Chú à! Chú không thể cản con được đâu.
Chú chưa có quên lí do tại sao con từ bỏ đội Hành Động để tham gia tiểu đội X chứ? Nếu chú kiên quyết không cho người đi bắt tên này thì con đành đi một mình vậy! – Ngọc Lan vẫn kiên quyết với ý định của mình.
Cô gái này thực sự đã mất bình tĩnh đến độ có thể bất chấp cả lệnh của cấp trên rồi.
- Quay lại đây ngay cho ta! – Ông Biên giận dữ quát - Ta cảnh cáo con không được phép hành xử lỗ mãng như vậy một lần nào nữa.
Nếu không con sẽ bị tước hết tất cả các chức vụ và vũ khí của mình theo luật Quân Đội.
Cường thấy cả hai người đột nhiên cư xử với nhau bằng thái độ quá gay gắt nên nhảy vào can thiệp:
- Bác ơi! Xin hãy bình tĩnh lại nào.
Có gì từ từ chúng ta nói chuyện.
Còn chị nữa đội trưởng, tại sao chị lại cố chấp cãi lệnh của thủ trưởng như vậy chứ?
Thu Quỳnh nhún vai đáp trả:
- Cứ tự nhiên làm bất kì thứ gì chú muốn.
Mục đích sống duy nhất của cháu bây giờ chỉ là giết chết tên sát nhân nguy hiểm này mà thôi.
Chú yên tâm! Cháu nhất định sẽ hành xử khôn ngoan và không để tổ chức chúng ta chịu liên lụy nếu lỡ may cháu bị bắt đâu.
Vừa nói xong cô ấy đã dứt khoát cởi chiếc thẻ nhân viên đang đeo trên cổ cùng bộ điều khiển giáp Saint của mình ra và đặt chúng ngay ngắn xuống bàn.
Sau đó Ngọc Lan nhanh chóng rời khỏi trụ sở cục Tình Báo.
Cường thực sự cảm thấy khó hiểu trước những chuyện vừa xảy ra.
Rốt cục thì tại sao một người vốn bình tĩnh như đội trưởng Lan lại ứng xử theo kiểu trẻ trâu như thế chứ? Xem ra chỉ có duy nhất một người có thể giải đáp mọi khúc mắt trong lòng cậu lúc này mà thôi.
Nghĩ vậy nên Cường liền quay sang bác mình mà hỏi:
- Bác mau nói cho cháu biết mọi việc đã xảy ra đi! Tại sao chị ấy lại trở nên cực đoan như vậy?
Ông Biên thở dài buồn bã tiết lộ:
- Chuyện dài lắm cháu à! Trước hết ta sẽ nói cho cháu biết một điều ngắn gọn là người trong bức ảnh cháu chụp được có tên đầy đủ là Đỗ Duy Nhất, trùm phản động thuộc tổ chức Tân Việt, và cũng là người điều hành hiện tại của Hội Thống Trị.
“Tân Việt” – Cường bán tín bán nghi, cậu đã nghe về cái tên này nhiều lần trên báo đài.
Chúng là một bộ phận của tổ chức khủng bố quốc tế núp dưới danh nghĩa của Hội Thống Trị với tham vọng đánh chiếm toàn thế giới và kiểm soát tất cả chỉ dưới một chính phủ duy nhất mà thôi.
Dù suy nghĩ này là cực kì ngông cuồng và phi thực tế nhưng các giáo đồ của tổ chức này lại vô cùng hung hăng và sẵn sàng làm bất kì thứ gì để “tử vì đạo”.
Thực tế đã chứng minh rằng cái hội này gây ra không dưới 500 vụ khủng bố trên toàn thế giới, qua đó làm thương vong đến hàng trăm ngàn người.
Đâu đâu cũng nổi lên tiếng oán thán đến nỗi các nước phải cùng nhau họp lại và ra một lệnh đặc biệt là được phép giết chết bất kì ai đi theo chủ nghĩa khủng bố không cần qua xét xử.
Cường nghĩ đi nghĩ lại thì thấy có một thắc mắc nên hỏi ông Biên:
- Không phải Việt Quốc chúng ta vẫn chưa có một vụ khủng bố nào do Tân Việt hay Hội Thống Trị gây ra sao? Đâu có lí do gì để đội trưởng Lan lại giận dữ như vậy chứ?
Ông Biên lấy trong tủ ra một tập hồ sơ gì đấy để trước mặt cậu rồi giải thích cặn kẽ:
- Thực ra là có đấy con à.
Cách đây đúng một tháng thì tổ chức Tân Việt có cử một kẻ khủng bố đến đây hòng đặt bom ở sân bay.
Hắn ta không phải ai khác xa lạ mà là tên trong ảnh Đỗ Duy Nhất đây.
Cục tình báo của chúng ta may mắn biết được thông tin của gã nên đã ra tay ngăn chặn kịp thời.
Kết quả trận chiến là tên khốn này dù bị thương nặng vẫn bỏ trốn thành công, còn về phía chúng ta bị mất hai đặc vụ ưu tú là Spade King và Spade Queen.
- King? Queen? – Lại thêm một vài từ ngữ lạ lẫm bay vào đầu của cậu.
- À! Bác quên giải thích cho con mấy cái từ chuyên ngành của chúng ta nhỉ? – Ông Biên tận tình giới thiệu?- Trong đội Hành Động của Cục Tình Báo Việt Quốc và Bộ Quốc Phòng đều luôn chọn ra 18 cái tên nổi bật nhất về kĩ năng chiến đấu.
Bọn họ có thể nằm trên Việt Quốc Bảng hoặc là không tùy ý nhưng đều được gọi chung là Chủ Công bởi vì dựa theo tính chất và sức mạnh mà họ mang những bí danh khác nhau như: đặc vụ nam giàu kinh nghiệm nhất thì mang bí danh King, đặc vụ nữ xuất sắc thì có tên là Queen, người đặc vụ trẻ có tiềm năng thì được gọi là Jack.
Hai quân bài còn lại là Ace và Joker thì luôn được giữ bí mật nên không ai được biết chút thông tin về họ hết.
Ngoài ra mỗi loại còn tùy theo đơn vị công tác mà có thêm các tiền tố: Heart, Diamond, Club và Spade trước bí danh nữa.
Cường đã đoán ra được vấn đề gì đó, cậu sốt ruột:
- Vậy hai đặc vụ bị Đỗ Duy Nhất giết không lẽ chính là…
Ông Biên gật đầu khẳng định:
- Đúng rồi đó Cường à! Spade King và Spade Queen thực ra chính là ba và mẹ của Ngọc Lan.
Ta đã nghe nói rằng sức mạnh của tên khủng bố Duy Nhất là không thể tưởng tượng được.
Chỉ một mình hắn ta lại có khả năng đánh bại một đội hành động cấp cao 50 người của chúng ta, thậm chí trong đó còn có 2 Chủ Công cao cấp nữa.
Dù xét trên khía cạnh chống khủng bố thì chúng ta đã thành công rồi nhưng cái giá phải trả thực sự là quá đắt.
- Rồi sau đó thì sao hả bác? – Cường hỏi tiếp, trong lòng không khỏi trào dâng một niềm thương cảm đối với số phận người đội trưởng mà trước giờ cậu luôn nghĩ là rất mạnh mẽ của mình.
- Sau khi biết tin thì con Lan nó đã suy sụp nhiều lắm.
Tội nghiệp con bé! Trong mắt nó luôn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là công lý tuyệt đối và tà không thể thắng chính mà thôi.
Giờ đùng một cái cả cha và mẹ đều phải hi sinh trong công cuộc chống khủng bố thì làm sao mà không sụp đổ cho được.
Kể từ ngày đó thì tính cách Ngọc Lan thay đổi hẳn, nó cực đoan hơn trước rất nhiều.
Thay vì kế thừa vị trí Spade Queen từ mẹ mình thì nhỏ lại chọn con đường gia nhập đội trinh sát để sớm có thông tin về kẻ thủ ác! – Ông Biên vừa hút thuốc vừa nói.
Cường lấy tấm ảnh mình đã chụp lên ngắm nghía một hồi rồi nói:
- Con hiểu rồi! Hèn gì chị ấy lại phản ứng mãnh liệt như vậy khi thấy bức ảnh này.
Loại sự việc này thật quá sức chịu đựng của một cô gái.
Bác yên tâm đi! Cháu nhất định sẽ cản không cho chị ấy làm điều gì ngu ngốc đâu.
Ông Biên nở một nụ cười gượng gạo rồi giao phó tất cả cho cậu:
- Bố mẹ của con bé và ta vốn trước đây là bạn thân của nhau.
Bây giờ cả hai người đều đã mất rồi mà lão già như ta lại chẳng có thể làm được gì cho con gái của họ cả.
Ta thực lòng chỉ muốn nó được an toàn mà thôi nên mới điều nó từ đội trinh sát sang đây.
Ý trời! Quả nhiên đây là ý trời rồi.
Loại sự việc này tuyệt đối không thể để cho cấp trên biết được.
Con cũng biết kể từ sau khi bị thương nặng trên chiến trường thì ta cũng đã hoàn toàn mất hết khả năng chiến đấu rồi nên không có cách nào có thể càn con nhỏ lại được.
Bây giờ người mà ta tin tưởng chỉ còn có một mình con mà thôi Cường à.
Đây là địa chỉ nhà của Thu Quỳnh đây, con hãy đến đó ngay lập tức và cản con bé lại giúp ta.
Ở nhà nó chắc chắn có một bộ giáp Saint dự phòng cho tình huống này rồi!
Cường lấy tay cầm lấy tờ giấy có vài dòng chữ ngoằng nghèo ghi lại địa chỉ nhà của đội trưởng rồi vui vẻ lên đường:
- Bác yên tâm! Chị ấy đã dạy cho cháu rất nhiều thứ quý giá, cho cháu lại một niềm tin rằng đến một ngày nào đó sẽ có người công nhận sự cố gắng của cháu hôm nay.
Cháu thề với chú sẽ làm mọi cách để bảo vệ tính mạng cho chị ấy..