Lĩnh Nam Ký

Hán kỵ sụp đổ không chỉ đánh dấu một bước ngoặt hết sức quan trọng trong toàn chiến dịch ở Cấm Khê mà còn là cột mốc không thể lướt qua được trong mối tương quan thực lực giữa hai bên Lĩnh Nam - Đại Hán.

Sau ngày hôm đó, Hán kỵ đã không còn là lực lượng chủ chốt, là chiến thần mà quân Việt phải dùng thật nhiều xương máu để chống chọi nữa.

Sau ngày hôm đó, nhà Hán cũng không dám tự ý phái kỵ binh riêng lẻ đi quần thảo khắp bờ cõi Lĩnh Nam nữa, bởi chúng biết đám “man tặc” kia đã có được loại vũ khí bắn xa đủ sức diệt gọn kỵ binh của mình.

Sau ngày hôm đó, cục diện chiến tranh Lĩnh Nam - Đại Hán đã có từ từ luân chuyển.

Xong, ngay lúc này không có bao nhiêu kẻ có thể ý thức được vấn đề này. Cho dù đó là Vua Bà đang ngồi trên bành voi cùng Nội Vệ và Lạc Vệ vội lao nhanh ra chiến trường hay là Thánh Thiên cùng Bát Nạn đang hăng hái truy đuổi quân kỵ của nhà Hán cũng không thể nghĩ tới trận chiến ngày hôm nay có ý nghĩa to lớn như vậy.

Đương nhiên, đã là bên chủ động trên chiến trường mà Vua và các cừ súy còn không nhận thức được điều này thì đám Hán tướng còn đang mải miết thể hiện thần uy nơi bờ sông càng đích xác là như người trong mộng.

“Đội bốn, lấn lên. Bên trái giữ vững! Mẹ nó đừng để đám kia tự do di chuyển nữa.”

“Bắn cung, đừng lề mề, bắn yểm trợ đội hai rút về!!! Bắn!!!!!”

Tiếng đám quân hầu không ngừng gào rống khiến hai hàng lông mày của Mã Phòng nhíu lại như một con sâu róm. Đợi một lúc hắn cũng đành lắc đầu thở dài, ngao ngán không thôi.

Sỡ dĩ hắn có thái độ như vậy không phải vì quân Hán đang gặp khó khăn gì cả. Tương phản, thế trận bây giờ đối với Đại Hán có thể nói là thuận lợi vô cùng, có thể xem là chiến thắng đã hoàn toàn nằm gọn trong tầm tay. Một bên, quân Hán đã thành công đẩy lùi mọi sự chống cự của đám man tặc, hoặc buộc chúng rút lui khỏi chiến lũy nơi bờ sông để dọn đường cho thuyền Hán tiếp cận, đổ bộ, hoặc truy giết chúng vào tận đồi núi, rừng sâu, để ra một quãng trống trải bên bờ sông ầm ĩ sóng vỗ để quân Hán tập kết, hợp trận trước khi có thể tiến sâu vào san bằng những gì còn xót lại của quân Nam.

Thế nhưng, đến nước này quân Hán vẫn chưa phải là kẻ hoàn toàn chiến thắng. Bởi lẽ trước mặt chúng còn có một cái chướng ngại không hề nhỏ. Một hòn đá, hòn đá tảng cực lớn đang cản bước đi đến vinh quang, đến thắng lợi của Đại Hán: đám lính giáp xanh. Chỉ cần bọn chúng có thể xử lý đám này thì trận chiến nơi bờ sông sẽ kết thúc, xong, chuyện này dễ dàng sao? Mã Phòng vừa nghĩ đến lại lắc đầu thở hắt ra.

Bên cạnh Mã Phòng, Lưu An cũng khịt mũi phun ra một ngụm nước bọt pha lẫn tí máu đỏ xuống mặt đất, sau đó hậm hừ lấy tay rịn lấy vết cắt nơi gò má. Vết thương này là do lúc nãy hắn cố gắng dẫn quân lao vào hòng tìm cách phá trận của đám giáp xanh. Trận thì phá không được, ngược lại còn bị đâm lén, nếu không phải hắn cũng có không ít kinh nghiệm, võ công không tệ mà kẻ đâm lén chỉ là một đứa oắt con lực đạo không đủ thì Lưu Diệu Bình hắn chắc phải chết từ lâu. Không chết được, Lưu An cũng không dám liều mạng xông xáo nữa mà phải dẫn đám tàn binh lùi về sau. Từ đó ánh mắt hắn thủy chung nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống đám lính quái dị này. Lưu An nghiến răng nghiến lợi nâng đao hô to:

“Đánh trống, để ba đội năm, bảy, mười lên thêm, lão tử không tin chúng ta nhiều người không đè chết đám kiến hôi này.”

Mã Phòng nghe thấy câu lệnh quen thuộc mà trong lòng càng thêm chán nản. Đừng nhìn Lưu An hung dữ như vậy, quả thực lúc này ngoài việc dùng chiến thuật biển người ra hắn đã vô kế khả thi.

Từ nơi này muốn tấn công lên phía đại doanh cùng hậu doanh man tặc đúng ra thì có rất nhiều con đường, dài ngắn rộng lớn đủ cả, trong số đó con đường mà đám Hán kỵ đi qua là con đường thích hợp cho kỵ binh xung phong nhất, nó không quá rộng, lại không mấy gập ghềnh, thế nhưng quanh đường lại không thiếu nhà cửa san sát cùng rừng cây bụi tre chồng chất như một trận đồ quái dị. Hán kỵ có gian tế chỉ điểm, lại có tốc độ bảo vệ nên sẽ không lo sợ cạm bẫy cùng phục binh bên trong đó cho nên chúng có thể chọn đường này để đi, xong bộ binh chậm chạp yêu cầu phải có trận hình chặt chẽ hỗ trợ thì lại không thể tuyển con đường đó được. Còn những con đường nhỏ quanh co với vô vàn rừng cây bao phủ lúc này chắc chắn đã có không ít tàn quân Nam núp chạy trong đó lại quá nhỏ cho đại quân cùng hành động, vì thế Lưu An và Mã Phòng dù có điên cũng sẽ không phân tán quân tiến vào đó làm gì.

Trong vô số con đường ở đây, chỉ có con đường chính diện rộng lớn trống trãi ở ngay trước mặt là thích hợp cho bộ trận dàn hàng tiến lên nhất, xong lúc này con đường này đã bị Lĩnh Nam quân dàn trận án giữ. Vì thế nếu hai tên bọn chúng không thể dọn dẹp đám này thì đại quân phía sau cũng không tài nào tiến lên được. Mà nếu làm đại quân chậm trễ đó chính là vi phạm quân kỷ, phá hoại quân luật. Lúc đó… ha ha ha, lúc đó chỉ sợ cho dù chúng có là con cháu của Mã Viện, Lưu Long thì ít nhất cũng không sao tránh nổi một trận quân côn nát mông, còn nếu tệ hơn thì... Vì thế mà khi thời gian không ngừng theo từng tốp quân Hán bị đẩy về trôi qua, Lưu An, Mã Phòng càng thêm nôn nóng.

“Hiển Sư, Duyên Bình!”

Người cất tiếng hiển nhiên là Đặng Hồng. Có thể nói trận chiến này ba tên tướng lĩnh trẻ tuổi bọn chúng chính là lực lượng chỉ huy cốt cán nơi đầu tuyến này. Trong khi Mã Phòng cùng Lưu An đôn đốc quân lính tiếp tục công kích Lĩnh Nam quân thì Đặng Hồng cũng không hề rảnh rỗi gì. Quân Nam rút chạy để lại rất nhiều vị trí phòng thủ buộc phải có người tiếp quản, cùng lúc đó phải có người đứng ra thu dọn chiến trường, san bằng rào trại hoặc sắp xếp hàng binh, hàng tướng của man tặc. Tất tần tật những thứ này đều do một tay tên Đặng Hồng quản lý nên đáng lý ra hắn cũng phải bận rộn đến không ngóc đầu lên được mới đúng chứ làm sao rảnh để đến đây được? Vì thế Mã Phòng quay lại nhìn hắn dò hỏi:

“Diệu Bình, có chuyện gì sao?”

Đặng Hồng trịnh trọng gật đầu dùng tay khẽ chỉ ra phía lòng sông. Theo ngón tay hắn chỉ, Mã Phòng cùng Lưu An trợn mắt nhìn một chiếc thuyền không to không nhỏ đang từ từ áp sát thuyền lâu chỉ huy của Lương Tùng. Lá cờ to thêu: “Mã” như cho cả thiên hạ biết được ai đang có mặt trên chiếc thuyền đó, đồng thời cũng cho Lưu An, Mã Phòng hiểu thời gian để mình dọn dẹp đám giáp xanh kia không còn nhiều nữa.

...

“Ha ha ha, Phục Ba công, mạt tướng không ngờ ngài lại chịu khổ leo lên tận đây quan sát chúng tướng sĩ.”

Mấy tên tướng lĩnh trẻ tuổi nôn nóng vội vàng ra sao đều không phải những gì Lương Tùng bận tâm, bởi trong lòng hắn việc tiêu diệt phản loạn đã chắc chắn như lấy đồ trong túi. Thời gian, Lương Tùng hoàn toàn có dư dả thời gian, cái hắn quan tâm lúc này chính là uy danh cùng công trạng vượt trội của mình trong trận chiến này.

Trên mặt tên phò mã đã tươi như hoa chắp tay tỏ ra hết sức cung kính đứng đón Mã Viện. Thế nhưng dấu sau sự khiêm cung này chính là khóe mắt đầy hãnh tiến cùng kiêu ngạo. Hơn nữa câu chữ của hắn cũng chẳng hề khiêm tốn như thái độ của hắn tẹo nào, làm tướng soái mà ngại “khổ” cùng với dùng từ “leo” lên để quan sát binh lính của mình thì có khác gì loài khỉ đâu?

Những thứ này làm sao qua được đôi con ngươi tinh thuần của Mã Viện. Lão đại soái mỉm cười gật đầu với hắn, cũng theo sau chắp tay đưa đẩy:

“Phò mã gia vất vả rồi, lão phu nghe nói phò mã chỉ huy có biện pháp, đã sắp sửa phá được tặc binh nên phải đến đây xem cho rõ ràng…” nói đến đây, Mã Viện hơi nheo mắt nhìn về phía bờ sông bảo:

“Thế nhưng xem ra lão phu đã nhận được tin báo sai lầm, có vẻ như phò mã vẫn chưa làm chủ được chiến trường đâu nhỉ?”

Lương Tùng nghe Mã Viện đáp trả liền xạm mặt lại, y hừ lạnh đưa tay tỏ ý mời Mã Viện tiến lên phía đầu thuyền cho tiện quan sát rồi vừa đi vừa nói:

“Cũng không phải như vậy. Phục Ba công chớ có nhìn thấy đám kia rồi tưởng rằng chúng cũng như những tên khác. Quả thật là lầm. Đám này…” Lương Tùng tỏ ra hết sức khó chịu bảo: “ Chúng hết sức tinh nhuệ, từ nãy đến giờ bản phò mã vẫn luôn nhìn chúng. Cảnh Vân Minh đã điều động không ít quân lính áp tới xong cũng hơn canh giờ rồi chúng vẫn chưa bại lui…”

“Hơn một canh giờ rồi, vẫn chống cự?” Mã Viện nghe vậy có chút bất ngờ, y nhìn về phía cột khói thô to đang bốc lên hết sức bắt mắt mà lẻ loi ở hậu doanh quân Việt một lúc như muốn phỏng đoán việc gì rồi mới hỏi:

“Nói như vậy cột khói kia không phải do ngài đốt, chúng ta cũng chưa hề vượt qua được man binh?”

Lương Tùng cười to sảng khoái đáp:

“Điều này thì không phải. Ha ha. Vốn gần canh giờ trước Vân Minh đã cắt cử Lữ Húc cùng Vương Quảng hai vị dẫn theo tinh kỵ đột phá man quân, theo sau giết vào trung tâm của giặc. Cột khói đó cũng sau đó không lâu thì xuất hiện, theo bản phò mã suy đoán đó có thể là tín hiệu cầu cứu của trung quân man tặc. Thế nhưng dù chúng có làm sao đi nữa cũng không tài nào thoát khỏi vó ngựa của tinh kỵ Đại Hán được.”

“Ừm...”

Mã Viện vuốt râu gật đầu đồng ý. Tuy thật lòng lão có chút bất mãn với việc hai tên Lương Tùng, Cảnh Thư tiến công chậm chạp xong vẫn không thể nào phủ nhận được lời của tên phò mã là khá chuẩn xác. Ít ra ngay cả trong lòng lão đại soái cũng cho là quân Nam dù có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể dễ dàng đối phó được với Hán kỵ. Đó là còn chưa nói đến những sắp xếp mà lão đã giật dây từ trước. Lại nói… nếu như người dẫn đầu đột kỵ là Lữ Húc thì Mã Viện lại càng thêm yên tâm.

Mã Viện cảm thấy lời của Lương Tùng cũng có phần hợp lý, thế nhưng bên cạnh lão lại có một người khác không cho là như vậy. Ban Siêu nhíu mày hết nhìn cột khói lại liếc sang đám quân Nam trong quân phục giáp xanh đang ngoan cường chống trả những đợt tấn công điên cuồng của bộ binh nhà Hán rồi buộc miệng nói:

“Có chỗ không đúng.”

“Hừ!” Lương Tùng không vui liếc về phía hắn hỏi:

“Ban Phụ Quốc, ngươi thấy có chỗ nào không ổn?”

Ban Siêu biết vừa rồi mình có chỗ thất thố nên vội vàng chắp tay cúi đầu như muốn xin lỗi, xong ánh mắt lại kín đáo nhờ bàn tay che chắn nhìn về phía Mã Viện. Thấy sư phụ của mình hơi gật nhẹ đầu hắn mới đứng thẳng người dậy dõng dạc nói:

“Bẩm sư phụ, hầu gia (ý chỉ Lưu Long), phò mã gia, vừa rồi mạt tướng nhìn thấy có vài điểm khó hiểu trái lẽ thường nên mới buộc miệng như vậy.”

“Ồ, có sao?” Lần này Lưu Long cũng hứng thú hỏi lấy. Từ nãy đến giờ y vẫn cùng Lương Tùng quan chiến lại không thấy gì đặc biệt, thế mà một tên nhóc vừa bước chân lên thuyền lại phát ngôn như vậy. Nói thật nói Lưu Long không tò mò là nói láo, vì thế y khoanh tay gật đầu cổ vũ:

“Hiền chất cứ nói ra cho chúng tướng cùng nghe xem?”

“Mạt tướng bêu xấu.” Ban Siêu cúi đầu đáp lễ rồi nói:

“Điểm thứ nhất đáng ngờ chính là cột khói kia.”

“Đáng ngờ, ở chỗ nào?” Có người không hiểu hỏi.

“Việc nó tự dưng xuất hiện chính là đáng ngờ.” Ban Siêu cười đáp:

“Trong quân doanh không ai tự tiện đốt lửa tạo khói cả, cho nên chắc chắn đây phải là tín hiệu nhằm cung cấp thông tin nào đó. Có thể đó là tín hiệu cầu cứu như lời phò mã gia vừa đoán, cũng có thể biết đâu được bên trong nội bộ giặc có loạn thế nên chúng đốt lửa tạo khói hòng làm tín hiệu kêu gọi nhau nhân lúc cháy nhà hôi của thì sao?”

“Đúng!”

“Cũng có lý.”

Nghe y nói vậy đám Hán tướng liền gật gù. Không thể không nói phán đoán của Ban Siêu quả nhiên hợp lý, không tệ. Ngay cả Mã Viện là người bố trí từ trước cũng không khỏi hài lòng, bởi vì những thứ này vì lý do bảo mật lão cũng không nói cho tên đệ tử hay.

“Như thế, có gì không đúng?” Lưu Long suy ngẫm một chút rồi hỏi.

“Đến bây giờ nó còn ở đây là thứ không đúng.” Ban Siêu lắc đầu giảng giải:

“Chúng ta thử giả thuyết: nếu như cột khói mày là do quân Nam đốt lên kêu gọi quân sĩ đến cứu, thế thì tại sao đến lúc này nó vẫn còn? Nếu có binh sĩ đến thì cột khói không cần nữa phải dẹp bỏ mới đúng, còn nếu binh sĩ không đến… như vậy chỉ huy của chúng chắc chắn không thể chống đỡ được Hán kỵ ắt phải bị san bằng từ lâu, ắt cũng phải bị dẹp đi rồi.”

Nói đến đây Ban Siêu khoanh tay chống cằm tiếp tục:

“Còn nói nếu như chúng là do loạn quân của tặc đốt lên, thế thì nó quá lẻ loi, nếu như là mạt tướng, mạt tướng phải đốt thêm vài chục, vài trăm chỗ nữa mới hả.”

“Đúng là nên như vậy.” Lưu Long vỗ tay kêu lên:

“Đúng, vì sao chúng ta không nhìn ra sớm hơn. Cột khói này… quả nhiên có quỷ” dứt lời y không khỏi liếc nhìn cột khói đang cháy. Y lại định hỏi điều gì thì bị tên Lương Tùng chen vào:

“Ban Siêu, cột khói có thể không đúng, thế nhưng còn chỗ nào khác không?”

Ban Siêu gật đầu đáp:

“Còn vài chỗ.”

“Mau nói!” Lương Tùng lại lệnh.

Ban Siêu chắp tay nhận lệnh, rồi hắn dùng ánh mắt cùng thái độ già dặn khác xa với tuổi tác của mình chỉ về phía con đường gặp ghềnh giữa đống nhà cửa nói:

“Đầu thông đạo này cũng là chỗ khó hiểu.” Đoạn hắn chỉ đám quân Nam giáp xanh đang chống cự với quân Hán đằng xa rồi tiếp:

“Đám lính kia cũng không ổn.”

Cuối cùng, hắn chỉ vào bờ sông nơi quân Hán đang bận rộn tụ tập, vật lộn dọn dẹp tường trại để mở đường cho chiến thuyền đổ bộ nói:

“Chỗ này cũng không đúng.”

Lương Tùng nheo mắt lại:

“Mời nói.”

Ban Siêu lắc đầu đáp:

“Con đường kia không hiểu sao lại ở khá gần thủy trại. Đầu thông đạo này tuy có phần nhỏ nhưng lại thắng ở chỗ thông thoáng. Siêu quan sát thấy đường này vừa nương theo dốc dẫn lên trên lại không bị nhiều hòn đá gốc cây chắn lối như đường lớn đằng xa nên quả thực là một con đường thuận tiện cho kỵ binh bôn tập. Nếu như thế thì con đường này thật lạ. Vì sao nó quá gần của thủy trại, tựa như đang mời gọi quân ta tiến vào vậy, thêm nữa là vì sao nơi đó quá lộ liễu lại không có trọng binh canh gác, là do chúng không đủ sức thủ, hay là chúng… tự tin kẻ nào vào đó thì không còn đường về?”

“Ừm, ngươi phân tích có lý.” Lương Tùng gật gù.

“Lại thêm …” Ban Siêu dường như không để ý đến lời khen vừa rồi mà tiếp tục:

“Lại thêm phía bờ sông có thể coi là một chiến trường, thế thì vì sao từ bờ sông đến đại doanh chúng lại làm hai con đường? Chúng ta đều biết bình thường từ cổng chính của bất kỳ doanh trại hay thành trì nào tiến vào lúc nào cũng chỉ có một đầu thông đạo mới tốt, vừa dễ quản lý ra, vào, vừa có thể kháng cự quân địch xâm nhập. Mà thông qua các tòa thành ở Cổ Loa, Luy Lâu, Mê Linh, chúng ta đều thấy thành quách đều bố trí như vậy. Thế thì không có lẽ nào man tặc không biết điều này. Mà nếu chúng không biết thì vì sao chỉ có hai đầu đường mà không phải là ba, hay bốn, hay năm?”

Rồi không đợi ai kịp nghĩ ngợi hắn chỉ về phía Lĩnh Nam quân tiếp tục:

“Lại nói đám người này vì sao bại cục đã định còn ngoan cố chống cự? Là vì chúng mang ý quyết tử hay vì chúng muốn bảo vệ con đường bằng phẳng sau lưng? Nếu quyết tử sao chúng không mãnh công? Còn nếu bảo vệ sau lưng vì sao chúng không lùi về đại doanh? Mà nếu rút lui vì sao chúng chọn con đường này nơi bộ quân ta có thể nhanh chóng đuổi bám?”

Cuối cùng trong ánh mắt bất ngờ của mọi người Ban Siêu chỉ về phía bờ tường nói ra:

“Điểm cuối cùng khó hiểu chính là ở đây. Bờ tường của chúng kín kẽ đàng hoàng, không dễ tháo bỏ. Giữa các thủy trại tuy có kết nối xong lại không dễ gì từ nơi này tiến sang nơi khác dẫn đến tuy quân ta chiếm được một đầu thủy trại vẫn gặp nhiều khó khăn để làm chủ toàn bộ đoạn bờ sông…” Ban Siêu hơi liếc về phía Lương Tùng nói:

“Điểm này nhìn về thương vong Đại Hán phải chịu trên mặt nước là có thể thấy được.”

Gặp Lương Tùng cùng Lưu Long gật đầu xác nhận hắn tiếp tục:

“Với hệ thống phòng ngự như vậy ắt hẳn quân Nam phải có thêm quân sĩ liều mình chống cự mới đúng. Dù sao nếu có thêm man quân đóng giữ tường trại thì sẽ giảm bớt áp lực, phân tán quân ta ra nhiều hơn.” Ban Siêu nói ra một hơi dài rồi chắp tay lắc đầu:

“Vì có nhiều điểm kỳ lạ như thế nên Siêu cảm thấy nơi này quả thực đáng ngờ.”

“Tê, nhiều như vậy?” Có tên Hán tướng rên lên.

“Như vậy có nghĩa là gì?” Một tên khác chau mày suy tư, câu nói của hắn cũng khiến nhiều tên khác vội vàng động não tính toán.

“Phò mã gia.” Bất chợt Mã Viện lạnh giọng hỏi:

“Không biết ngài đã từng phái binh sĩ theo sau Hán kỵ tiến công vào hướng đường kia chưa?”

“Chưa từng.” Lương Tùng lắc đầu.

“Thế ngài đã cho quân lính canh gác nơi đó chưa?” Mã Viện lại hỏi.

Lương Tùng tiếp tục lắc đầu, hắn muốn nói cho Mã Viện hiểu rằng làm như vậy là không cần thiết, xong bỗng dưng trong đầu hắn toát lên một chuỗi ý nghĩ rùng rợn khiến hắn không khỏi run rẩy thốt lên:

“Ý… ý ngài là… không thể nào có chuyện đó được!”

“Hừ, vì sao không?” Mã Viện vểnh râu ngược lên giận dữ:

“Cột khói còn vì có kẻ muốn nó còn ở đó cho chúng ta xem, cốt là muốn chúng ta chú ý vào nó, cho rằng bọn chúng đang hỗn loạn nên khinh thường sai lầm.”

“Đường ở đó vì nó vốn gần với cửa thủy trại mà ngài đã cất công cho người nổi loạn chiếm lấy, như vậy thuận tiện dẫn dụ quân ta tiến vào.”

“Đám lính kia còn ở đây không phải vì tử thủ, mà vì chúng còn có nhiệm vụ khác. Là gì?”

“Bờ sông bị bỏ rơi chính là vì khiến ngài mê muội cho rằng chúng đã từ bỏ chống cự, để cho ngài không phân tán quân sĩ, không còn lo lắng mặt khác nên toàn tâm toàn ý tập trung binh lực lại đối phó đám giáp xanh kia. Từ đó quân ta co cụm lại thành một đoàn ngay trước thủy trại. Như vậy nếu có biến, quân ta bỏ chạy cũng sẽ bị chính người nhà cản trở, hỗn loạn vô cùng. Nếu tất cả điều đó xảy ra…”

Từng câu từng chữ của Mã Viện như từng hồi trống, từng tiếng tù và tận nơi u linh sâu thẳm mò về, ve vãn bên tai Lương Tùng cùng đám Hán tướng mãi không dứt khiến chúng bẩn thẩn bần thần vô cùng.

Lương Tùng run rẩy khó tin nói:

“Nếu tất cả là đúng, nếu điều đó xảy ra…”

“Quân ta…bị tiêu diệt...” Lưu Long kết luận.

“Đã có bao nhiêu binh sĩ lên bờ?” Mã Viện quát hỏi. Lúc này tuy quyền thống soái vẫn trên danh nghĩa do Lương Tùng quản lý, xong uy nghi của lão đại soái là không sao đối kháng được vì thế có tên Hán tướng vội cúi đầu đáp:

“Bẩm, cùng với Hán kỵ đã đột nhập thì có hơn vạn người đã lên bờ rồi.”

“Nhiều như vậy mà mãi vẫn chưa sắp xếp rõ ràng?” Mã Viện trừng mày ngài lên gắt:

“Nhanh phái hai ngàn, không, ba ngàn binh mã nhìn chằm chằm vào con đường kia cho lão phu.”

Thế nhưng khi Mã Viện vừa dứt lời thì từ sâu bên trong đất liền cũng dậy lên từng tràng tù và vang vọng, theo sau là vô vàn tiếng hoan hô chém giết bằng tiếng Việt.

“Nhanh truyền lệnh, nhanh bố trí.” Mã Viện gào lên.

Ban Siêu lặng thinh nhìn tên truyền lệnh binh ba chân bốn cẳng cầm lấy lệnh kỳ lao nhanh về phía bờ thuyền lớn, nhảy lên thuyền con trước khi bơi vào bờ, lại nhìn từng hàng khói bụi cái trước cái sau nối đuôi nhau từ sâu bên trong doanh địa ùn ùn tiến ra mà không khỏi lắc đầu:

“Bây giờ… e rằng đã chậm…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui