Năm 2018 – 2019 là khoảng thời kì đỉnh cao của nền bóng đá Việt Nam vì vậy mà số lượng sân đấu được dựng lên với một diện tích siêu khủng cũng được dựng lên ở nhiều nơi.
Lúc này, ở một vùng ngoại ô của thành phố Vinh xinh đẹp, đối diện với ngọn núi Quyết xinh đẹp với bao quá khứ oai hùng, một khu vực rộng lớn cũng được chọn để xây sân bóng. Bây giờ, ở đây toàn những ngôi nhà nhỏ bị bỏ hoang đầy mùi ẩm mốc, không khí tràn đầy sự tĩnh mịch và yên bình nhưng chỉ sau không lâu nữa thôi, ở đây sẽ là một khu vực ồn ào, năng động.
Lúc này trong một ngôi nhà bỏ hoang là một tên thanh niên đang thực hiện di chuyển các đồ vật còn sót lại trong các ngôi nhà. Dù mới 12 tuổi nhưng lại có một vóng dáng quá hoàn mĩ: cao 1m65, hơi gầy nhưng vẫn thấy được những cơ bắp săn chắc, nét mặt thanh tú, đáng yêu với làn da trắng bóc như lòng trắng trứng, nhìn là muốn nựng, có thể khiến bao cô gái phải đắm say.Bất quá, tên này không biết cách làm đẹp cho bản thân nên đầu tóc bù xù, mặt lem luốc,quần áo lộn xộn nên chẳng ai theo.( Thế mà cứ kêu trời sao không có gái theo)
Hắn ta tên Dương Tinh. Là một đứa trẻ mồ côi, không ai biết được cha mẹ của cậu ở đâu. Cậu lớn lên dưới sự yêu thương của các sơ và là đứa trẻ được các sơ yêu mến nhất. Dương Tinh rất thông minh, nhớ nhanh và học nhanh ; bên cạnh đó còn có một sức khoẻ tuyệt vời đến mức vượt qua người trưởng thành biết bao nhiêu lần nên đã giúp cho mọi người rất nhiều.Hôm nay Dương Tinh đến đây là tìm những thứ đồ đạc có thể sử dụng được để đưa về.
Dương Tinh đang vào một căn nhà kì lạ hơn các ngôi nhà khác rất nhiều vì bề ngoài bình thường nhưng bên trong chủ yếu là màu đen và tím mang lại sự huyền ảo, kì bí. Tiến vào Dương Tinh mới bất ngời vì không có một phòng ốc một nào cả, chỉ có một sảnh chính rộng lớn.
Bên giữa sảnh chính chỉ có một cái bục duy nhất, trên bục là một lồng kính. Kì lạ, hiếu kì, Dương Tinh tiến lại. Không biết chủ nhân của ngôi nhà nghĩ gì mà khi Dương Tinh tiến lại trước bục, hai cái pháo khói bắn ra làm Dương Tinh chỏng vó xuống sàn. Có khói, khung cảnh trở nên kì bí hơn, đến đây Dương Tinh biết chủ nhà thích phù thuỷ rồi. Trong hộp kính là một hộp gỗ khác, nó đỏ chót với nhiều hoa văn nhưng cậu không thể thấy rõ. Nhẹ nhàng gỡ hộp kính ra và lấy chiếc hộp gỗ bên trong. Dương Tinh lại cẩn thận mở hộp với cảm giác hồi hộp nhưng khi mở chiếc hộp ra, một con quạ thả các dấu chấm đeen qua đầu. Bởi vì trong chiếc hộp gỗ đó là một chiếc hộp gỗ khác màu vàng. Thật là trớ trêu, sau 1 tiếng chiếc hộp chỉ bé lại bằng lòng bàn tay. Đúng lúc này khi Dương Tinh mở chiếc hộp, cuối cùng cũng có vật phẩm. Trong hộp là một cái vật hình tròn bằng đá, giống giống cái la bàn nhưng có nhiều hoa văn hơn.
Cầm lên, một cảm giác mát lạnh tràn vào cơ thể Dương Tinh, cảm cảm thấy như có nguồn năng lượng nào đó đang tấy rửa linh hồn, Dương Tinh cảm thấy cậu có sự biến đổi rõ rệt về các giác quan của mình. Bỗng ‘’ tích ‘’, trên mặt cái tròn tròn này là 1 giót máu chảy ra từ vết thương trên tay. Không thể tin được, những đồ hoạ hoa văn bắt đầu phát ra những ánh sáng huyết sắc, một cảm giác kì dị cuốn quanh cơ thể Dương Tinh và… hắn đã biến mất và ngôi nhà vẫn vậy.
- -----------------------giải phân cách---------------------
Trong một vùng không gian huyết hải, khu vườn xinh đẹp gồm những loại cây ăn thịt người đang chào đón một cậu bé khỏng 12 tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, cute. Và đó là Dương Tinh. Tỉnh dậy, ngồi thẫn thờ cho đến khi đầu óc có vẻ tốt hơn nhiều, cậu ngồi dậy ngắm nhìn xung quanh. Cậu chỉ thấy mỗi bông hoa ở đây rất đẹp ( hoa chưa mở mồm), đi loanh quoanh tìm người nhưng không có một ai hết. Một hồi sau, đói bụng, ngước nhìn, cậu thấy một quả cây một màu kim sắc treo lơ lửng trên đầu, trên vỏ nó là hình vẽ những cơn sóng, đói quá cậu hái xuống và ăn ngon lành., không ngờ ăn một quả là thấy no.
Đêm về ( theo cậu cảm nhận), lại thấy đói bụng, Dương Tinh lại tìm đại một trái cây rồi lại ăn tiếp. No bụng, cậu muốn nghỉ ngơi nhưng không thể nào nghỉ ngơi được. Ngồi chán, Dương Tinh mới nhớ không nhìn thấy cái la bàn ( gọi cho tiện) ở đâu cả, cậu đi tìm xung quanh cũng không có thấy. Đúng lúc này cậu cảm thấy ấm áp ở ngực, mò mẫm nhưng không thấy gì. Nhớ đến các phim tiên hiệp gì đó cậu hay xem, cậu cảm nhận bằng hồn của mình và cậu thấy nơi ngực mình là cái la bàn. Lấy nó ra, không may nó trật tay cậu rồi rơi xuống đất. Cậu không thấy tiếng động mà khi cái la bàn rơi xuống mặt đất, một ánh sáng kim quang xuất hiện. Một lúc sau, trước mặt cậu là 1 viên tinh châu to bắng quả bóng bàn, bên trong cậu thấy những màu sắc như đang cuộn tròn vào nhau tạo ra hỗ đen vậy. Bên cạnh viên châu kì lạ này là một quyển sách cũ kĩ.Mở quyển sách ra, cậu thấy được sự bất ngờ vô cùng lớn vì trong quyển sách vẽ rất nhiều các hành ảnh cách tu luyện các bí kíp võ công và một ben là những điều đáng lưu ý.Giở đến những trang sau cùng, Dương Tinh phải phụt máu vì đây vẽ Xuân cung đồ ( chắc các dh đã hiẻu). Dù cậu tuổi còn nhỏ nhưng cậu đều hiểu hết.
Bỗng bất ngờ, viên châu kì dị đó thâm nhập vào cái người ta gọi là đan điền của cậu.Dương Tinh cũng không bận tâm đến nó, cậu giở trang đầu tiên của cuốn sách và bắt đầu luyện tập. Trang thứ nhất ghi là Phá sơn quyền. Nó gồm có 3 thức:
- Thức thứ nhất: 1 quyền lở núi, 3 quyền phá núi
- Thức thứ hai: 1 quyền phá núi
-
- Thức thứ ba: một ngón tay phá núi
Công pháp này tập trung vào việc nén khí vào bàn tay và ngón tay, quyền càng nhanh, càng mạnh thì sức hiệu quả càng cao. Thức thứ 2 mạnh gấp 3 lần thức thứ nhất, thức thứ 3 mạnh gấp 10 lần thức thứ nhất.( Tuy nhiên đây là công pháp cho những cảnh giới thấp nhất)
Dương Tinh chăm chỉ tập luyện, đã 3 ngày kể từ lúc đó và khi đêm đến, cậu cũng quá vui mừng phấn khích khi đã luyện xong thức thứ 2, đi xung quanh tìm mãi cậu mới thấy quả trái cây đó và hái xuống.Cậu đã ăn 4 trái nhưng cậu vẫn thấy kì lạ, chỉ cần ăn 1 trái thì 24 h sẽ no, và ăn xong thì năng lượng cũng được phục hồi. Không quan tâm nữa, cậu ăn trái cây xong thì bỗng giữa không qian huyết hà này bắt đầu nổi bão, tạo thành một cái lốc xoáy, một giọng nói vang lên:
- Việc cần làm đã làm, giờ hãy đi đi!!!
Thế là khi đang hưởng thụ sau bữa ăn, Dương Tinh đã bị cuốn vào vòng xoáy, Huyết Hà không gian trở lại với sự bình yên.
p/s: Mong mọi người góp ý