Linh Vũ Cửu Thiên

Tay phải nắm chặt, Hàn Phi thi lễ về phía lão đầu Đa Đức: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Cảm ơn lễ vật cùng chúc phúc của ngài!

-Đụng phải tiểu tử ngươi ta thực sự là thiệt lớn mà! Đi thôi, nhớ kỹ nếu có cơ hội trở về tới đây nói chuyện tâm sự với ta…

Đa Đức khoát tay nói.

Hàn Phi mỉm cười xoay người rời khỏi võ các.

Tại cửa lớn thánh đường, hắn đụng phải Hạ Thiên Nhai, kết quả bị đối phương ngăn cản lại:

-Hàn Phi nghe nói ngươi muốn tới Vương Đô đi?

Vừa thu được hai truyền thừa thủy tinh vào trong túi, tâm tình của Hàn Phi rất tốt, cũng không tính toán tới sự vô lý của đối phương chỉ nhàn nhạt nói rằng:

-Không sai, nếu như ngươi muốn tìm ta khiêu chiến, thì cứ tới.

Hàn Phi chế nhạo làm cho khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên Nhai đỏ lên. Năm đó Hàn Phi vừa tiến nhập vào Thánh đường, Hạ Thiên Nhai có từng nói qua đợi khi Hàn Phi tấn chức nhị giai song phương quyết đấu một trận.

Nhưng mà Hàn Phi bình thường rất ít khi xuất hiện tại thánh đường. Hơn nữa tiến bộ của Hàn Phi cực nhanh vượt qua tưởng tượng của mọi người. Hai người tới giờ vẫn chưa có cơ hội giao thủ ---- đương nhiên chính yếu là Hạ Thiên Nhai không có nắm chặt tất thắng, đối với võ sĩ kiêu ngạo như hắn, một lần thất bại chính là sỉ nhục cả đời. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Không cần đi Vương Đô, chúng ta…

Hắn vừa muốn chúng ta hiện giờ đấu một chút, đột nhiên nhìn thấy huy chương mới tinh trước ngực Hàn Phi.

Tam giai? Hạ Thiên Nhai không dám tin tưởng vào mắt mình nữa, chữ “Tam” màu vàng xuất hiện chói lọi trước mắt, nhất thời hắn thất thanh nói:

-Tam giai? Ngươi tấn chức tam giai khi nào?

Lúc này biểu hiện trên mặt Hạ Thiên Nhai vô cùng đặc sắc, Hàn Phi không nhịn được cười nói:

-Ngay vừa rồi, cho nên ta mới nói câu kia, ngươi tùy tới có thể lên Vương Đô tìm ta.

Lúc nói xong, Hàn Phi nghiêng người tránh khỏi Hạ Thiên Nhai đang đứng ngây ngốc trước cửa, nghênh ngang rời đi.

Đợi khi Hàn Phi biến mất tại đầu đường, Hạ Thiên Nhai như tỉnh như mộng mới đuổi tới lớn tiếng hô:

-Hàn Phi ngươi chờ đó, một ngày nào đó ta nhất định sẽ vượt lên trước ngươi!

Hài tử đáng thương! Hàn Phi lắc đầu.

Tâp Thủy thành thực sự quá nhỏ rồi, Hàn Phi tuy rằng tự tin trên con đường võ đạo mình không thua bất luận kẻ nào. Nhưng hắn cũng biết trên đại lục rộng lớn này tuyệt đối không thiếu thiên tài cùng cao thủ, không ngừng hướng tới những ngọn núi cao lớn xa hơn mới là truy cầu của hắn.

Về phần Hạ Thiên Nhai, Hàn Phi chưa từng coi hắn là đối thủ của mình.

Lúc rời khỏi thánh đường, Hàn Phi cũng không có vội vã trở về nhà, trước khi đi Vương Đô Tắc Ân, hắn còn một việc cuối cùng phải hoàn thành.

Dọc theo con đường bằng đá thô, hắn hướng tới khu phía nam tập thủy thành mà đi tới. Chuyển qua mấy con đường, con đường dần dần trở nên không sạch sẽ và rộng rãi nữa. Những kiến trúc bên đường lúc này đã thấp bé cũ nát rồi, có thể nhìn thấy cửa hàng ngày một ít đi.

Khu nam Tập Thủy Thành, là khu bình dân, phạm tội cùng dân đen cư tụ. Trên mặt đất thuộc về chỗ trũng nhất của thành thị, đi xuyên qua có thể thông tới con sông nhỏ phía ngoài thành.

Trong không khí nơi này luôn tràn ngập một cái mùi bụi bặm, ở đây hiển nhiên không thể sạch sẽ ngăn nắp được rồi. Nhưng mà khu nam Tập Thủy thành này là nơi tập trung nhân khẩu nhiều nhất. Trong các khu nhà hai bên đường luôn luôn chật cứng người, tiểu hài tử mặc quần áo cũ nát đang nô đùa ầm ĩ chạy qua chạy lại trong các ngõ nhỏ, dùng ánh mắt hiếu kỳ cùng ngưỡng mộ nhìn Hàn Phi.

Ở nơi đây có thể nhìn thấy những khất cái năm ở góc đường, trong hẻm nhỏ âm u thỉnh thoảng nhìn thấy vài người lén lút đi lại, vài nữ lang tô son đánh phấn tựa vào bờ tưởng, hướng tới người đi đường cười quyến rũ.

Nhìn hẻm nhỏ giăng khắp nơi Hàn Phi do dự một chút, hắn phát hiện mình đánh giá mình quá cao, cũng có chút đánh giá thấp trình độ phức tạp của địa phương này.

Vừa lúc ở phía sau, lại có vài tiểu hài tử chạy sát qua người hắn. Hàn Phi đưa tay ôm lấy một đứa chạy ở cuối cùng, thoải mái bế lên trên người mình.

Tiểu hài tử mới trên dưới mười tuổi sợ run cả người, đôi mắt vô tội mở to nhìn Hàn Phi, nhất thời có dáng dấp muốn khóc tới nơi.

-Không sợ, ta chỉ hỏi ngươi một chút thôi, ngươi có biết đường đi tới tiệm tạp hóa của lão Xích Tạp thế nào không? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hàn Phi mỉm cười hỏi.

Nghe thấy hỏi đường, tiểu hài tử nhất thời thở dài một hơi nhẹ giọng trả lời:

-Ta biết, đi tới ngã rẽ phía trước, rẽ trái, sau đó đi bên phải, rồi sau đó…

-Dừng! Dừng! …

Hàn Phi vội vã nói:

-Không bằng ngươi dẫn ta qua đó được rồi.

Hắn móc trong túi tiền ra một đồng bạc, nhét vào tay tiểu tử nói:

-Đây là thù lao cho ngươi!

Nắm đồng bạc sáng trong tay, tiểu hài tử hé răng cười vui như tết, nhanh chóng chạy lên phía trước dẫn đường, bạn bè nó cũng hiếu kỳ chạy sát theo sau.

Liên tiếp đi qua vài vòng hẻm nhỏ chật hẹp, tiểu tử đưa Hàn Phi tới trước cửa một tiệm tạp hóa đổ nát.

Cửa hàng này nay cả chiêu bài cũng không có, trên mặt đất bày đủ mọi đồ dùng hàng ngày, củi gạo, dầu, muối, mắm,… cái gì cũng đều có cả. Cửa hàng như thế này ở trong trung tâm phồn hoa thành phố là không thể nhìn thấy, nhưng ở khu nam này thì lại rất thông thường.

Nếu không phải biết trước, Hàn Phi rất khó tin tưởng đây là một trong những phòng làm việc của đạo tặc công hội ở thành Tập Thủy. Nhưng mà hắn tin tưởng bỏ năm đồng vàng mua tin tức từ công hội người mạo hiểm hẳn là không sai.

Hàn Phi lúc chạy tới, đã có hai gã người mạo hiểm vẻ mặt bưu hãn từ trong cửa hàng đi ra ngoài. Bọn họ nhìn thấy Hàn Phi trước cửa, trên mặt không khỏi lộ ra chút nghi ngờ, nhưng khi hai người nhìn thấy huy trước võ sĩ trước ngực Hàn Phi lập tức mặt biến sắc, vội vã rời đi.

Vỗ vỗ đâu tiểu hài tử dẫn đường, Hàn Phi cất bước đi vào trong tiệm tạp hóa. Một trung niên nam nhân mập mạp xốc đầy mỡ bụng của mình từ trong phòng trong chạy ra nhìn thấy Hàn Phi tủm tỉm cười hỏi thăm:

-Vị võ sĩ đại nhân này, xin hỏi hài có cần gì không, đây là lần đầu tiên ngài tới quán? Là là điếm chủ, mọi người đều gọi ta là lão Xích.

Vị mập mạp dáng vẻ hèn mọn này không thể nghi ngờ chính là người phụ trách cái phòng làm việc này. Nếu tìm được rồi thì Hàn Phi trực tiếp nói rằng:

-Ta có vài món đồ muốn bán ra, nghe nói ở đây các ngươi thu mua tương đối cao, hơn nữa danh dự cũng tốt, cho nên…

Nghe thấy Hàn Phi nói, lão Xích điếm chủ mắt híp lại:

-Hoan nghênh, mời vào bên trong nói chuyện.

Buôn bán hàng lậu, dò hỏi tình báo, mướn người giết người, đây là các hạng mục kinh doanh của đạo tặc công hội. Bọn họ khác với dong binh công hội cùng mạo hiểm công hội, bọn họ lấy những nhiệm vụ không được quang minh chính đại cho lắm. Nơi có dương quang tất nhiên có bóng ma tồn tại, đạo tặc công hội thực lực cũng không yếu hơn so với hai đại công hội khác, lại càng có quan hệ với nhiều thế lực lớn.

Hàn Phi tới nơi này là muốn bán cái gì đó, đó chính là chiến lợi phẩm thu được từ đội tuần tra của Thiên Linh tộc lần trước. Trong đó có vài món hắn không biết giá trị, hơn nữa bản thân cầm hàng có chút phỏng tay, nếu như là Sa Hân ở tiệm cầm đồ thì có vẻ không được.

Hắn trong lúc vô ý nghe nói đạo tặc công hội danh dự tốt, cho nên mới dùng tiền hỏi mua tin tức chuẩn bị bán ra chút tiền.

Giá cả của đấu kỹ cao giai quả thực rất đắt rồi, lần này đi võ đường gia tộc học tập tài nghệ cao thâm, nếu như bên người không chuẩn bị ít tiền, với thân phận của hắn mà ở cái nơi tập trung toàn bộ tinh anh của gia tộc thì tuyệt đối không tốt lắm. Điểm này hắn từ trong miệng Hàn Kỳ Ti cô cô mà biết được, truyền thừa linh tinh của võ đường gia tộc cũng phải dùng tiền mới mua được.

Tại mật thất phía sau cửa hàng, Hàn Phi gỡ bọc hành lý trên vai xuống, toàn bộ gì ở trong đổ hết lên bàn.

Một thanh pháp trượng, một khoái kiếm linh vũ khí, còn có vài món trang sức vật phẩm cùng cung màu xanh, tất cả đều là Hàn Phi cướp được trên người chiến sĩ Thiên Linh tộc. Từng này thứ có thể bán được bao nhiêu tiền hắn cũng không rõ, chỉ có thể trông cậy vào tín dự của đối phương tốt như trong truyền thuyết mà thôi.

Lão Xích tỉm mỉ kiểm tra từng kiện một, giám định một hồi không sai biệt lắm mất nửa giờ mới hoàn tất, cuối cùng mân mê miệng nói rằng:

-Không tồi, những thứ này phẩm chất không tồi, khoái kiếm cùng linh cung đều là vũ khí chế thức trong quân đội Thiên Linh tộc, rất khó thấy được, nhất là chuôi linh pháp trượng này lại càng là thứ tốt, bốn vật phẩm trang sức cũng tốt.

So sánh với lão bản Sa Hân ở Tập Thủy thành, vị lão Xích mập mạp này quả thực thành thực đáng tin cậy hơn nhiều.

-Mấy thứ này nếu như đưa tới phòng đấu giá mà bán đi, ta phỏng chừng có thể bán được ít nhất một hai vạn đồng vàng, thế nhưng ngươi biến là xuất sứ của mấy thứ này có chút vấn đề, chỉ có thể âm thầm xuất thủ, cho nên giá cả là…

Hàn Phi mỉm cười nói:

-Lão bản cứ việc nói thẳng được bao nhiêu tiền là được rồi, chỉ cần giá cả hợp lý là được.

-Tối đa chỉ có thể xuất ra 8000 đồng vàng!

Lão Xích suy nghĩ một chút rồi nói.

Cái giá này đã vượt lên trước mong muốn của Hàn Phi, hắn không chút do dự nói rằng:

-Thành giao!

Hắn sảng khoái như vậy cũng ngoài dự liệu của đối phương, lão Xích có chút hưng phấn chà tay nói rằng:

-Tốt lắm ta lập tức trả tiền mặt cho ngươi, nếu như lần sau còn có hàng hóa tới tìm ta, bảo đảm giá cả vừa phải.

-Nhất định! ~ Hàn Phi mỉm cười nói.

8000 đồng vàng đổi thành 80 linh tinh tệ đưa cho Hàn Phi, bằng không một mình hắn đúng là không thể cầm đi hết được. Ngoại trừ tiền cầm được ra, hắn còn lấy được khối xích nhãn khách quý, lão Xích nói khối bài tử này là chứng minh quý khách đạo tặc công hôi, có thể hưởng ưu đãi không nhỏ.

Trong quá trình giao dịch, thần thức nhạy cảm của Hàn Phi cảm thấy được chung quanh mật thất có năm người đang ẩn nấp, phòng làm việc của đạo tặc tuyệt đối không vô hại như cái nhìn bề ngoài về nó.

Nhưng mà việc này cũng không quan hệ với hắn, bán đồ thu tiền, việc cuối cùng hắn cũng làm rồi. Sau hai ngày, Hàn Phi đã chính thức bước lên con đường tới vương đô --- mang theo đầy đủ tiền bạc trong người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui