Linh Vũ Cửu Thiên

Người dùng cung nỏ này cầm một khinh nỏ được chế tạo bằng gỗ trong tay, hắn không ngờ được nỏ tiễn mình bắn ra lại bị một tiếng hô của Hàn Phi là rơi xuống. Mà càng đáng sợ hơn chính là mũi tên thứ hai còn chưa kịp đưa lên trên dây thì Hàn Phi đã xông tới giết rồi!

Kiếm quang màu vàng chợt lóe đi qua, “xì” một tiếng, cả người bắn nỏ cùng khinh nỏ trong tay bị đấu khí Phá Giáp vô kiên bất tồi trực tiếp chém thành hai nửa. Nội tạng cùng máu tươi của hắn nhất thời chảy ra loang lổ mặt đất.

Một một người bắn nỏ khác sợ tới hồn phi phách tán, không dám hướng tới Hàn Phi bắn tên nữa mà lùi lại lui mình trong bụi cỏ sau đó xoay mình bỏ chạy, ngay cả khinh nỏ trong tay cũng ném đi.

Nhưng tốc độ của hắn so với khinh công của Hàn Phi thì đúng là một trời một vực. Chỉ trong một cái chớp mắt Hàn Phi đã lướt tới phía sau lưng hắn nhanh như thiểm điện.

Kiếm quang chợt lóe, một đầu người bay lên!

Hiện tại Hàn Phi đã tấn chức huyền môn sinh tử quyết đệ tứ trọng thiên rồi, nguyên thần nội uẩn, tinh khí hồn hậu. Tiên thiên chân khí còn mạnh hơn mấy lần so với trước đây, mà khinh công hoàn toàn dựa vào chân khí vận hành do đó cũng được đề thăng thật lớn, tốc độ càng nhanh, xuất thủ càng thêm ngoan chuẩn.

Hắn như là một mị ảnh màu đen sát nhân vô hình trong truyền thuyết mà xuyên qua rừng cây. Mỗi một lần kiếm quang thoáng xuất hiện, một gã đạo tặc theo đó mà tử vong, tiếp kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Chỉ một thời gian ngắn sau đã không còn một cung tên nào từ trong rừng bắn vào đoàn xe trên sơn đạo hơi nghiêng này nữa. Đám cung tiễn thủ đạo tặc toàn bộ đã chết thảm dưới kiếm của Hàn Phi, hoặc là chạy trốn tứ tán, còn thời gian đâu mà công kích người khác.

Những dong binh bị vũ tiễn áp chế ở gần đoàn xe nhất thời tinh thần đại chấn, bọn họ bắt đầu đứng lên công kích bọn đạo tặc, một số lấy từ trong xe ngựa ra một vài cung nỏ, lập tức triển khai phản kích.

Đoàn đạo tặc đương nhiên sẽ không tùy ý để cho Hàn Phi tàn sát cung tiễn thủ của mình. Một tiếng quát rống giận vang lên, ba võ sĩ buông tha vây công dong binh chuyển hướng vọt tới Hàn Phi.

Tới hay lắm! Hàn Phi vẫn còn giết chưa đã tay không thèm tránh né mà tới đón đầu. Trọng kiếm vung lên, một đạo Viêm Long Phá phát ra, đấu khí hỏa diễm cấu thành hỏa long rít gào công kích tới đối thủ.

Ba gã võ sĩ đạo tặc quá sợ hãi, bọn họ không thể ngờ được thực lực của Hàn Phi lại mạnh mẽ tới như vậy, vừa ra tay đã là cao giai đấu kỹ rồi. Một võ sĩ không né tránh kịp, bị hỏa long đánh tới trước mặt!

-A!!!!


Hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng bi thảm, cả người bị hỏa diễm bạo liệt đốt thành tro bụi trong nháy mắt, đúng là không thể chết thê thảm hơn được nữa.

Hai võ sĩ khác tuy rằng may mắn né tránh được công kích của Viêm Long, nhưng mà bọn họ đã bị dọa cho vãi cả ra quần rồi, xoay người liều mạng chạy về hai phương hướng khác nhau.

Những võ sĩ lưu lạc trở thành đạo tắc này tuyệt đối là những người mạo hiểm lưu lạc bốn phương. Bọn họ đều có võ giai cực thấp, rất nhiều người chỉ biết một hai loại đấu kỹ, nhưng lại không cam lòng làm việc ở trong một dong binh đoàn. Cho nên rất nhiều người ôm ý niệm kết bè kết đảng đánh cướp thương đội cùng người qua đường để kiếm số tiền lớn.

Những đoàn đạo tặc này là những đoàn thương nhân nhỏ cùng người dân bình thường giận thấu xương. Thủ đoạn của bọn chúng độc ác, chuyện gì cũng dám làm. Để không bị phát lệnh truy nã, lúc cướp sạch thường thường không để lại một người sống nào, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Các quốc gia tuy rằng tốn hao rất nhiều khí lực bao vây tiễu trừ bọn chúng, nhưng đám đạo tặc luôn luôn xuất hiện, có tiễu trừ thế nào cũng không xong.

Nhưng mà bản chất của chúng là ô hợp, đám đạo tặc bình thường không phải là một tổ chức nghiêm mình cùng hoàn thiện về mặt kỷ luật. Cho nên một khi đụng phải cường giả lợi hại như Hàn Phi, chạy trốn là lựa chọn đầu tiên của bọn chúng.

Nhưng là bọn chúng chạy trốn cũng phải nhìn xem Hàn Phi có đồng ý đáp ứng không nữa, giết người càng nhiều thì sát khí càng nặng. Hàn Phi ở trong thùng xe phiền muộn đã mấy ngày rồi, hiếm khi đụng phải cơ hội đi ra ngoài thư giãn gân cốt như thế này, hắn làm sao có thể đơn giản mà bỏ qua cho những tên vô lương tâm thế này.

Giống như diều hâu bắt thỏ, Hàn Phi lăng không nhảy lên đuổi theo một võ sĩ chạy trốn. Trọng kiếm trong tay hắn mang theo tiếng gió rít gào từ đằng sau lưng chém thẳng xuống. Sau đó lần thứ hai dựng thân lên đuổi theo một gã võ sĩ khác, chỉ cần một kiếm là một cái đầu bay lên!

Mười bước giết một người, ngàn dặm không chừa một ai! Trong giờ khắc này, Hàn Phi phảng phất như được trở về thời loạn thế giang hồ, trường kiếm cuồng ca cười với địch, có ta là vô địch!

Tình thế chiến đấu xoay chuyển triệt để trong thời gian ngắn. Hàn Phi như thần binh giáng trần một hơi chém giết hơn mười đạo tặc, trong đó còn có ba võ sĩ. Đám còn lại thấy tình thế không ổn liền lập tức giải tán mất. Chúng ỷ vào quen thuộc địa hình quanh đây rất nhanh biến mất trong rừng.

Hàn Phi cũng không có truy kích, hắn đã giết đủ rồi, sát ý có thể đề thăng chiến lực, thế nhưng nếu không khống chế được thì sẽ làm chính mình trở nên điên cuồng.

-Hàn Phi ngươi quá lợi hại rồi!

Thanh âm từ phía sau truyền tới, trong thanh âm còn mang theo chút kinh ngạc không thể ức chế nổi.


Hàn Phi quay đầu nhìn, nhíu mày nói:

-Ngươi làm sao mà bị thương?

Người nói chuyện chính là Vân Dương đồng hành với hắn, hắn cầm theo trường kiếm còn nhiễm máu, trên vai trái còn cắm một mũi tên, máu tươi đỏ sẫm không ngừng chảy xuống từ vết thương.

-Không cẩn thận…

Vân Dương cười khổ nói, hắn giống như Hàn Phi, nhảy vào trong rừng cây đánh chặn những tên đạo tặc bắn tên. Bởi vì kinh nghiệm chiến đấu còn chưa đủ nên bị bắn trúng, tuy rằng tiếp theo hắn cũng giết được người bắn tên nỏ kia, thế nhưng với một võ sĩ như hắn mà nói cũng là một loại sỉ nhục ít nhiều rồi.

Trên thực thế dưới tứ giai mà nói, võ sĩ đối với chiến sĩ phổ thông cùng cung tiễn thủ cũng không phải là bách chiến bách thắng. Không có hộ giáp bảo vệ, những vũ khí sắc bén cũng có thể tạo thành uy hiếp nghiêm trọng với võ sĩ.

Nhưng mà khi ra ngoài của Hàn Phi, biểu hiện của Vân dương kém Hàn Phi không phải là ít, làm cho hắn khó tránh khỏi có chút thất lễ:

-Ta nhớ ngươi hình như là nhị giai võ giả đi, sao còn mạnh hơn cả tam giai võ sư vậy?

Vân Dương tận mắt nhìn thấy Hàn Phi dùng Viêm Long Phá hủy diệt một võ sĩ đối phương. Đấu kỹ lợi hại như vậy không phải là nhị giai võ giả có thể phóng ra được, nhưng là Hàn Phi không có đeo huy chương võ sĩ nên hắn cũng chỉ dám suy đoán mà thôi.

-Ta hiện giờ là tam giai rồi!

Hàn Phi đi tới bên người hắn nói rằng:

-Ngươi không nên cử động, ta rút tên ra giúp ngươi!


-Tam giai…

Dự đoán trong lòng đã được chứng thực, Vân Dương cũng không biết phải nói gì, luận tuổi tác Hàn Phi còn nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng trên con đường võ đạo hắn lại kém tới hai giai.

Hàn Phi rút chủy thủ tùy thân của mình ra rạch y phục trên vai Vân Dương. Hắn thành thạo vẽ một lỗ hổng nhỏ ở trên vết thương, sau đó cẩn thận rút mũi tên ra đồng thời đắp thuốc trị thương vào đó:

-Tự mình làm đi, chỉ chút nữa là không sao rồi, ở đây không có linh pháp sự, tạm thời cố chịu đau nhé.

-Cảm tạ! ~ Vân Dương cảm kích nói, ánh mắt hắn nhìn Hàn Phi đầy kính phục. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Lúc này toàn bộ chiến đấu đã xong, các dong binh đang quét dọn chiến trường, nhìn thấy đạo tặc còn chưa chết thì bổ thêm một kiếm, coi như là một loại nhân từ.

Làm cho Hàn Phi có chút kinh ngạc chính là, hắn nhìn thấy dưới một gốc cây rừng là Tư Đặc Lâm, vị thiếu nhiên tóc vàng anh tuấn một tay chống lên cây nôn thốc nôn tháo. Một gã dong binh ở bên cạnh vỗ vỗ vai Tư Đặc Lâm cười thiện ý nói:

-Lần đầu giết người sao? Ha ha, không có vấn đề gì, loại chuyện này giống như lên giường cùng đàn bà ấy mà, lần đầu tiên thì khẩn trương nhưng lần thứ hai ngươi sẽ hưởng thụ rồi!

Tư Đặc Lâm thổ càng mạnh hơn, nhưng hắn có thể nâng kiếm giết người, cũng là ngoài ý liệu của Hàn Phi rồi.

Đợi khi ba người Hàn Phi trở lại thùng xe, hai gã thủ lĩnh thương đội cùng thủ lĩnh đội trưởng dong binh đội vội vã chạy tới, bọn họ cùng nhau biểu thị cảm tạ đối với bọn Hàn Phi.

Thời gian chiến đấu bạo phát, hai thủ lĩnh thương đội đều sợ hãi chui dưới thùng xe không dám ra ngoài, cho nên chuyển nguy thành an như thế nào cũng không rõ ràng lắm. Khi nghe đội trưởng dong binh nói được đám người Hàn Phi xuất thủ tương trợ, chạy tới cảm tạ cũng là chuyện thường tình.

-Không cần khách khí, tất cả mọi người đi cùng nhau, chúng là là võ sĩ, đụng phải đạo tặc đương nhiên phải xuất thủ.

Hàn Phi mỉm cười nói.

Đội trưởng dong binh đội cảm tạ hắn rối rít nhất, nếu như không phải Hàn Phi xuất thủ đúng lúc, hắn không có khả năng chỉ tổn thất ba thủ hạ. Phải biết rằng số lượng đạo tặc tuyệt đối nhiều hơn dong binh, hơn nữa công kích lén, chân chính là tránh được một kiếp nạn rồi.

-Thủ hạ của ta đang thanh lý chiến trường, chờ một chút sẽ mang tất cả chiến lợi phẩm cho ngài nhìn.


Đội trưởng dong binh rất cung kính, khách khí nói rằng.

Dù cho là đạo tặc, trên người luôn luôn tìm ra được cái gì đó. Mục đích của các dong binh khi thanh lý chiến trường là như vậy, nhưng mà Hàn Phi không thể nào coi trọng đám vụn vặt này được:

-Không cần, các ngươi thanh lý nhanh lên một chút, nắm chặt thời gian lên đường đi.

Trong khẩu khí của Hàn Phi ít nhiều mang theo vị của người bề trên, nhưng đội trưởng dong binh đội này không chút nào khó chịu, trái lại còn âm thầm mừng rỡ.

Thủ lĩnh hai thương đội đưa danh thiếp cho Hàn Phi biểu thị nếu như cầm danh thiếp tới hiệu buôn của họ ở Tắc Ân sẽ được hưởng ưu đãi.

Tác dụng của danh thiếp này cùng với danh thiếp của Hàn Phi ở kiếp trước cũng không sai biệt lắm. Nhưng là cái này do bạc mỏng chế thành, trên mặt có khắc ký hiệu của hiệu buôn cùng tên người chủ sự. Chế tác cái này cũng phi thường xinh đẹp, không phải tùy tiện đưa ai thì đưa được.

-Thực sự là keo kiệt, chúng ta cứu thương đội của họ, chỉ cho hai tấm danh thiếp, nếu như đổi là ta, ít nhất cũng phải mấy trăm đồng vàng rồi?

Chờ khi ba người rời khỏi, Vân Dương có chút bất mãn nói rằng.

-Mấy trăm đồng vàng?

Hàn Phi thưởng thức tấm danh thiếp trong tay, bật cười nói:

-Bọn họ tân tân khổ khổ chạy tới chạy lui một chuyến này, cuối cùng số tiền kiếm được chỉ sợ cũng chưa có mấy trăm đồng vàng à!

Những tiểu thương đội này làm mậu dịch đương nhiên không lớn, càng không có thực lực kinh doanh loại hàng hóa có lợi nhuận cao. Hơn nữa còn phải phí dụng thuê dong binh, mạo hiểm vô cùng, đi được một chuyện thu thập được mấy trăm đồng vàng thì tuyệt đối là buôn bán lời lớn rồi.

Không quá lâu sau, đoàn xe lại tiếp tục đi tới trên con đường sơn đạo này. Đám lữ khách kinh hồn bạt vía đang nhỏ giọng bàn luận, tin tưởng rằng những tao ngộ của họ trên con đường này sẽ trở thành ký ức khó quên suốt đời bọn họ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Ngày thứ năm, đoàn xe đã rời khỏi đường đất núi, tiến nhập vào bình nguyên bên ngoài vương đô Tắc Ân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận