Linh Vũ Cửu Thiên

Sáng sớm, thành Tắc Ân còn đang trong giấc ngủ say chưa tỉnh lại, cửa võ đường vừa mới mở ra, Hàn Phi đã từ trong đi ra ngoài.

Hộ vệ võ đường nhìn hắn gật đầu, hai tháng này, Hàn Phi mỗi ngày đều ra khỏi cửa, tối đa là một tiếng đồng hồ sau sẽ trở về, bọn họ mãi cũng thành quen rồi.

Hàn Phi đương nhiên là vội vàng đi tới Phi Thiên võ phô trả hàng, thuận tiện lấy đơn hàng mới. Trong chiếc nhẫn nạp vật của hắn là mười kiện linh vũ khí đã luyện chế tốt, tất cả đều là đơn hàng của ngày hôm trước. Giao hàng cấp tốc đó là một trong những chiêu bài danh tiếng của võ phô.

Cho dù không có chuyện đưa hàng hóa này, Hàn Phi cũng thích đi tản bộ trên những con đường sạch sẽ của thành Tắc Ân vào sáng sớm, hô hấp một chút không khí mới mẻ của buổi sáng sớm. Lúc này vương đô yên tĩnh an bình như một thiếu nữ dịu dàng.

Từ Hàn thị võ đường đi tới Phi Thiên võ phô ở quảng trường tự do cũng không xa lắm, đi bộ nhiều lắm chỉ cần năm phút đồng hồ là có thể tới nơi. Hắn đi qua quảng trường tự do trống trải, chuyển thân vào một cái hẻm nhỏ sâu, từ nơi này có thể đi tới phía sau võ phô một cách nhanh chóng --- từ chính diện rất khó đi vào bởi vì mỗi ngày vừa mở cửa thì đã có không ít võ sĩ vây quanh rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hẻm nhỏ khá chật, miễn cưỡng có thể cho một chiếc xe ngựa đi vào, hai bên là tường cao, ngẩng đầu có thể thấy sân thượng bên trên với những bồn hoa nhỏ bày ở đó, còn có hàng gậy gỗ vắt ngang để phơi quần áo cùng chăn đệm hàng ngày.

Bên ngoài ngõ nhỏ cách đó không xa là đường lớn sạch sẽ, tùy ý có thể nhìn thấy được những đống đồ vất đi đặt trong ngõ. Bởi vì nhà cao cách trở cho nên ánh mặt trời hầu như không thể chiếu xuống được nơi này, không khí có vẻ ẩm ướt.

Hàn Phi đi qua đi lại trong cái ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu này ít nhất hơn mười lần rồi, hoàn toàn có thể nói là nhắm mắt cũng có thể tìm được tới mục tiêu. Thế nhưng hôm nay khi hắn vừa bước vào trong hẻm nhỏ đã mơ hồ cảm thấy mình bị người rình.

Hàn Phi nhất thời nhíu mày, nhưng mà cước bộ của hắn cũng không vì thế mà dừng lại, bởi vì trước đây đã từng gặp phải người sống ở đây hiếu kỳ nhìn từ trên tầng lầu bên cạnh nhìn xuống.

Đi được xấp xỉ năm sáu mươi mét, phía sau hắn đột nhiên truyền tới một trận tiếng động. Hàn Phi bỗng nhiên quay đầu lại nhưng phát hiện trong đống rác cách đó vài mét có một con mèo hoang đang đuổi theo một con chuột. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hàn Phi cười, không nhịn được mà lắc đầu.

Hắn cũng không có phát hiện ra, trong một đống rác ở phía trước chừng năm sáu mét, có một đạo thân ảnh màu đen bỗng nhiên chạy ra!

Bóng đen này giống như quỷ dị, nó như là bóng ma thật sự vậy, vô thanh vô tức di chuyển nhanh không tiếng động. Bóng đen ngay lập tức lẻn lên trên tường, mượn lực gia tốc xông thẳng tới Hàn Phi, dĩ nhiên không có một chút tiếng động nào cả.

Lúc bóng đen xuất hiện, Hàn Phi còn không có quay đầu lại, một mũi nhọn lạnh lẽo đâm thẳng vào yết hầu của hắn, rõ ràng là một mũi chủy thủ dài chừng ba tấc.

Trúng mục tiêu! Chủy thủ màu bạch ngân không chút ngưng trệ xuyên thẳng qua đầu Hàn Phi. Thế nhưng làm cho kẻ này kinh ngạc chính là không có một chút máu nào chảy ra, ngay cả nắm tay cầm chủy thủ cũng xuyên thấu đi qua!

Tàn ảnh! Chủ nhân thanh chủy thủ sợ hãi cả kinh, nàng biết được mục tiêu của mình đã biết sự tồn tại của mình rồi, sớm đã tránh đi. Nhưng mà nàng không thể phát hiện ra được làm sao đối phương lại né tránh được một kích của mình.

Làm một thích khách kinh nghiệm cực kỳ phong phú, nàng biết mình đang nguy hiểm, thế nhưng dưới tình huống như vậy, nàng chỉ có thể thuận thế vọt qua, giật lại cự ly lúc trước.

Thế nhưng đây chỉ là hi vọng của nàng mà thôi.

Tàn ảnh vừa mất, lúc thích khách phi qua, một quyền không tiếng động đã đánh trúng hậu tâm của nàng, lực lượng khổng lồ chất chứa bên trong bỗng nhiên dũng mãnh tràn vào trong cơ thể nàng.

Mặc dù thích khác cũng rất thận trọng, thế nhưng hắn căn bản không thể nào tránh được một quyền bất thình lình này được. Vai trò của thợ săn với con mồi chuyển hoán chỉ trong tích tắc như vậy, chỉ trong hô hấp song phương đã quyết định số phận của đối phương.

Đấu khí đủ để đá vụn kim loại tan trong nháy mắt đã làm cho trái tim thích khách biến thành bột phấn. Cả người hắn đột nhiên phóng mạnh về phía trước, toàn bộ nội tạng cốt cách biến thành mảnh nhỏ. Dưới áp lực vô cùng lớn, chúng bị ép bắn ra khỏi miệng mũi, xé rách cơ thể nạn nhân mà phun ra ngoài, tràn đầy trong bộ trang phục dạ hành.

Chỉ nghe thấy lách cách một tiếng, thích khách mà trên tay nhuốm máu của không biết bao nhiêu ngươi đã nổ tan tành, máu thịt bay khắp nơi.

Cách đó mười mét, Hàn Phi hai mắt chớp động hung quang, chậm rãi thu hồi nắm tay.

Kỳ thực tại khoảnh khắc bước vào trong hẻm nhỏ, hắn đã cảm thấy sát khí ẩn núp ở gần đây. Tiến nhập vào huyền môn sinh tử quyết đệ tứ trọng thiên, tấn chức đại địa võ sĩ, tu vi võ đạo của hắn càng thâm hậu, thần thức linh giác càng nhạy cảm không gì sánh được, đối với nguy hiểm gần như có một loại bản năng. Tên thích khách kia tuy rằng năng lực rất mạnh, thế nhưng làm thế nào qua nổi Hàn Phi.

Chỉ dùng một thủ đoạn dụ địch nho nhỏ, một quyền miểu sát một thích khách, thế nhưng Hàn Phi biết, địch nhân ẩn núp ở một nơi bí mật không chỉ có một người.

Ầm!

Trong hẻm nhỏ phía sau hắn, một khối đá nặng tới mấy trăm kg đặt trên mặt đất được bắn dựng lên, cuồn cuộn tiến về phía Hàn Phi. Trong cái hẻm nhỏ như thế này Hàn Phi hầu như không có chỗ tránh.

Thế nhưng Hàn Phi căn bản không có né tránh, tay phải hất một cái, một thanh trọng kiếm thình lình xuất hiện trên tay. Chung quanh cơ thể hắn hộ giáp đấu khí dần dần được hình thành.

Phiến đá lớn bay tới nặng nề va chạm vào người Hàn Phi, lực lượng này đủ để một người bình thường bị ép thành thịt vụn, thế nhưng dưới sự ngăn cản của đấu khí hộ giáp thì Hàn Phi căn bản không chút si nhê gì cả, tất cả đều bị toái thành những mảnh nhỏ hất ngược lại sau.

Mà Hàn Phi hai tay cầm chuôi kiếm, mũi kiếm bỗng nhiên chỉ xuống dưới, ngũ hành đấu khí trong khí hải đột nhiên biến thành lực lượng hỏa diễm quán nhập vào thân kiếm.

Sắc bén vô cùng, trọng kiếm được liệt diễn thiêu đốt đánh vào phiến đá giống như cắt đậu hủ vậy, vừa chạm tới, hỏa diễm đấu khí tích súc trên thân kiếm ầm ầm bạo phát.

Bạo Diễm Viêm Long Phá!

Hắn dĩ nhiên đã ngầm phát ra một chiêu có uy lực cực mạnh trong các đấu kỹ hoàng cấp!

-A! ~ một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nếu như tỉ mỉ nhìn kỹ có thể thấy thanh âm phát ra từ trong cống ngầm.

Bùn bay tán loạn, toàn bộ mảnh đá vụn rơi xuống mặt đất lả tả, biến thành một đống đá vụn trên mặt đất. Hàn Phi trên thân nguyên bộ đấu khí hộ giáp đang từ từ đứng dậy, đồng thời cầm trọng kiếm lên.

Thích khách thứ hai không ngờ đã ngầm đào một lỗ nhỏ ở trong hẻm nhỏ này để dung thân trong đó. Trước tiên dùng đấu khí oanh tấm phiến đá quấy rầy lực chú ý của Hàn Phi, sau đó thừa cơ vọt xuống dưới chân hắn chuẩn bị đánh úp bất ngờ.

Nhưng mà bẫy rập bố trí tỉ mỉ như thế đều bị Hàn Phi phát hiện ra. Một chiêu Bạo Diễm Viêm Long Phá biến địa đạo thành địa ngục lửa, thích khách giảo hoạt cũng bị đốt thành than trong đó.

Hàn Phi ngẩng đầu, nếu nhìn kỹ ở phía trên, trên một toàn sân thượng cách mặt đất chừng bốn năm mét, có hai bóng người đan xen vào nhau.

Trên một sân thượng ẩn núp thích khách thứ ba, lúc vừa rồi tên thích khách thứ hai phát động thời cơ đánh lén, hẳn là hắn phải phối hợp công kích Hàn Phi thì mới là cơ hội tốt nhất. Thế nhưng không biết vì sao, tên thích khách này lại không phối hợp với đồng bạn mà chạy trốn.

Chạy trốn thực sự quá nhanh, nhanh tới mức Hàn Phi muốn đuổi theo cũng không kịp.

Lúc này, bên trên hẻm nhỏ rất nhiều người bị tiếng động ầm ầm làm kinh động. Tất cả đều mở cửa sổ nhìn xuống hoặc trực tiếp đi từ trên nhà xuống dưới nhìn ngó chung quanh. Nhưng mà bọn họ chỉ thấy một đống hỗn độn đầy đất, còn có một đống huyết nhục bọc trong bộ quần áo màu đen!

Hàn Phi về tới Phi Thiên võ phô, như bình thường, hắn lấy toàn bộ linh vũ khí giấu trong chiếc nhẫn nạp vật giao cho tiểu nhị trong điếm, đồng thời lấy đơn hàng của ngày hôm qua.

Ai cũng không biết, hắn vừa trải qua một lần đánh lén ám sát vô cùng hung hiểm.

Căn dặn tiểu nhị vài câu, Hàn Phi nhanh chóng rời khỏi Phi Thiên võ phô. Lúc đi trên đường trở về, hắn nghe được bên trong hẻm nhỏ truyền ra vài tiếng kêu sợ hãi, một đội võ sĩ tuần tra vội vã chạy ngang qua người hắn.

Đây là vương đô của Minh Lam vương quốc, phòng bị của Tắc Ân luôn luôn sâm nghiêm, bất luận thời gian nào cũng có đội võ sĩ vũ trang hạng nặng tuần tra qua. Bởi vậy một khi gặp chuyện không may bọn họ rất nhanh có thể chạy tới địa điểm có chuyện.

Không để ý tới tiếng động xôn xao từ trong hẻm, Hàn Phi trực tiếp rời khỏi đường, hắn không chạy về võ đường mà đi tới Hồng Ma phường.

Hiện giờ quán rượu vừa mới đóng cửa không lâu do hoạt động suốt cả đêm, gọi cửa khẳng định không có người trả lời. Nhưng mà Hàn Phi biết còn có cánh cửa khác tồn tại, rất nhanh hắn đi tới một hàng ghế ngồi bên trong tầng ba quán rượu. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Là khách quý của đạo tặc công hội, Hàn Phi không mời mà tới vẫn được khoản đãi khá tốt. Một lúc sau Hoa Hồng phu nhân hẳn là mới ngủ không lâu vừa đi vừa ngáp tiến tới phòng của hắn.

-Ngươi có biết là quấy rối giấc ngủ của một nữ nhân là chuyện rất không lễ phép không?

Hoa Hồng phu nhân oán hận nói, có chút không chú ý mở rộng cảnh xuân trên ngực.

Hàn Phi làm như không nhìn thấy, chỉ chậm rãi bưng trà nói rằng:

-Ta nghĩ, đối với một vị khách hàng chỉ trong hai tháng hoàn thành giao dịch hơn 50 vạn đồng vàng mà nói, chút quấy rối ấy hẳn không tính là gì chứ?

Trong hai tháng này, Hàn Phi mua số lượng tài liệu từ đạo tặc công hội chỗ Hoa Hồng phu nhân lên tới hơn 50 vạn đồng vàng, dù cho hắn không hiểu luật lệ cho lắm thế nhưng khẳng định đây là một vụ buôn bán lời của phu nhân Hoa Hồng này.

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, đạo lý này Hàn Phi đương nhiên rõ.

Quả nhiên Hoa Hồng phu nhân cũng không tiếp tục giận hờn, trái lại cười quyến rũ nói:

-Tính ngươi có lý, nói đi, tìm ta có chuyện gì? Không phải tiểu tình nhân có chuyện tìm chúng ta hỗ trợ chứ?

Hàn Phi lắc đầu:

-Như vậy thì quá là đơn giản rồi, ta nhớ kỹ ngươi đã từng nói cho ta, khách quý cấp hai của đạo tặc công hội có thể hưởng thụ đãi ngộ, trong đó có một hạng mục nếu khi gặp phải nguy hiểm có thể tìm công hội bang trợ phải không?

Hoa Hồng phu nhân nhất thời ngây ra một lúc:

-Ngươi gặp phải nguy hiểm gì? Ngươi là người Hàn gia, chính là một đại địa võ sĩ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui