Linh Vũ Cửu Thiên

Đại lục ngày nay nữ nhiều nam ít. Hơn nữa bởi vì chiến tranh không ngừng mà tỉ lệ tương đối mất cân bằng... Chỉ cần là bình dân giàu có một chút thì có một vợ một thiếp là chuyện rất bình thường, quý tộc càng không cần phải nói.

Đối với tiểu gia tộc có tương lai đầy hy vọng như Hàn gia mà nói, con nối dõi và sự gia tăng số người đời sau là vô cùng trọng yếu, rất nhiều con cháu khi chưa thành thân đã có mấy thị nữ bên cạnh. Vừa thành niên đã kết hôn hết người này đến người khác. Nếu như không phải Hàn Phi một lòng truy cầu võ đạo, hiện tại e là hắn cũng đã sớm bị an bài việc hôn nhân với một nhà nào đó rồi.

Suy nghĩ của hai di nương Hàn Phi đương nhiên hiểu rõ, Hàn Hâm Nhi thông minh xinh đẹp, đối với mình cũng có chút ít hảo cảm, tuy rằng nói hiện tại thân phận thấp kém, thế nhưng làm thị thiếp hay thậm chí là bình thê cũng không có vấn đề gì.

Chỉ bất quá trong lòng Hàn Phi bây giờ toàn là hình bóng Hàn Bích Ba, cùng lắm có thêm Đằng Thủy Tú. Đã nhiều đến mức tạm thời không có khả năng dung nạp thêm người khác. Huống chi hắn xưa nay vẫn xem Hàn Hâm Nhi như muội muội.

- Ta chỉ sợ ngươi làm không cẩn thận rồi ướt hết cả mình thì không hay!

Hàn Phi cười cười, ngả người dựa vào thành bể:

- Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, chẳng may rơi xuống hồ ta cũng không cứu ngươi đâu!

- Không sao đâu!

Hàn Hâm Nhi không khỏi nở nụ cười, toàn thân lập tức thả lỏng.

Hàn Hâm Nhi tính tình đơn thuần ngoan ngoãn. Bởi vì gia đình găp biến cố mà phải ăn nhờ ở đậu, tâm tình tự nhiên không giống người khác. Tuy rằng mấy người Hàn Mộc Thiên và Carlene vô cùng thương yêu nàng, thế nhưng nàng biết mình không có thiên phú làm võ sĩ và pháp sư, sự hữu dụng với Hàn gia hoàn toàn không thể sánh bằng Hàn Vi Nhi, chỗ dựa thực sự sau này chỉ có thể trông vào Hàn Phi mà mình đã thích từ nhỏ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Cho nên nàng vui vẻ tiếp nhận an bài của Carlene, toàn tâm mong muốn có thể trở thành người bên cạnh Hàn Phi, cho dù là làm thị thiếp cũng không có vấn đề gì. Còn nếu như Hàn Phi không chịu nhận nàng, nàng cũng quả thật không biết làm thế nào nữa. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Không giống như Hàn Bích Ba, Đằng Thủy Tú và Hàn Vi Nhi, Hàn Hâm Nhi chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm chẳng có bao nhiêu năng lực, cũng chính bởi như vậy mà Hàn Phi không đành lòng thấy dáng vẻ thất vọng của nàng.

Hàn Lâm Hải tất nhiên là có tội phải bị trừng phạt, nhưng Hàn Hâm Nhi hoàn toàn vô tội.

Lần đầu tiên tắm cho người khác, đối tượng lại là Hàn Phi, khi mới bắt đầu tay chân Hàn Hâm Nhi rất là lạ lẫm, hơn nữa do xấu hổ mà khẩn trương đến độ có chút run, mấy lần chiếc khăn đã từ trên cái lưng rắn chắc của Hàn Phi rơi xuống hồ.

Bất quá khi Hàn Phi nhắc lại những chuyện khi cả hai còn bé với nàng, Hâm Nhi dần dần thả lỏng người, thần sắc khẩn trương trên mặt từ từ biến mất. Trong lúc nhắc lại chuyện xưa, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc thỉnh thoảng lại vang lên trong phòng tắm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Việc chà lưng này cũng cần hơn hai mươi phút mới hoàn thành, trên trán Hàn Hâm Nhi đã lấm tấm một lớp mồ hôi mịn, mặt hoa bị hơi nước nóng làm đỏ bừng như quả đại dương, vô cùng khả ái.

- Hàn Phi ca ca, để ta chà phía trước của ngươi!

Nàng nói với vẻ vô cùng ngượng ngùng.

Hàn Phi cười nói:

- Hâm Nhi muội muội, việc còn lại để ta tự mình làm là được rồi, cảm ơn ngươi. Ta có mang chút quà từ Tắc Ân về cho ngươi, ngày mai sẽ đưa cho ngươi!

- Vâng, cảm ơn Hàn Phi ca ca!

Hàn Hâm Nhi thở dài một hơi, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng. Bất quá có thể đến bước này nàng đã rất hài lòng rồi.

Dọn dẹp mấy thứ như khăn tắm xong, khi sắp rời đi nàng đột nhiên quay đầu lại nói:

- Hàn Phi ca ca, nếu như ngươi có chuyện gì cần cứ gọi. Ta ở ngay sát vách.

Nói xong, nàng như con thỏ nhỏ sợ hãi gì đó vội vàng lủi mất, bất quá dáng vẻ so khi mới bước vào đã bớt phần câu nệ.

Hàn Phi không khỏi mỉm cười, hắn xoay người sang chỗ khác mặc áo khoác vào, đột nhiên nói:

- Vi Nhi, muội có thể đi ra rồi!

Dường như có phép lạ, từ một góc phòng tắm, một bóng người yểu điệu dần dần lộ ra.

Hàn Vi Nhi có thiên phú về khả năng ẩn nấp, chỉ là thần thức của Hàn Phi nhạy cảm đến mức nào, chỉ vài giây sau khi nàng âm thầm lẻn vào đã bị phát hiện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vi Nhi cũng đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay bởi vì hơi nóng trong phòng, chỉ bất quá dáng vẻ của nàng rõ ràng có chút khẩn trương.

Hàn Phi vốn vẫn còn muốn chọc ghẹo nàng vài câu nhưng vừa thấy ánh mắt của nàng không ổn, vội vã hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Đi, chúng ta ra ngoài rồi nói!

Hàn Vi Nhi quả nhiên là có chuyện muốn tìm hắn, nhưng lại là chuyện không nhỏ:

- Ca ca, ta tìm được tin tức trưởng lão rồi!

- Cái gì?

Hàn Phi thất kinh:

- Là trưởng lão Y Bố sao? Hắn còn sống ư?

Hàn Vi Nhi gật đầu.

Nửa năm trước. Hàn Vi Nhi và Hàn Phi cùng nhau đi đến đầm Hắc Thủy tìm kiếm linh thú, lúc trở về phát hiện Cuồng Hùng bộ lạc gặp họa diệt tộc, vì thế Hàn Phi từng công bố nhiệm vụ tìm kiếm tin tức hung thủ ở mạo hiểm giả công hội và dong binh công hội nhưng từ đó đến nay vẫn không có tin tức gì cả.

Khi Hàn Phi rời khỏi Tập Thủy thành đi Tắc Ân, Hàn Vi Nhi cũng không từ bỏ chuyện tìm kiếm hung thủ, đồng thời dùng tiền mình kiếm được từ luyện chế linh vũ khí không ngừng gia tăng số tiền treo thưởng.

Rốt cục vào hai tuần trước, có một đội dong binh trong lúc vô ý thông qua một gã thú nhân tìm hiểu được chân tướng của việc Cuồng Hùng bộ lạc bị diệt tộc. Đồng thời trải qua một đoạn thời gian tra xét, hoàn toàn hiểu tường tận tình hình hung thủ để hoàn thành nhiệm vụ lãnh thưởng.

- Hung thủ là ai?

Hàn Phi trầm giọng hỏi. Hắn từng đáp ứng Hàn Vi Nhi nhất định phải tìm ra hung thủ để trả thù cho Cuồng Hùng bộ lạc. Tin trưởng lão Ibra còn sống không nghi ngờ gì nữa chính là một tin tức tốt.

- Là một nhánh của Huyết Lang bộ lạc!

Hàn Vi Nhi nước mắt lưng tròng.

Thú tộc tuy rằng nổi tiếng là dũng cảm chất phác, nhưng cũng có vài ngoại lệ. Huyết Lang bộ lạc là tên gọi chung của một số ít các bộ lạc thuộc lang tộc dựa vào cướp bóc mà tồn tại. Những bộ lạc lang tộc này thường thường nhân số không quá đông, thế nhưng mỗi thành viên đều kiêu dũng hiếu sát. Bọn họ không có địa bàn cố định, dựa vào cướp bóc các bộ lạc khác trong rừng rậm mà sinh tồn, có đôi khi còn can đảm tập kích các đội dong binh dám mạo hiểm tình vào rừng rậm.

Cuồng Hùng bộ lạc chính là gặp phải một Huyết Lang bộ lạc như vậy. Sau khi bọn họ cướp bóc và giết sạch Cuồng Hùng bộ lạc rồi liền lập tức bỏ đi trốn vào sâu trong rừng rậm. Sau lại bởi vì khí trời chuyển lạnh mà trở lại tạm thời dừng chân trong sơn cốc mà Cuồng Hùng bộ lạc từng sinh sống.

Còn đội dong binh hoàn thành nhiệm vụ lãnh thưởng tìm hiểu được chân tướng chính là thông qua một gã nô lệ của Huyết Lang bộ lạc may mắn trốn thoát trên đường bộ lạc này di chuyển.

- Nói như vậy, bọn họ hiện tại đang ở chính là trong cốc?

Hàn Phi nói với vẻ trầm tư.

- Đúng vậy!

Hàn Vi Nhi cố ngăn dòng lệ nói:

- Ít nhất trước khi mùa xuân đến bọn họ sẽ không rời đi. Bọn họ có khoảng chừng hơn bảy trăm người, trong đó hơn năm trăm tên là chiến sĩ và võ sĩ. Tên nô lệ kia đã từng được trưởng lão chữa trị, nhờ đó mới biết được bộ lạc của chúng ta còn có mấy người sống sót.

Trưởng lão Y Bố là một người có thể câu thông với tự nhiên, là một tế ti có khả năng chữa trị sinh linh, bất kể với bộ lạc nào trong rừng rậm đều là tài sản quý giá nhất. Huyết Lang bộ lạc không giết hắn chắc chắn là muốn lợi dụng năng lực này của hắn. Về phần mấy tên nô lệ khác của Cuồng Hùng bộ lạc rất có thể chỉ là dùng để làm con tin uy hiếp trưởng lão Y Bố, bằng không hắn làm sao chịu nguyện ý cúi đầu ra sức cho kẻ thù.

Hơn năm trăm chiến sĩ và võ sĩ có thể diệt toàn tộc Cuồng Hùng bộ lạc, thực lực của Huyết Lang bộ lạc chắc chắn không tầm thường! Trong khi Hàn Phi trầm tư suy nghĩ, Hàn Vi Nhi tiếp tục nói:

- Ta vốn định thuê một đội dong binh tới cứu trưởng lão về. Bất quá hiện tại hầu hết các dong binh đoàn đều đã rời khỏi Tập Thủy thành, dong binh đoàn tìm được thì nếu không phải ra giá quá cao thì thực lực quá kém. Vốn dĩ ta đã gửi cho ngươi một phong thơ, vừa khéo bây giờ ngươi đã trở về.

Cắn môi. Hàn Vi Nhi nói tiếp:

- Chuyện này ta không nói với Mộc Thiên thúc thúc và đạo sư, ta sợ bọn họ lo lắng.

- Ta không nhận được thư của ngươi, bất quá ngươi làm rất tốt. Vi Nhi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu Trưởng lão Ibra vê!

Hàn Phi trầm giọng nói.

Hàn Vi Nhi không lỗ mãng mạo hiểm đi cứu trưởng lão Y Bố hoàn toàn là một quyết định cực kỳ chính xác. Hơn năm trăm lang tộc chiến sĩ và võ sĩ cường hãn, ngay chính Hàn Phi cũng không chắc có thể chiến thắng. Ngoài ra ai biết trong Huyết Lang bộ lạc đó còn ẩn nấp cao thủ nào nữa không?

Nếu như hắn thăng cấp thành hải dương võ sĩ thì cũng có thể miễn cưỡng thử một phen, còn hiện tại chỉ có thể tìm người giúp đỡ mới có lòng tin sẽ thành công.

- Được rồi, Vi Nhi, muội theo Đa Đức tiên sinh học tập đấu khí đến đâu rồi?

Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi.

- Ta hiện tại chỉ là tam giai sơ cấp võ sư, Đa Đức đạo sư và Carol đạo sư đối với ta rất tốt, chỉ là ta dành không ít thời gian chú tâm vào luyện chế linh vũ khí nên tiến bộ không nhanh!

Hàn Vi Nhi có chút xấu hổ trả lời.

- Vậy mà còn chậm sao?

Hàn Phi nhất thời không biết nói gì. Chỉ mới nửa năm từ đấu khí quán thông kinh mạch tấn thăng thành tam giai võ sư. Tiến bộ thần tốc đến nỗi ngay cả hắn cũng có chút không bằng, thảo nào trưởng lão Y Bố nói nàng có thiên phú võ sĩ vô cùng tốt.

- Đã rất nhanh rồi!

Hàn Phi lắc đầu nói.

Một ý nghĩ lóe lên trong lòng hắn. Đa Đức lão đầu thực lực bí hiểm, nếu như có thể nói hắn hỗ trợ, hơn nữa có thêm Carol, lại thuê một đội dong binh hẳn là có thể vững vàng xử lý Huyết Lang bộ lạc.

Vươn tay vuốt tóc Hàn Vi Nhi, Hàn Phi nhẹ giọng nói:

- Ngày mai ta sẽ ghé dong binh công hội để xem có thể tìm được một dong binh đoàn thích hợp để hỗ trợ hay không, Trưởng lão Ibra tạm thời cũng sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Hàn Vi Nhi gật gật đầu, thân thể mềm mại dựa vào bờ vai vững chãi của Hàn Phi. Nửa năm không gặp, cảm giác không muốn rời xa của nàng đối với Hàn Phi càng lúc càng sâu nặng.

Hai người tuy rằng thân mật nhưng thật ra Hàn Phi cũng không nghĩ nhiều lắm, vỗ vỗ vai tiểu hồ nữ nói:

- Tối nay nghỉ ngơi một chút cho tốt. Ngày mai ta dẫn ngươi đi cùng!

Vốn dĩ ngày thứ hai Hàn Phi chuẩn bị đi xem xét tình hình lãnh địa, bất quá an nguy của trưởng lão Ibra hiển nhiên càng trọng yếu hơn rất nhiều. Sau khi nói chuyện với Hàn Mộc Thiên, sáng sớm hắn đã dẫn Hàn Vi Nhi vội vã đến dong binh công hội.

So với đám mạo hiểm giả chỉ có lợi mới làm thì dong binh đoàn chắc chắn là đối tượng đáng để nhờ cậy hơn, bất luận thuê làm cái gì đều có khế ước nghiêm ngặt bảo chứng. Chỉ bất quá lúc này dong binh công hội ở Tập Thủy thành vô cùng vắng vẻ, hầu như chẳng có bao nhiêu người đang làm việc cả.

Thế nhưng ngày hôm nay vận khí của Hàn Phi quả nhiên vô cùng không tệ. Hắn vừa bước vào cửa đã gặp ngay một gã dong binh võ sĩ trước kia từng kết giao.

- Hàn thiếu gia, ngài về từ lúc nào? Nghe nói ngài bây giờ đã là huân tước đại nhân, chúc mừng nha!

Tên võ sĩ kia mừng rỡ nói, tiếng cười sang sảng vang lên trong đại sảnh vắng vẻ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui