Nếu bạn được sinh ra cùng với món quà từ Chúa, Gift [Hồi Phục], thứ có thể chữa lành những vết thương, bạn chắc rất hạnh phúc vì sẽ không phải lo sợ mất đi những người thân xung quanh nữa.
Nhưng với Mộc Thảo thì ngược lại, đó không phải quà mà chỉ đơn thuần là một món nợ, một thứ làm cho cuộc sống tươi đẹp của cô bị phá hủy hoàn toàn.
– Ôi! Đau quá đi mất!
Mộc Thảo tỉnh dậy trong một căn phòng toàn màu trắng.
Trước mặt cô là đôi mắt đang nhìn chằm chằm của Cường.
– Dậy rồi à? Có còn đau không? – Cậu ta ân cần hỏi.
– Ừm… hơi hơi… – Thảo nhăn nhó nhìn xuống những vết băng đẹp mắt khắp cánh tay của mình, trong lòng có chút ngưỡng mộ về tài băng bó của người thanh niên trước mặt này.
Mà khoan đã, cậu ta với cô không phải là oan gia hay sao.
Thảo lập tức hốt hoảng mà chỉnh lại giọng của mình:
– Hừm! Tôi có nhờ ông làm điều này sao? Tôi biết là ông rất khó xử sau khi được tôi cứu khỏi một bàn thua trông thấy nhưng cho xin đi, tôi không muốn cơ thể của mình bị chạm vào bởi một kẻ biến thái đâu…
Cường dường như không quan tâm lắm tới những lời của cô, cậu ta cau mày dặn dò:
– Ma lực của bà bị tổn thương khá nghiêm trọng nên từ giờ tới lúc bình phục phải hạn chế không được sử dụng [Hồi Phục] quá sức nữa? Mà, có điều tôi muốn hỏi đây.
Tại sao lúc ấy lại cứu tôi, không phải là bà là người ghét hai anh em chúng tôi nhất sao?
– Không phải đâu! Tôi không hề ghét gì hai người.
Thực sự thì tôi ngưỡng mộ.
À không! Là ghen tị với tình cảm của ông và Nghĩa thì đúng hơn! – Thảo buồn bã trả lời, đôi mắt của cô hướng về xa xăm…
– Tôi sẽ kể ông nghe một chút, tôi cũng có một người anh song sinh… – Cô tiếp.
Mộc Thảo sinh ra trong một gia đình quyền thế và giàu sang có tiếng ở đất Sài thành này, Phan thị.
Ông nội của cô, Sơn đại tướng là một chiến binh Saint mạnh mẽ đã kinh qua hai cuộc chiến tranh chống ngoại xâm nên vừa có uy thế trong giới quân đội vừa là một nhất đại tông sư.
Sở hữu Gift hiếm có nên từ khi ra đời cô đã được hết thảy ông bà và cha mẹ thương yêu hết mực.
Cô sống một cuộc đời như nàng công chúa nhỏ và được gửi theo học tại trường Quốc Tế.
Tuy nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Ẩn sâu bên trong sự thương yêu đó, các cô, dì, chú, bác và con cái của họ luôn ghen ăn tức ở với những gì Thảo có và họ chỉ chực chờ cơ hội để kéo cô cùng gia đình của cô xuống địa ngục.
Bằng chứng là Thảo luôn bị chèn ép và ăn hiếp bởi những người chị em họ hàng khi không có mặt của ông, bà ngoại.
Mộc Long, anh trai song sinh của Thảo luôn cố gắng không cho họ có cơ hội để làm vậy.
Anh ta bảo vệ cô em gái nhỏ của mình bằng tất cả mọi thứ mình có.
Giới thiệu một chút, Long là cháu đích tôn của gia tộc và cũng là một bậc kì tài bẩm sinh về khả năng sử dụng Saint cũng như Gift, cả hai anh em cô đều là niềm tự hào của Phan thị.
Cuộc đời Mộc Thảo lẽ ra sẽ trôi qua êm đềm như thế nếu không có biến cố ngày đó…
Ngày đó… Một Quỷ Vương bất ngờ xuất hiện và điên cuồng tấn công vào hai đứa trẻ để chiếm xác.
Để bảo vệ cô, Long đã hi sinh hết 9 trên 10 phần linh hồn của mình.
Sau sự kiện đó, anh rơi vào cảnh thân tàn ma dại, không chỉ mất hết pháp lực mà ngay đến thần trí cũng bị đảo điên.
Anh từ người diệt quỷ tài năng trở thành mục tiêu của chúng.
Phan thị cũng đã cố gắng điều trị cho Long trong điều kiện tốt nhất, nhưng cơ hội bình phục là không thể.
Lợi dụng thời cơ, những người ghen tị trước kia đã buông lời gièm pha, kết quả là gia đình cô bị ông Sơn bắt phải lựa chọn: một là giết Long để bảo toàn danh tiếng cho gia tộc, hai là phải rời khỏi đó và từ bỏ quyền thừa kế.
Thương con trai nên cha mẹ cô đã chấp nhận lựa chọn thứ hai.
Sau khi rời khỏi gia tộc, nhà cô không có dư dả gì nên phải để Long điều trị tại gia và Mộc Thảo nhờ Gift của mình nên trở thành người chữa trị chính cho anh.
Những lúc lên cơn, Long không kiểm soát được bản thân nên thường hay tổn thương bản thân và những người xung quanh.
Dần dần những vết thương cứ ngày qua ngày mà chồng chất lên nhau nhưng điều đó không hề làm Thảo bận tâm.
Với cô, chỉ cần anh hai còn sống một ngày thì đã là một niềm vui lớn rồi.
Nhưng tình trạng của anh ngày càng trở nên tệ hơn, thậm chí có một ngày Long còn suýt giết cô nếu cha mẹ không về kịp.
Đến mức đó thì mẹ của cô cũng phải lên tiếng:
– Mình à! Hay là chúng ta giải thoát cho thằng Long đi!
Cha của cô, một người đàn ông thương con hết mực luôn nói “Không” với điều này cũng đã phải trầm tư mà suy nghĩ.
Không có điều gì có thể làm cô tổn thương hơn khi nghe thấy những lời đáp lại đồng ý đến từ cha của mình.
Cô nhớ lúc đó mình đã chạy đến mà quỳ xuống khóc lóc van xin cha đừng ra tay với anh hai.
Đúng vậy, anh hai đã hi sinh cả bản thân mình để cứu cô, giờ chỉ có một chút khó khăn như vậy làm sao cô có thể bỏ cuộc được…
Lại một ngày trời mưa tầm tã, bệnh của Long trở nặng.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, đầu tóc thì bù xù đủ khiến những ai đã từng gặp chàng trai anh tuấn này trước đây cảm thấy bàng hoàng và xót xa.
Mộc Thảo ngồi kế bên anh, cô tỉ mẩn chữa lành cho từng vết thương mà Long tự gây ra cho bản thân, thậm chí cô còn bỏ qua luôn những vết cắt đang rỉ máu trên chính cơ thể của mình nữa.
Dù chỉ còn lại một tia hi vọng, Thảo nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Thế nhưng lúc đó Long đã thều thào:
– Thảo à! Mày tha cho tao đi được không? Tao không thể cứ tiếp tục sống như thế này nữa.
Mày không thương tao à?
– Anh hai! Anh đang nói gì vậy?
– Mày có biết mày càng trị liệu thì mỗi ngày tao lại càng chịu nhiều đau đớn hơn không? Sao mày không để tao chết đi trong thanh thản hả? – Cậu ta rên rỉ – Dừng ngay cái Gift đáng nguyền rủa của mày lại đi.
– Không! Em không thể… – Mộc Thảo cố chấp mà ra sức chữa trị thế nhưng ánh sáng màu xanh lục của cô lại yếu dần.
Những lời nói đó thực sự đã làm tổn thương đến cô sâu sắc, Gift là thứ có sức mạnh tùy thuộc vào cảm xúc của chủ nhân nên nó cũng yếu theo, đến mức không thể chữa được cho Long dù chỉ là vết thương nhỏ nhất nữa.
Trong lúc cô không chú ý, Long đã cắn lưỡi tự sát.
Người đã chết… thứ mà Gift của cô cũng không tài nào cứu được… Nhưng thứ vừa xuất hiện trên gương mặt của Long còn làm Thảo đau khổ hơn… đó là một nụ cười của sự mãn nguyện và thanh thản… Rốt cục là cô đã sai hay sao?
– Anh ta, hức hức, là một kẻ ích kỉ.
Cứu tôi rồi chết đi, anh ta chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà thôi! Từ đầu đến cuối là tôi sai hay sao? Tôi chỉ muốn cứu anh mình thôi mà! – Mộc Thảo ấm ức mà khóc – Bởi vậy, khi thấy hai anh em các người, tôi ghen tị lắm, thực sự rất ghen tị.
Nhất là ông, ông cũng bị Quỷ Vương tấn công nhưng sao có thể còn sống được chứ? Nhưng trên hết, tôi không muốn chuyện của anh tôi lặp lại.
– Không phải lỗi của bà đâu! – Cường an ủi – Thực ra thì theo tôi có một chuyện bà đã hiểu sai rồi.
Anh Long không phải là kẻ yếu đuối đến mức không chịu nổi sự đọa đày mà tìm đến cái chết đâu.
Thứ mà anh ta thực sự sợ, là một ngày nào đó lỡ ra tay với bà kìa.
Không những thế, anh ấy cũng không muốn bà phải dành cả cuộc đời cho mình mà hi sinh hạnh phúc của bản thân.
– Im đi! Ông biết cái gì mà nói chứ? – Mộc Thảo bức xúc.
– Vậy bà nghĩ từ đó đến giờ anh Long xả thân cứu bà như vậy là vì cái gì? Anh ta thật sự rất thương bà mà.
Tôi không biết bà nghĩ sao nhưng nếu tôi là Long tôi cũng sẽ làm như vậy thôi, bởi vì tôi cũng là một người anh…
Trong đầu Mộc Thảo hiện giờ đã hoàn toàn trống rỗng, cô nhớ đến lúc hai anh em cùng ở bên nhau dưới gốc táo trước sân thuở ấu thơ.
Mộc Long đang đu vắt vẻo trên một cành cây và ném cho cô một trái táo.
Anh hỏi:
– Nè nha Mộc Thảo! Sau này em muốn làm cái gì nào?
– Em hả? Với Gift của mình thì ông nói em có thể trở thành bác sĩ hoặc là tu sĩ gì đó.
Còn anh thì sao? – Cô đáp lại với ánh mắt ngây thơ.
– Anh không biết nữa! Có lẽ anh sẽ làm… bảo vệ.
Tuy anh học hành không giỏi lắm nhưng đánh nhau thì là chuyện khác à nha! – Long đáp.
– Vậy thì anh làm bảo vệ riêng cho em đi! Rồi em trả lương cho anh! Chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời luôn! – Mộc Thảo dụ dỗ.
– Được thôi! Anh sẽ làm vệ sĩ cho em cả đời vậy! Em hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc rồi.
Em yên tâm nha! – Long hứa hẹn.
Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng trong thoáng chốc.
Mộc Thảo òa lên khóc, chân nguyên và mộc mạc nhất… Cuối cùng cô đã có câu trả lời hoàn hảo cho chính bản thân mình.
Lẽ sống của Mộc Long là để bảo vệ cô, khi đã mất đi năng lực thì cuộc sống với cậu cũng không còn ý nghĩa gì nữa nên đã chọn cái chết để giải thoát cho chính mình cũng như trách nhiệm của Mộc Thảo.
Câu trả lời vốn giản đơn như vậy mà tại sao từ đầu cô không nghĩ ra chứ! Thảo ân hận vì đã nghĩ xấu về anh trai của mình nên khóc ngày càng lớn.
Cường lấy đầu của cô ấy tựa vào ngực mình rồi dỗ:
– Ngoan nào, nín đi rồi anh cho kẹo.
– Hu hu! Không chịu! Em chỉ muốn ăn táo thôi! Em cũng không cần anh phải bảo vệ cho em nữa.
Em chỉ muốn anh sống cùng em thôi! Hu hu – Mộc Thảo còn òa lên dữ dội hơn nữa làm Cường chẳng biết đường nào mà lần.
Trong một căn hẻm bốc mùi hôi thối, Thúy Vy – lớp trưởng của lớp 10C1 đang nói chuyện với một kẻ mặc áo choàng đen…
– Đây là toàn bộ tư liệu mà tôi thu thập được sau trận chiến vừa rồi.
Quả nhiên Nghĩa có thể tiêu diệt hoàn toàn một Quỷ Vương một cách dễ dàng! Và năng lực của Mộc Thảo thật là đáng kinh ngạc! – Cô ta đưa cho “người đó” một xấp tài liệu.
– Thúy Vy ơi là Thúy Vy, sao cô ngốc đến mức để người khác theo dõi mà không hay biết vậy hả? Xin lỗi, đành phải tạm biệt cô thôi.
Dù sao thì cũng cám ơn nhiều nhé! – Hắn ta nói bằng một giọng rè rè trước khi tận tay ra một đòn kết liễu Thúy Vy bất chấp cô ta đã quỳ gối mà van xin hắn tha mạng.
– Chí Cường tái sinh sao? Thật là hoài niệm đấy!
Hắn ta thở dài buồn bã trong khi lấy từ xấp tài liệu ra hình của Cường… Hưm, hắn không sợ người thanh niên này có thể phát hiện ra được điều gì đó đâu vì hắn đã ra tay diệt trừ đầu mối duy nhất của cậu ta một cách gọn gàng và sạch sẽ nhất rồi…
Bằng… [Hủy Diệt]..