/Đùng/ - Sấm sét cứ đánh liên hồi trên bầu trời xám xịt.
Trần Thiên đang ngồi ở trên ghế sofa vô cùng trầm ngâm, ánh mắt tràn đầy sát khí: "Cô định giết tôi sao?".
"Đương nhiên rồi! Nếu ta không giết cậu thì cậu cũng sẽ giết ta mà thôi!" - Từng đợt ánh sáng nhấp nháy làm loé lên tia lửa trong mắt hai người.
Một đợt sáng xanh phát ra từ cơ thể vị phi tử ấy, cô vung tay đập mạnh xuống bàn, từng vòng sáng phát ra như sóng điện từ.
Cả căn nhà như gặp phải cơn địa chấn mãnh liệt.
"Pháo ăn xe! Chiếu tướng! Ha há" - Cô ấy hạ mình xuống cười lớn.
Còn Trần Thiên thì ụ mặt xuống, lấy hai tay che mặt đầy chán nản: "Lần thứ 32 trong ngày cô đánh cờ tướng thắng tôi rồi đó!".
"Cái này do Hoàng đế dạy ta đó!" - Cô bay lên trên cao với vẻ mặt tự hào.
Nhưng tiếng gầm bên ngoài phải làm cô bay xuống trở lại.
Khi nhìn về phía Trần Thiên, thì có vẻ cậu ta đang suy tư chuyện gì đó.
Không gian như thế cứ vậy mà bao trùm cả căn nhà lớn này.
Cô nhẹ nhàng bay đến gần cậu, xem thử cậu đang vướng mắt việc gì.
"Cô thật sự không biết ai đã hại Minh Liên sao?" - Giọng ấm trầm ấm phát ra nhưng sâu thẩm trong đó chất chứa nhiều cảm xúc khó tả nỗi.
"Không! Ta về định hỏi cổ mà quên mất, muốn hỏi thì phải đợi đúng lúc mới về hỏi được!" - Vẻ mặt cô buồn chán xuống dốc.
Trần Thiên cũng chán nản lắc đầu, chẳng biết đến lúc nào mới có thể phá được vụ án khó nhằn này chứ.
Lần đầu trong công việc cảnh sát này, cậu gặp một vụ án đến mức bế tắc như thế.
"À! Tôi có nhớ rằng, cô ấy nói trước khi trùng sinh, người đó là người mà chúng ta không thể ngờ đến! - Ta chỉ biết như thế thôi!", cô vui mừng như tìm được phao cứu sinh.
"Cái này tôi biết rồi!" - Câu nói trên làm cả hai lại thêm lần nữa dịu xuống.
"Thôi tôi đi chỗ này cái! Có vẻ sẽ giúp được!" - Cô ấy thẳng lưng định bay ra ngoài.
"Trời mưa cô định đi đâu?" - Lòng Trần Thiên đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô ấy không sợ sấm sét nữa sao.
"Không sao đâu! Bây giờ ta có thể cản được rồi, đi một chút sẽ về ngay thôi!" - Nói rồi cô xuyên qua cánh cửa, nhẹ nhàng tung chiếc ô ngũ sắc lung linh trong đêm mà bay đi.
Trần Thiên chạy ra nhìn theo bóng lưng của cô dần mất dạng trong đêm tối mù mịt.
Khi cô vừa rời đi, sấm sét lại càng dữ dội hơn bao giờ hết, gió đột ngột thổi đến.
Khung cảnh như vậy cũng đủ khiến lòng người hoảng sợ rồi.
/Sẹt Rầm/
"Hơ...!" - Mã Phi giật mình tỉnh dậy sau cú đánh vừa rồi, mồ hôi nhễ nhại khắp trán.
Cậu thờ thẫn nhìn về phía cái bàn tròn, trên đó đặt một tấm ảnh mà Minh Liên cùng cậu chụp chung khi ngày đầu thành đồng đội.
Nụ cười lúc ấy sao đẹp quá, Mã Phi lại một lần nữa rơi lệ.
Nước mắt cứ thế rơi xuống nệm thành từng giọt.
Một lúc sau, cậu lau đi những giọt lệ yếu đuối ấy, ánh mắt lại trở nên kiên định vô cùng.
Cậu tiến đến tấm ảnh, rót rượu thành hai ly: "Xem như em kính chị! Hãy uống đi!".
Mã Phi đem ly rượu ấy đổ lên tấm ảnh trên bàn kia, rồi từ từ úp nó lại.
Cậu nốc hết ly rượu còn lại, ngồi thẫn thờ: "Em xin lỗi! Em xin lỗi chị nhiều lắm! Nếu hôm đó em cùng đi thì đã không xảy ra rồi!" - Cậu ôm chặt tấm ảnh kia vào trong lòng rồi oà lên khóc.
Tiếng khóc như vang lên ai oán biết chừng này, đau đớn biết chừng nào.
Trời cao như hiểu thấu lòng cậu, sấm chớp cứ vang lên liên hồi.
Một người ra đi sẽ chẳng bao giờ quay trở lại, thứ họ để lại có thể vui có thể buồn nhưng chẳng bao giờ để lại nụ cười thật sự trên môi.
- ---------------
Một tháng sau.
Ở phía cảnh sát đã có một người đàn ông đến thú tội rằng đã giết hại Minh Liên.
Vì bằng chứng là chiếc xe tải kia, cùng với chiếc gậy gây án.
Ngay lật tức người đó bị phán tội chung thân, nhưng Trần Thiên vẫn không tin rằng đó chính là hung thủ thật sự.
Dù bị ngăn cấm, nhưng cậu vẫn cố âm thầm điều tra.
Còn về phía Minh Liên, thì cuộc sống vẫn thế.
"Một cặp Phỉ Thúy bộ dao, một sấp vải thượng phẩm, một..." - Hàn công công đang đọc đánh sách các món đồ được ban thưởng trong hôn nay.
"Hàn tổng quản à! Cứ để danh sách ở đó đi! Chút nữa Đường Bảo sẽ dò cho!" - Minh Liên đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu mới làm.
"Dạ! Vậy nô tài bàn giao cho Đường công công! Nô tài cáo lui!" - Hàn công công hạ mình rồi lần lượt dẫn người rời đi.
Minh Liên thì chỉ biết gật đầu, rồi tiếp tục ăn trái cây trong tay của Liên Tâm.
"Chủ tử! Đây là lần thứ ba trong tháng người được ban thưởng rồi đó! Nhà kho sắp không chứa nỗi rồi!" - Liên Tâm thở dài ngán ngẫm, cứ nghĩ chủ tử được sủng sẽ sung sướng biết là bao nhiêu, nào ngờ lại còn mệt hơn nữa chứ.
"Đường Bảo đâu rồi?" - Cô nhìn ngang nhìn dọc nhưng lại chẳng thấy anh chàng đẹp trai nhà mình ở đâu cả.
"Dạ! Không phải khi sáng người sai cậu ấy mang ít đồ đến phủ Thành Vương sao? Mới đó mà quên rồi!" - Liên Tâm dù vậy nhưng vẫn rất nhiệt tình lột vỏ trái cây cho Minh Liên.
"Bổn cung quên! Xin lỗi được chưa!" - Cô dựt lấy trái quýt vừa lột xong, đứng dậy rời khỏi ghế.
Liên Tâm cũng đành đặt xuống chạy theo.
Vừa đi được vài bước, Minh Liên đột nhiên bị choáng váng.
Trước mắt chẳng còn nhìn thấy gì cả, rồi ngã về phía sau ngất đi.
May thay, Liên Tâm ở sau liền chạy đến đỡ được: "Chủ tử! Người làm sao vậy? Thái y, truyền thái y!".
Minh Liên nằm trên giường, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
Bên đây Trần thái y đang bắt mặt rất chú tâm.
Còn Uyển phi thì vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhưng phận mù làm sao giúp được gì.
Cơ Đế cũng lật tức chạy đến: "Sao Linh tần như thế nào rồi?".
Tất cả mọi người khi nhìn thấy Cơ Đế liền quỳ xuống thỉnh an.
Uyển phi ngồi cạnh đó cũng vậy.
"Đứng dậy hết đi! Sao rồi nói trẫm nghe!" - Cơ Đế nhẹ nhàng nâng Uyển phi lên ghế ngồi, rồi đến bên cạnh Minh Liên mà lau mồ hôi giúp.
Ánh mắt của Trần thái y hiện lên vẻ khó xử, làm cho ai cũng cảm thấy bất an: "Hồi Hoàng thượng! Nương nương...à...không phải vì bệnh...mà là...!".
Từng lời nói ra cứ ấp úng rất khó nghe.
"Còn không mau nói!" - Sự kiêng nhẫn của Cơ Đế như chạm đến đáy vậy.
"Dạ! Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương nương! Là hỉ mạch!" - Trần thái y dập đầu thông báo.
Thông tin này như một cú sét trời đánh qua tai tất cả mọi người trong căn phòng.
Cơ Đế khi nãy còn đang tức giận mà giờ đã nhảy cẩn lên như một đứa trẻ.
"Trẫm ra lệnh cho khanh chăm sóc thai khí cho Linh tần! Từ công công, lật tức truyền chỉ: Linh tần thông minh, lanh lợi, hiền hoà, hiếu thảo nay lại mang long thai lật tức tấn phong làm Linh phi, đến lúc thai kỳ được ba tháng thì cử hành đại lễ!"..