Linh Nhân Lệ

Hoàng Phủ Kỳ nói được làm được.

Những ngày đó, hắn thực sự mỗi ngày đều về Ly Thu Uyển ở cùng y.

Dường như y chính là món trân bảo quý giá nhất trong lòng bàn tay hắn, chỉ hận không thể nhập vào xác thịt mà chở che.

“Đừng đối tốt với ta như thế” Ly Thu tựa vào vòm ngực quen thuộc, thoáng chút mê muội.

“Ta sẽ đối tốt với ngươi” Hoàng Phủ Kỳ vẫn kiên định một lòng.

“Văn An…” Lời nói phía sau tất thảy đều bị đôi môi mềm nhẹ ngăn cản lại, chẳng kịp thở, chỉ đành khẽ nhếch môi hít lấy một chút không khí.

Thừa cơ đầu lưỡi liền trượt vào quấn quít lấy môi răng y, tựa hồ muốn hút hết tất thảy lý trí.

Đầu óc trống rỗng hoàn toàn, chỉ có thể thuận theo dâng lên đầu lưỡi chính mình, dây dưa quấn quít cùng nhau, hôn đến bỏ quên thiên địa.

Hoàng Phủ Kỳ vừa lòng nở một nụ cười, rời khỏi bờ môi bị cắn đến đỏ thẫm kia, lại nâng khuôn mặt y lên si ngốc nhìn.

“Ngươi nhìn đủ chưa?” Ly Thu cảm thấy mặt nóng như bị lửa thiêu, tựa một hài tử nhỏ bé lúng túng đến cực điểm lại cố gắng bày ra vẻ không có việc gì.

“Thu nhi, nguyện ý không?”

Ly Thu ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt Hoàng Phủ Kỳ, dục vọng bừng cháy trong cặp nhãn thần kia thanh thanh sở sở làm y hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn.

“Ta không ép ngươi, lại càng không mong ngươi chỉ coi ta là gia là chủ tử, ta ghét như vậy. Cho nên, nếu ngươi không muốn, ta nguyện ý chờ.”

Hoàng Phủ Kỳ đặt bàn tay mình lên ngực Ly Thu nơi trái tim đang đập, cảm nhận từng nhịp hỗn loạn không chút bình tĩnh.

Ly Thu càng mê hoặc, nên trả lời sao đây?

Nếu như nói nguyện ý, có phải hay không ý tứ là ngay cả tâm đều có thể trao cho hắn?

Nếu nói không nguyện ý, lại sao đành lòng mà tổn thương một người cho mình cả tấm chân tâm?

“Thôi vậy, ta không bức ngươi, từ từ rồi đến.”

Vẻ mặt thất vọng của Hoàng Phủ Kỳ tựa như mảnh gai nhỏ đâm vào lòng Ly Thu, bất giác không kiềm được mà nắm chặt lấy cánh tay đang muốn buông mình ra.

“Thu nhi ngươi?” Hoàng Phủ Kỳ mắt ánh lên, nhìn Ly Thu mặt đỏ bừng, mừng rỡ hỏi lại y “Thực sự nguyện ý sao?”

Vẫn không lời hồi đáp, xin lỗi, thực sự không cách nào hứa hẹn một câu, một số lời khi đã nói ra sẽ không bao giờ thu hồi trở về được.

Nhưng y vẫn sợ, y sợ thừa nhận sự phòng bị của bản thân đang từng chút từng chút một tan biến, sợ thừa nhận trái tim mình từng chút một thất thủ.

Vậy nên, chỉ có thể dùng hành động che dấu nỗi hoang mang trong lòng.

Ly Thu chủ động vòng hai tay lên cổ Hoàng Phủ Kỳ, nâng mặt lên hôn hắn, lần đầu tiên, cam tâm tình nguyện hầu hạ dưới thân thể cùng giới tính.

Sư ca, dường như ta lĩnh hội được tâm tư của ngươi, nhưng mà, ta không thể giống như ngươi.

Ta có thể dâng lên thân thể này, từ đây chỉ vì hắn một người, theo hắn cười, ở bên hắn tới khi hắn quay người đi trước! Thế là hết.

Nhưng ta chẳng thể đủ dũng cảm mà nói một tiếng yêu, cũng sẽ không ngốc nghếch mà bày ra lòng mình cho hắn nhìn ngắm.

Phải chăng vĩnh viễn không nói một chữ kia, sẽ không bao giờ nhận về thương tổn? Sẽ không đau đớn? Không bị sớm ngày vứt bỏ?

Sư ca, ta làm đúng hay không?

Sư ca, ta chỉ không muốn giống như ngươi, nước đổ rồi sao hốt được lại!

“Thu nhi, ta yêu ngươi”

Hắn nói vậy.

Rồi mới tiến vào thân thể y.

Thở dốc, rên rỉ, dây dưa, giằng co, run rẩy.

Tay hắn mơn trớn y từng tấc da thịt, tay y cào siết lưng hắn.

Hắn dùng môi hôn giảm bớt cho y đau đớn, y dùng mở ra sâu nhất cho hắn thỏa mãn.

Hai thân hình vì nhau mà thiêu đốt cháy bỏng, tại một khắc kia lần đầu cùng nhau gắn kết chặt chẽ hoàn hảo.

Giữa cơn cao trào, trong cơn khoái cảm vỡ tan y ngửa đầu về phía sau, họa thành một đường cong mỹ lệ, thanh âm trong yết hầu nhè nhẹ thở than,

“Văn An…”

Nhưng mà ba tiếng “Ta yêu ngươi”, vẫn là nuốt xuống không buông.

Là thứ duy nhất y còn có thể giữ lại.

Từ sau đêm đó, Hoàng Phủ Kỳ thương y càng sâu, Ly Thu cảm thấy bản thân dường như đã được nuông chiều đến vô pháp vô thiên [1] rồi.

Y kêu gào đòi Hoàng Phủ Kỳ chơi vật tay với y, biết rõ bản thân nhất định sẽ bại,

Thế nhưng lại thích nhìn hắn vụng trộm nhường nhịn, trong lúc giằng co chẳng phân được thắng thua, y lại xấu tính dùng luôn cả tay trái để chơi.

“Thắng rồi!” Ly Thu cười giòn hệt như một đứa trẻ đơn thuần vui sướng, dưới ánh nhìn chiều chuộng của Hoàng Phủ Kỳ mà hưởng thụ hạnh phúc.

Y cũng sẽ nhân lúc hắn xử lý công vụ, tới gây sự bằng cách dùng ánh mắt u oán vô hạn mà xướng một khúc Bá Vương Biệt Cơ.

Mỗi một tiếng “Đại vương ơi” chọc Hoàng Phủ Kỳ không thể không buông tông quyển [2] trên tay xuống, túm lấy y đè chặt trên bàn ôm hôn mãnh liệt một trận.

“Đừng có câu dẫn ta” Hoàng Phủ Kỳ oán trách y, khẩu khí lại nhiều hơn một chút làm nũng.

“Ta đến thử xem Ninh vương Điện hạ có chuyên tâm xử lý quốc vụ hay không, ai biết được lại thiếu định lực đến thế.”

Ly Thu khúc khích cười, hơi thở gấp gáp, đôi bàn tay không an phận ve vuốt trước ngực Hoàng Phủ Kỳ, đột nhiên dùng sức nhéo mạnh, làm một cái mặt quỷ, vội vàng nhảy xuống quay đầu bỏ chạy.

“Giỏi lắm Ly Thu! Đêm nay thượng ngươi khỏi phải ngủ!” Hoàng Phủ Kỳ cười cười đem ánh mắt nhìn theo thân ảnh đang chạy trốn của Ly Thu, lại không đuổi theo.

Có lần Ly Thu hỏi Hoàng Phủ Kỳ, vì sao ngày ấy ngươi lại nói với ta “Thực xin lỗi”.

Trong mắt Hoàng Phủ Kỳ hiện lên một tia bi thương, hít một hơi nói “Bởi vì ta không bảo vệ được ngươi”

Ly Thu dùng ngón tay chọc chọc lên trán Hoàng Phủ Kỳ, ngọt ngào cười nói “Đồ ngốc”.

Hoàng Phủ Kỳ cũng không nói gì nữa, vô thức ôm lấy người trong lòng chặt hơn một chút, cảm thấy hơi lành lạnh.

Sau này, biết đâu sẽ còn lạnh hơn.

Một hồi vui vẻ, một hồi hạnh phúc, một hồi không ưu không sầu.

Thời gian chạy đua cùng dòng cát chảy, so xem bên nào nhanh hơn bên nào.

Chớp mắt, gió thu se sắt ùa về, lá rụng rơi ngập đất, một màu vàng úa khô tàn tràn trong mi mục.

“Lạnh không?” Hoàng Phủ Kỳ cầm lấy áo khoác lên đôi vai gầy của Ly Thu.

Nhân tiện quấn chặt lấy y kéo vào lòng ôm chặt, cằm gác lên bả vai y, cọ cọ vào khuôn mặt.

“ Sao lại tỉnh dậy? Không ngủ?” Hoàng Phủ Kỳ nhìn Ly Thu đang ngẩn người ngắm vầng nguyệt tròn vành sáng trong ngoài song cửa nhẹ hỏi.

“Văn An, ngươi bảo trên mặt trăng thật sự có Hằng Nga, có Quảng Hàn cung hay không?

“Ngốc tử, ngươi sao vậy? Lại muốn diễn Quý phi sao?” Hoàng Phủ Kỳ vừa nói vừa thay y xoa xoa hai bàn tay lạnh băng.

“Ta nhớ tới sư huynh mình” Thanh âm Ly Thu ẩn chứa chút nghẹn ngào.

“Sư huynh? Sao ta chưa nghe ngươi nhắc tới bao giờ?” Hoàng Phủ Kỳ nghe ra thanh âm của y có tia khác thường, lo lắng hỏi han.

“Y chết rồi.” Nhớ tới kết cục thê lương của Thanh Hàn, Ly Thu bất chợt rùng mình.

“Thu nhi…” Hoàng Phủ Kỳ trầm giọng đau lòng gọi tên y.

“Nhưng mà sư huynh sẽ phù hộ ta phải không? Ta sẽ không giống như y đúng không?”

“Thu nhi, ngươi đang nói gì vậy?”

“ Không có gì, ta chỉ nghĩ tới sư huynh giờ này đang tại địa phủ, không biết còn có thể xướng Quý Phi Túy Tửu hay chăng?” Ly Thu xoay người vòng tay ôm lấy Hoàng Phủ Kỳ, cảm thụ sự ấm áp cho y an tâm.

“Thu nhi” Hoàng Phủ Kỳ như muốn nói gì, cuối cùng vẫn là im lặng không mở miệng, nhu tình nơi đáy mắt chợt lóe một tia dị thường.

Ba ngày sau, Hoàng Phủ Kỳ nhận được thánh chỉ, phụng hoàng mệnh làm sứ thần bản triều đi sứ nước láng giềng.

Ly Thu vốn định đi theo, lại bị Hoàng Phủ Kỳ nghiêm túc nói rằng đây là hoàng mệnh, không phải là đi du ngoạn dạo chơi.

Sau rồi lại dịu dàng an ủi “Thu nhi ngoan, chờ ta trở về sẽ đưa ngươi đi Giang Nam ngắm cảnh, có được không?”

“Ngươi nói rồi đó, không được gạt ta.” Khóe miệng Ly Thu hơi trễ xuống.

“Ừ, ta đã gạt ngươi lần nào chưa?” Ly Thu không hề phát hiện thanh âm Hoàng Phủ Kỳ có phần gượng gạo.

“Hình như là vậy nhỉ.” Ly Thu nhoẻn miệng cười.

Nụ cười đó, trong mắt Hoàng Phủ Kỳ, nhìn ra bi thương.

Thật lâu thật lâu sau, Ly Thu nghĩ, nếu như ngày đó y nghịch ngợm lại kiên quyết đòi đi theo,

Thì hôm nay, phải chăng vẫn là cùng một kết quả?

Thật lâu thật lâu sau, Hoàng Phủ Kỳ nghĩ, nếu như ngày đó y nghịch ngợm lại kiên quyết đòi đi theo,

Thì hôm nay, phải chăng kết cục sẽ đổi thay?

Một lần buông tay, đã chú định, không còn cơ hội quay về thuở ban đầu.

————————————

[1] Vô pháp vô thiên: không coi ai ra gì, coi trời bằng vung

[2] Tông quyển: nói chung là sách


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui