồi, mỗi người cho lời khai mất bao lâu vậy? Nhiều người như vậy, đến khi nào mới hỏi xong chứ..." Lục Hải Sinh nhìn đồng hồ đeo tay, lo lắng sẽ không kịp giờ cơm tối.
Giang Khải Hạo khoát khoát tay "Yên tâm, rất nhanh.
Toàn hỏi những câu giống nhau, đều toàn là điều không ai biết cả"
Mộc Á Tùy nhìn ba người bọn hắn, biểu tình vẫn như cũ, nhịn không được hỏi
"Mấy cậu không cảm thấy sợ hãi gì sao?" Dù sao cũng tận mắt thấy người chết, hơn nữa người chết chính là bạn học cùng khóa.
Địch Chí Vĩ thần sắc lạnh lùng hừ một tiếng "Tên kia cũng sớm nên chết"
Lục Hải Sinh nhanh chóng vỗ vai hắn "Đừng nói lung tung, đúng rồi Á Tùy, hay cậu gọi điện thoại cho bọn Bạch Diễn đi"
Mặc dù người có thần kinh thô như Mộc Á Tùy, nghe qua đoạn đối thoại bất thường của bọn họ, cũng biết có ẩn tình gì rồi, bất quá bọn họ không có giải thích gì nên Mộc Á Tùy yên lặng lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Bạch Diễn một cái tin, kêu nhanh tới đây.
"Trừ hai người Bạch Diễn và Hắc Liêu ra, tất cả mọi người đều đã đến đây rồi sao?"
Tử Tiêu nãy giờ luôn đóng vai trò tàng hình rốt cuộc cũng lên tiếng khiến cho Giang Khải Hạo cùng Địch Chí Vĩ giật nảy mình.
Hai người liếc nhìn hắn một cái, liền ngây ngẩn cả người.
Ngoại hình của Tử Tiêu rất hảo, ánh mắt sắc bén cùng với một thân đồ đen, nhìn rất giống như mấy người xã hội đen nhưng tẩy trắng ở trong phim, rất có lực uy hiếp.
Mộc Á Tùy âm thầm tán thưởng, trong mắt chỉ toàn ý kiêu ngạo.
Mắt thấy Tử Tiêu sắp mất hết kiên nhẫn, Mộc Á Tùy tâm tình hảo, lay Giang Khải Hạo một cái, đem câu hỏi của Tử Tiêu thuật lại một lần nữa.
"A, hình như có 3 người còn chưa tới.
Chính là một người hôm nay không có đi học, cùng với hai nữ sinh đã sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi" Giang Khải Hạo đối với nữ sinh trong lớp rất quan tâm "Chúng tôi là định xế chìu đi thăm hai bạn ấy xem như thế nào, cậu có đi không?" Câu đằng sau hiển nhiên là hướng Mộc Á Tùy hỏi
Nhiệt độ lại một lần nữa giảm xuống, hơn nữa rất rõ ràng là xuất phát từ phía người bên cạnh Mộc Á Tùy.
Nhìn thấy ngón tay của Tử Tiêu khẽ nhúc nhích, Mộc Á Tùy nhanh chóng nắm chặt tay của hắn, cười đến thập phần miễn cưỡng
"Ha ha, buổi chiều tôi phải theo giúp anh của tôi rồi, mọi người cứ đi đi"
Giang Khải Hạo khoát tay "Đi, vốn dĩ đang nghĩ chiếm chút tiện nghi của cậu...." hắn cười thập phần bỉ ổi.
Mồ hôi lạnh sau lưng Mộc Á Tùy tuôn không ngừng.
Tử Tiêu dùng tay ôm chặt lấy cái eo của Mộc Á Tùy, hướng Giang Khải Hạo khiêu khích.
Cũng may, Giang Khải Hạo là một kẻ vô tâm, Địch Chí Vĩ lại lôi kéo hắn đi, hai người lúc này cũng đã đi xa.
Lúc này, Mộc Á Tùy mới nhẹ nhàng thở ra, lại nghe tiếng cười hơi đượm buồn của Tử Tiêu "Chiếm tiện nghi của cậu..."
"Á Tùy..." thanh âm Bạch Diễn từ xa truyền đến, Mộc Á Tùy cảm thấy như được đặc xá, từ trong ngực Tử Tiêu phóng ra, hưng phấn mà phất tay
"Các người đã quay trở lại, thật tốt quá"
Thật sự là quá tốt – đây chính là những điều hiện lên mặt cậu lúc này
Bạch Diễn thụ sủng nhược kinh nhìn Mộc Á Tùy, tuy là đi diệt quỷ có nguy hiểm, nhưng cũng không đến nổi Mộc Á Tùy sẽ làm thành cái dạng này a?
"Lão đại?" Bạch Diễn thoáng nhìn qua Tử Tiêu, lập tức vứt bỏ Mộc Á Tùy qua một bên, hưng phấn chạy đến
"Thế nào?"
"Cấp dưới của Tô phán quan đưa tư liệu vô cùng đầy đủ, hơn mười oán linh đều có ghi những đặc điểm nhận dạng đầy đủ, nên đã giải quyết tốt, Lam Trản đang dẫn trở về.
Chỉ còn lại vài cái oán linh, chúng che dấu rất kỹ, hơn nữa, rất có khả năng đã biến thành ác linh"
Mộc Á Tùy đang dựng thẳng lỗ tai, nghe vậy liền hỏi
"Biến thành ác linh thì sẽ thế nào?"
"Oán linh chỉ là hồn phách của một người đã chết, không có trí tuệ như người, tập kích người sống, hút nguyên khí người sống, tất cả chỉ là bản năng của chúng, rất dễ đối phó, bởi vì chúng không biết cách che dấu.
Nhưng ác linh lại khác, nếu như đã hút đủ linh hồn, chúng sẽ tự có ý thức của mình, biết như thế nào tránh né kẻ địch.
Nếu như ác linh bám lên thân thể của người nào đó, như vậy chúng ta rất khó có thể phát hiện ra chúng" Hắc Liêu đi tới, thấp giọng bổ sung, Bạch Diễn cũng nhẹ gật đầu, thần sắc ngưng trọng
Mộc Á Tùy vừa định đáp lời, chợt nghe Lục Hải Sinh ở bên kia hô "Nhanh lên, đến chúng ta vào rồi"
Bạch Diễn cùng Hắc Liêu không hiểu chuyện gì nhìn hắn "Làm gì?"
"Lấy khẩu cung!" trả lời cậu chính là khuôn mặt đã muốn đen hơn phân nửa – Lâm Thần Cương.
Mộc Á Tùy tái mặt, nhịn không được hướng Tử Tiêu bên cạnh nhích tới.
"Tôi không biết lý do mà các người lại ở hiện trường án mạng này làm gì, siêu độ? Chiêu hồn?" hắn trào phúng nhìn khắp nhóm người Mộc Á Tùy, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tử Tiêu "Cái chỗ gì đó của các ngươi đóng cửa rồi sao?"
Tử Tiêu ngẩng đầu, trong mắt không có lấy một tia tâm tình.
Tim của Mộc Á Tùy cũng đã nâng lên tận cổ họng, một bên thì lo lắng Tử Tiêu ra tay chọc lấy phiền toái, một bên thì lại chờ mong nhìn thấy Lâm mặt đen gặp nạn – loại tâm tình này thật mâu thuẫn a! Bất quá tâm tình mâu thuẫn này của cậu cũng không có diễn ra lâu, Bạch Diễn xuất ra một đấm, đem Lâm Thần Cương đánh ngã xuống đất.
Muốn nói một đấm này của Bạch Diễn diễn ra nhanh cũng không phải, chủ yếu là do cậu chiếm được lợi thế hơn.
Tất cả lực chú ý của Lâm Thần Cương đều đặt hết lên người của Tử Tiêu – hắn đối với thủ thuật lần trước Tử Tiêu làm cho vô cùng hổ thẹn, cho nên lúc này quyết tâm buộc Tử Tiêu ra tay lần nữa để cho hắn có thể thấy rõ thủ thuật đó là như thế nào.
Chính vì vậy, hắn ngay từ đầu đã hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của thiếu niên cao 1m6 bên cạnh.
"Lâm đội..." Lão tam nghe thấy có tiếng động liền chạy sang, nhìn thấy một màn Lâm Thần Cương bị đánh ngã, liền lập tức rút súng hướng Bạch Diễn
"Đứng yên!"
Thân thủ của Lâm Thần Cương ở sở cảnh sát tuyệt đối là số một số hai, mà cái tay của tiểu tử thối kia có thể một đấm đem người đánh bay – đậy tuyệt đối là cao thủ! Lão tam trong lòng sợ hãi than, vì vậy sau này khi ân oán được hóa giải, liền muốn hướng Bạch Diễn bái làm sư phụ.
Bất quá hiện giờ tình hình là giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng..