Linh Vũ Cửu Thiên

Hỗn loạn. Đây là ấn tượng trực tiếp nhất mà Ba Tư Đặc thành đã cấp cho Hàn Phi. Trên thực tế hắn cũng đi nhiều, qua bảy tám thành rồi, thế nhưng chưa từng có thành thị nào lại cho hắn một cái cảm giác cường liệt tới như vậy.

Trên đường phố thành Ba Tư Đặc vô cùng chen chúc, những hòn đá đã được thời gian ăn mòn trở thành có vẻ như vô cùng cổ xưa. Những cửa hàng san sát hai bên đường, lữ khách cùng thương nhân thường xuyên lui tới lui đi. Những người dân bản xứ mặc áo choàng đội khăn trùm đầu, những dong binh cùng người mạo hiểm cầm kiếm, thú nhân cường tráng thô lỗ, thiếu nữ thiên linh tộc thướt tha mĩ lệ trong chiếc khăn che mặt. Thậm chí còn có người của Man tộc to lớn vạm vỡ, toàn bộ đều có thể nhìn thấy được ở nơi này.

Không khí ở đây có một cỗ khí tức hoang dã vô cùng nóng ruột, những góc đường hẻm nhỏ khắp nơi đều là khất cái, tiểu tặc nhỏ bé xuyên qua đám người như chuột vậy. Mỗi một bước đi tới đều có thể nhìn thấy cảnh đánh nhau, mà đội tuần tra đi ngang qua cũng chẳng thèm quan tâm.

Trên đường đi tới Ba Tư Đặc thành, Lôi Hán đã nói cho Hàn Phi không ít tình huống của thành thị này.

Ba Tư Đặc thành mặc dù trên danh nghĩa là thành thị thuộc về đế quốc, thế nhưng chân chính thống trị ngôi thành này chính là bảy nguyên lão đại đầu sỏ. Từng nguyên lão đại biểu cho một cỗ thế lực, cũng thống trị Phạm Đường, Dong Binh công hôi, mạo hiểm công hội, pháp sư công hội, … ở mỗi nơi đều có người phát ngôn của bọn họ. Trong quá trình tranh đấu này vẫn duy trì được thế cân bằng vi diệu.

Tòa thành thị trong sa mạc này trở thành một vương quốc độc lập, những thế lực to nhỏ cùng tình thế rắc rối khó gỡ cực kỳ phức tạp. Đạo tặc công hội ở nơi này có thể quang minh chính đại thiết lập phòng làm việc, những thế lực ngầm như liên minh thích khách cũng ở trong trạng thái bán công khai.

Trong thành thị này, âm mưu, tử vong, chém giết, giao dịch mỗi ngày đều diễn ra. Tài phú trong biển cát ở phía Tây đại lục này giống như một khối nam châm thật lớn, chỉ cần người có can đảm mạo hiểm đều bị hấp dẫn tới đây. Chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn ở nơi này, mà người yếu chỉ có thể trở thành thi cốt vô tồn mà thôi.

Ba Tư Đặc thành, là thiên đường của người mạo hiểm, nơi vui chơi của cường giả.

Mà trong Ba Tư Đặc thành này Hàn Phi còn có thể nhìn thấy nhiều nhà xưởng rèn đúc trải rộng trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Dựa vào quang thiết quáng gần như bất tận ở đây mà ngành công nghiệp luyện kim cực kỳ phát đạt. Thương nhân từ phương xa ngàn dặm tới nơi này, dùng đồ sứ, tơ lụa, là trà, hương liệu cùng một số loại mặt hàng khác đổi lấy vũ khí mang đi các nơi khác trên đại lục buôn bán. Số tiền kiếm được lời gấp cả chục lần! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Căn cứ vào chỉ điểm của Lôi Hán, Hàn Phi đi dọc theo phía trước, đi tới tận cuối cùng của con đường trung tâm, tới gần quảng trường chiến thần. Nơi này là nơi tập hợp của các công hội.

Bởi vì người đi đường nhiều lắm, thỉnh thoảng lại xuất hiện tình huống trộm cắp. Hơn nữa có võ sĩ còn có chút ngang ngược. Hàn Phi đi trên đường lớn nhanh được một giờ rồi, vẫn như cũ không nhìn thấy quảng trường chiến thần ở đâu cả. Nhưng thật ra túi tiền của hắn đã hơn chục lần bị người mò tới rồi.

Thời gian hắn tránh né một gã võ sĩ man tộc đấu đá lung tung, thần thức nhạy cảm không gì sánh được của hắn phát hiện có một bàn tay của kẻ trộm đang tiến gần tới túi tiền của mình. Tuy rằng so sánh với những tiểu thâu đã tới lúc trước, thì đây tuyệt đối là một cao thủ. Hắn xuất thủ nhanh vô thanh vô tức, cho dù là võ sĩ giống như Hàn Phi cũng chỉ sợ không phát hiện ra.

Hàn Phi có chút không nhịn được rồi, tuy rằng hắn biết những kẻ trộm vặt này trong thành thị đều không phải hành sự một mình. Tiểu thâu của Ba Tư Đặc thành kiêu ngạo như vậy, tất nhiên là có thế lực ngầm duy trì. Hắn mới đến cũng dự định sẽ nhẫn nại xuống.

Khi bàn tay của tiểu thâu khó khăn lắm mới xâm nhập được vào trong túi tiền của Hàn Phi, một bàn tay to lớn khác đã vững vàng nắm chặt lấy cánh tay của hắn. Lực lượng mạnh tới mức làm cho khớp xương của kẻ trộm đều bị bóp nát rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Ai ui!

Trong tiếng kêu đau nhức, Hàn Phi túm lấy tiểu thâu lắc mình nhảy vào trong một hẻm nhỏ ở bên cạnh. Một tay hắn hất văng tiểu thâu ghê tởm kia xuống mặt đất.

Vóc người gầy yếu, vải bố quần áo cũ nát, mái tóc hồng nâu dơ bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đôi mắt đen còn thoát ra thần sắc thống khổ. Mà cái đuôi đầy lông ở phía sau cùng lỗ tai dựng lên đã tố cáo thân phận của tiểu thâu này. Rõ ràng là một tiểu miêu nữ chưa qua mười tuổi mà. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Miêu nhân trong thú tộc cũng không thông thường, nhưng trong Ba Tư Đặc thành này, Hàn Phi thấy được không dưới trăm tên miêu nhân. Trong đó phân nửa là tiểu thâu.

Tuy rằng tiểu thâu bị bắt tại trận nhưng cũng không có kinh hoảng bao nhiêu. Nàng xoa cổ tay của mình, nhanh nhẹn nhảy lên, hướng về phía Hàn Phi nhe răng miệng, yết hầu còn rung động phát ra tiếng gầm gừ nhẹ.

Thấy hùng sư tiểu miêu tiểu cẩu còn nhe nanh múa vuốt sao? Thiếu nữ miêu nhân dáng người nhỏ nhắn này làm cho Hàn Phi khó hiểu. Chính lúc hắn muốn giáo huấn đối phương một chút, thì có ba bóng người đột nhiên chui vào trong ngõ.

Người tới là ba gã đại hán trong tay cầm chủy thủ, mắt lộ hung quang. Tiểu miêu nữ nhìn thấy cứu tinh tới phi thường nhanh chóng tới phía sau họ. Mà một gã đại hán đầu lĩnh trên mặt dữ tợn vung chủy thủ trong tay lên nói rằng:

-Dong binh tới từ bên ngoài, ngươi dám can đảm sinh sự trên địa bàn của lão Tra Khắc, thực sự là chán sống rồi!

-Đưa tiền của ngươi ra đây, lưu lại vũ khí rồi có thể lăn đi.

Hẻm nhỏ này ngay bên cạnh một con đường lớn phồn hoa, người đi qua đầu hẻm nhiều không dứt, có vài người cũng chú ý tới tình hình trong hẻm nhỏ này. Nhưng tối đa chỉ nhìn lướt qua mà thôi rồi bỏ đi ngay. Bởi vì chuyện như vậy trong thành Ba Tư Đặc này quá nhiều, không ai quan tâm cả.

Hàn Phi mặc một bộ bì giáp cổ xưa, trên ngực không có huy chương võ sĩ, cũng không có dấu hiệu của dong binh đoàn. Trong mắt ba gã đại hán này chỉ là một gã dong binh phổ thông lưu lạc tới Ba Tư Đặc thành này để tìm kiếm vận may mà thôi. Đương nhiên không có ý định nịnh nọt đối phương.

Bọn họ sai đúng phân nửa, Hàn Phi đúng là một dong binh tự do, nhưng tuyệt đối không phải là đối tượng dễ bị bắt nặt.

Ba!

Một cái vỏ trọng kiếm hung hăng đập lên trên đầu đại hán thủ lĩnh, làm hắn lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Khuôn mặt nhất thời sưng đổ như đầu heo…

-Ta không biết cái gì là lão Tra Khắc, nhưng ai dám đòi tiền của ta…

Hàn Phi thu hồi trọng kiếm lạnh lùng cười, trong mắt lộ ra sát khí sắc bén.

Ba gã đại hán bỗng nhiên cảm giác được một cỗ áp lực lớn từ bên trong kéo tới, trong đó còn bao hàm cả sát khí lạnh lẽo. Tên đại hán đang muốn thốt lên lời thô tục thì nghẹn yết hầu lại.

Hàn Phi bước về phía trước nửa bước, ba người không khỏi lùi về phía sau hai bước. Trong áp lực vô hình, tất cả đều lạnh run, sắc mặt trở nên tái nhợt không gì sánh được.

Nhưng du côn lưu manh này tuy rằng không phải võ sĩ, thế nhưng ánh mắt cùng kiến thức vẫn phải có. Đương nhiên lúc này họ đã biết mình đá phải đá tảng rồi, người trước mắt tuyệt đối không phải là dong binh bình thường. Hắn có năng lực trong nháy mắt giết hết toàn bộ bọn họ, hắn là một võ sĩ cường đại!

Một mùi nước tiểu lập tức tràn ngập khắp cả ngõ nhỏ, một đại hán trong đó đã sợ hãi tới mức tiểu cả ra quần.

Hàn Phi cười lạnh nói:

-Không cho đường đi sao? Chẳng lẽ còn muốn ta lưu lại?

Ba đại hán lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng cuống quýt tránh một đường ra. Lúc Hàn Phi đi ngang qua bọn họ, tất cả bọn họ đều dán người trên vách tường, sợ tới mức không dám nhúc nhích chút nào, rất sợ sẽ mất đi tính mệnh của mình.

Nếu như không phải lo lắng tình huống ở Ba Tư Đặc thành này, đối với nơi này Hàn Phi cũng không có một chút quen thuộc, nên không dám trêu chọc vào thế lực địa phương. Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho ba tên này một cách đơn giản.

Lúc đi từ hẻm nhỏ ra đường lớn, Hàn Phi chuẩn bị bước tiếp tới dong binh công hội. Thế nhưng hắn vừa mới bước tới trước vài bước, đột nhiên nghe thấy tiếng quyền cước ẩu đả từ trong hẻm nhỏ truyền ra. Trong đó còn có tiếng rên rỉ thống khổ.

Vẻ mặt quật cường của tiểu miêu nữ đột nhiên xuất hiện trong đầu Hàn Phi. Hắn hơi nhăn vùng lông mày lại, cước bộ cũng không có đình chỉ nhưng chỉ bước tới hai bước, đột nhiên xoay người trở về trong hẻm nhỏ.

Chỉ thấy ba gã đại hán đang dùng quyền cước đấm đá tiểu miêu nữ. Bọn họ hiển nhiên phóng tất cả oán khí lên trên người tiểu miêu nữ này, xuất thủ không chút khoan dung.

Mà miêu nữ kia hai tay ôm đầu gắt gao cuộn tròn mình lại, dùng thân thể gầy yếu chống lại quyền cước thô bạo. Nàng không có cầu xin tha thứ chỉ phát ra những tiếng rên rỉ không kiềm chế được, máu đỏ sẫm từ trong miệng không ngừng tràn ra.

Súc sinh! Một cỗ lửa giận vô danh dâng lên trong lòng Hàn Phi. Những người này quả không có chút nhân tính nào cả. Hàn Phi không chút nghĩ ngợi, cả người giống như quỷ mị tiến tới phía sau đối phương. Ngay lập tức dạo một vòng qua ba người, bàn tay như thiểm điện chém lên trên gáy của bọn họ.

Răng rắc! liên tục ba tiếng vang lên, ba gã đại hán đang đấm đá hăng say đồng loại chết đi. Thân thể cường tráng ngã vật xuống phía sau, rơi xuống mặt ngõ.

Hàn Phi nén giận xuất thủ, ngưng tụ đấu khí thành chưởng đao đánh thẳng vào chỗ yếu hại. Không chỉ nói là người thường, cho dù là võ sĩ một hai giai cũng phải chết không thể nghi ngờ!

Miêu nữ nhắm mắt cũng không thấy một màn phát sinh lúc đó. Nhưng mà đột nhiên đấm đá ngừng lại làm cho nàng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy ba gã đại hán đã chết không nhắm mắt trước mặt.

Hàn Phi thở dài, khom lưng đưa tay đỡ tiểu miêu nữa từ mặt đất đứng lên. Một cỗ đấu khí nhu hòa dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể nàng.

Đây là thủy hệ đấu khí hệ trị liệu mà trong lúc mạo hiểm Hàn Phi vô ý học được. Đối với trị liệu nội thương có hiệu quả vô cùng tốt, đấu khí này vốn không thích hợp để cứu trị cho người khác. Thế nhưng Hàn Phi tiện tay xuất ra, trị liệu chút thương tích quyền cước như vậy phi thường dễ dàng đi.

Tiểu miêu nữ cảm thấy một cỗ khí tức ấm áp tràn ngập toàn thân, thống khổ trên thân thể đột nhiên được giảm bớt đi rất nhiều. Nàng cũng không giãy dụa nữa, mà ngược lại để cho Hàn Phi tùy ý.

Một phút sau, Hàn Phi buông nàng xuống đất, nói rằng:

-Được rồi, ngươi đi nhanh đi!

Tiểu miêu nữ nửa ngồi chồm hổm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương nhìn hắn lắc đầu, trong hai tròng mắt màu ám tử rơi hai hai giọt nước mắt trong suốt.

Thở dài, Hàn Phi từ trong túi lấy ra một cái túi tiền nặng trịch nói:

-Những tiền này ngươi cầm đi, sau này không nên làm tiểu thâu nữa.

Thật không ngờ đối phương không để ý tới túi tiền của Hàn Phi, đột nhiên nhảy tới ôm chặt lấy một chân của Hàn Phi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui