Linh Vũ Cửu Thiên

Chạy về phía trước vài phút nữa, xe ngựa đi qua một mảnh rừng nhỏ. Nhìn qua cửa sổ bằng thủy tinh, Hàn Phi phát hiện ra hiện tại trên con đường này cũng có không ít xe ngựa chạy qua. Tất cả đều bị xe ngựa của Phỉ Qua vượt lên trước rất nhanh, trên những xe ngựa này đều không có cùng ký hiệu gia tộc.

Hắn đồng thời có thể cảm giác được xe ngựa đang đi theo một con dốc thật dài hướng xuống phía dưới. Tuy rằng đường đi không chút xóc nảy phi thường bình ổn, thế nhưng loại cảm giác này khẳng định là không sai đi.

Trải qua một đoạn đường, rừng cây hai bên cạnh đã biến mất, tiếp đó là những phiến đá màu vàng đất, xe ngựa tiến vào trong một cái động. Thế nhưng trên vách động có bố trí đèn cho nên chung quanh còn sáng sủa hơn ở bên ngoài rất nhiều. Đồng thời làm cho Hàn Phi cảm giác xe ngựa quả là đã tiến vào một thông đạo ngầm rồi!

-Hoan nghênh tới thế giới ngầm của thành Ba Tư Đặc.

Phỉ Qua cười to nói:

-Ngươi sẽ yêu ở đây hơn ở trên nhiều!

Yêu hay không yêu Hàn Phi còn chưa biết được, nhưng mà khi xe ngựa dừng lại, hắn bước xuống đã bị tình cảnh ở đây làm cho chấn động rồi!

Ở Minh Lam vương quốc vương đô Tắc Ân cũng có một thành ngầm như thế này. Đó là nơi giao dịch chợ đêm, thế nhưng Hàn Phi liếc mắt nhìn qua thì nơi đó không thể so sánh được với nơi này. Quả thực chênh lệch giống như thành thị với nông thôn vậy.

Đây là một thế giới ngầm to lớn và tráng lệ, những cột trụ đá chống đỡ cái khung thế giới này, số lượng cũng không nhiều lắm, thế nhưng mỗi một căn cột trụ đá lại có đường kính vượt quá tưởng tượng. Mặt ngoài của mỗi một thạch trụ này đều phảng phát như được dát một lớp hoàng kim bên ngoài vậy. Trải qua năm tháng tang tương mà bản sắc của những cột trụ này vẫn không thay đổi, mặt trên còn có vô số linh văn, tản mát ra quang huy thần bí.

Đưa mắt nhìn lại, tại cột trụ ở giữa tòa thành ngầm này có bốn quang cầu sáng như mặt trời ở bốn góc. Chúng nó phóng ra ánh sáng có thể chiếu sáng toàn bộ tòa thành ngầm như ban ngày vậy.

Xe ngựa dừng lại ở một quảng trường rộng rãi mà bằng phẳng. Có thể nhìn thấy một cái thông đạo lớn thẳng tắp thông lên mặt đất. Lối đi vào rất khí phái hiên ngang không giống như bí mật che dấu ở Tắc Ân.

Bên trái quảng trường có một toàn thần điện to lớn hùng vĩ. Nó cao tới mấy chục mét đứng sừng sững ở đó, làm cho không ai có thể tưởng tượng nổi năm đó ai đã dùng phương pháp gì để kiến tạo lên được.

Mà ở bên phải cách đó hơn chục mét lại có một toàn kiến trúc mái vòm hình cung còn lớn hơn. Từ ngoại hình mà nhìn thấy nó rất giống như nơi thi đấu thể thao của người La Mã cổ đại. Các quý tộc từ trên xe ngựa đi tới tất cả đều đang đi tới phía kiến trúc đó.

-Rất giật mình sao?

Phỉ Qua cười nói:

-Ta lần đầu tiên được lão nhân gia đưa tới đây cũng giật mình kinh ngạc.

Hắn như một chủ nhân nhiệt tình đãi khách, mang Hàn Phi vừa đi vừa giới thiệu:

-Đây là chiến thần thần điện của thượng cổ vương triều, tồn tại đã vượt qua ba ngàn năm rồi! Trong truyền thuyết chiến tranh tế tự có thực lực vô cùng cường đại đã ở trong thần điện này. Họ cùng với thần thị võ sĩ và chiến thần quân đoàn cùng nhau bảo vệ đường vào thế giới thâm uyên (vực sâu).

-Đương nhiên, hiện giờ những võ sĩ vô địch này đã biến thành bụi bặm, ở đây cũng không có cửa vào thế giới thâm uyên gì cả.

Phỉ Qua có chút cảm thán nói rằng:

-Nhưng là thần điện cùng chiến thần luyện võ trường vẫn còn tồn tại, có thể vĩnh viễn bảo tồn được xuống dưới.

Hắn chỉ vào kiến trúc hình vòm cung tròn phía trước nói rằng:

-Ngươi nhất định không thể tưởng tượng ra được, nơi luyện võ trường này có thể đồng thời dung nạp được năm vạn người! Mỗi khi tới cuối tháng, ở đây đều liên tục cử hành biểu diễn quyết đấu giữa võ sĩ cùng thú trong vòng bảy ngày. Chỉ cần là cư dân của thành Ba Tư Đặc tiêu phí 1 đồng vàng là có thể đi vào bên trong được. Đương nhiên bình dân chỉ có thể tới bằng thông đạo khác và ở khu khác với khu quý tộc.

Võ luyện trường có thể dung nạp được năm vạn người! một thành thị nhỏ cũng không có nhiều nhân khẩu tới như vậy. Đây quả thực là một tòa dị giới hay là trường thi đấu thể thao của La Mã cổ vậy!

Dưới dẫn dắt của Phỉ Qua, Hàn Phi tiến nhập vào võ luyện trường ngầm dưới lòng đất này. Trải qua một thềm đá dài hình ốc, hai người cuối cùng cũng tới được lô ghế dành cho quý tộc.

Kiến trúc của chiến thần luyện võ trường cũng không khác nhau là mấy so với những kiến trúc luyện võ trường trên đại lục. Nhưng mà nó được phóng đại ra gấp bội mà thôi. Ở giữa luyện võ trường là một lôi dài hình tròn, diện tích khoảng hơn một sân bóng một chút.

Mà chu vi chung quanh là các phòng dành cho người ngồi xem. Tổng cộng chia là ba khu vực, phía trước vị trí tốt nhất là khu quý tộc, ở giữa là khu võ sĩ cùng thương nhân, cuối cùng không thể nghi ngờ là khu của bình dân rồi. Ba khu theo ba thông đạo tách hẳn nhau ra, còn có đông đảo bồi bàn cùng võ sĩ có vũ trang hạng nặng đi lại chung quanh làm hộ vệ.

Cho dù là khu quý tộc thì cũng phân ra cao thấp, Phỉ Qua tìm được hàng ghế ở vị trí vô cùng tốt. Đường nhìn thoải mái trống trải có thể quan sát được toàn trường ở cự ly không xa. Trên hàng ghế được thiết kế vô cùng xa hoa, còn có vài thị nữ mỹ lệ đang thi lễ.

Phỉ Qua đặt mông xuống ngồi lên trên ghế sô pha, tùy tiện nói rằng:

-Ngươi cứ tùy ý, đây chính là hàng ghế chuyên dụng của lão nhân gia, nếu không phải lần này lão bảo ta làm việc thì cũng không tới phiên ta được hưởng thụ như vậy.

Hàn Phi mỉm cười không có tiếp lời, hắn phát hiện ra tên quý tộc lang thang này tuy rằng miệng thì lão nhân gia này lão nhân gia nọ nhưng thực tế lại ẩn sâu kính nể.

Lúc này giữa sân luyện võ trường đã ồn ào lên rồi, vô luận là khu quý tộc hay bình dân đều đã có phân nửa ghế được ngồi. Còn có nhiều khán giả đang không ngừng cuồn cuộn tiến vào, tuy rằng chưa chính thức bắt đầu biểu diễn, thế nhưng bầu không khí cũng đã làm nhiệt huyết sôi trào rồi.

-Ngày hôm nay là lần thi đấu thứ hai, biểu diễn đấu thú sinh tử quyết đấu chỉ còn nửa giờ nữa sẽ bắt đầu rồi!

Phỉ Qua ôm lấy một thị nữ vào trong lòng, cúi đầu mình hung hăng mút một cái thật mạnh vào đôi nhũ phong cao chót vót của đối phương cười dâm đãng nói:

-Nếu như ngươi thích, có thể làm một số chuyện vui vẻ, bên cạnh là phòng ngủ đó.

Tuy rằng bị Phỉ Qua trắng trợn khinh bạc, thế nhưng thị nữ kia không có nửa điểm bất mãn. Ngược lại còn lắc lắc thân thể mềm mại toàn lực hùa theo ý của hắn. Trong phòng lập tức hiện lên một cỗ khí tức dâm mỹ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Một thị nữ khác nhìn thấy thế cũng không có gì ngạc nhiên còn bày ra tư thế mê người quyến rũ nhìn Hàn Phi, trong mắt xuân ý nhộn nhạo.

Hàn Phi cũng làm như không thấy. Hắn cũng không phải không nhìn thấy qua cuộc sống thối nát của quý tộc. Nhưng trong lòng chính là quân tử không chút loạn tâm. Trên thực tế lưu lạc mạo hiểm hơn một năm gặp nhiều diễm ngộc, nhưng mà dưới tình huống không có hiểu rõ tất cả mà mặc sức buông thả theo sắc dục thì đúng là ngu không ai bằng.

-Hiện giờ chúng ta đã tới, như vậy đáp án ta muốn ở nơi nào?

Hàn Phi quay đầu hỏi.

-Ngươi thật là…

Phỉ Qua phẫn nộ rút tay từ trong quần áo của thị nữ ra, lười biếng trả lời:

-Gấp như vậy để làm gì? Nếu tới, chúng ta trước tiên xem biểu diễn đi đã. Đáp án ngươi muốn ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi hay!

-Như vậy cũng được.

Hàn Phi gật đầu một chút, chút kiên trì này hắn vẫn có.

Thời gian nửa giờ trôi qua rất nhanh, luyện võ trường có thể dung nạp được hơn 5 vạn người đã không còn một chỗ ngồi. Đối với bình dân ở thành Ba Tư Đặc mà nói, có thể tới được đây cũng là may mắn rất lớn rồi. Đây là ngày lễ lớn bọn họ có thể tiêu khiển trong suốt một tháng, mỗi người trên mặt đều có thần sắc hưng phấn. So sánh với việc lệ phí 1 đồng vàng để vào đây thì thực sự nhỏ bé không đáng kể.

Ô! Ô!

Một tiếng kèn hùng hồn to rõ bỗng nhiên vang lên, trên khán đài bỗng nhiên phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Tiếng động lớn dần dần cũng được dẹp yên xuống dưới. Hai đội võ sĩ cùng kỵ sĩ mặc giáp trụ phân biệt lao ra. Rất nhanh bảo vệ một tầng phòng hộ cho các khách quý trên khán đài.

Chung quanh lôi đài tỷ thí, một vòng quang mạc bảy màu hiện lên trước kéo dài hơn ba mươi mét mới dùng lại. sau đó màu sắc dần dần trở nên nhạt đi rồi thành trong suốt, tạo thành ảnh hưởng vô cùng nhỏ bé cho tầm nhìn của khán giả.

-Các vị khách quan tôn kính, tiết mục đấu thú đặc sắc sắp sửa bắt đầu. Chúng ta hãy hoan hô các vị dũng sĩ nào…

Một thanh âm cực lớn cùng với tiếng kèn vang lên. Tiếng động như sấm mùa xuân lướt qua đầu tất cả khán giả đang theo dõi.

Thanh âm kinh người như vậy không phải con người có thể phát ra được. Nhưng mà Hàn Phi biết thực ra nó đi qua một loại linh pháp trận đặc thù nào đó để khuếch đại âm thanh, bằng không người đảm nhiệm dẫn chương trình này cũng không thể là võ sĩ cấp Thiên Không võ sĩ đi? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Thanh âm vừa xuất hiện làm cho bầu không khí của hiện trường đạt tới cao trào mới. Trên khán giả không ít vang lên những tiếng hoan hô dậy sóng. Mà cao hơn nữa là những tiếng hò hét quyết đấu. Bên dưới sàn quyết đấu, hàng rào dây thép gai dưới khán đài được mở ra, một chiến sĩ cùng một sư tử hầu như cùng lúc nhảy vào giữa sân.

Chiến sĩ này cầm trọng kiếm trong tay, xích lõa nửa thân trên, lộ ra cơ thể cường tráng không gì sánh được. Bên trên thân thể đầy vết thương, hiển nhiên là một nhân vật thân kinh bách chiến. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Mà đối thủ của hắn lúc vừa mới tới, đã rít gào nhằm về phía khán đầu, thế nhưng bị cái lá chắn pháp lực vô hình ngăn cản vững vàng. Vừa đánh lên đã bị bắn ngược trở lại, làm cho trên khán đài vang lên trận cười nhạo.

Đây không phải là hạn võ linh pháp trận sao? Hàn Phi không khỏi có chút kinh ngạc, hạn võ linh pháp trận có thể hạn chế lực lượng đấu khí của võ sĩ. Nhưng mà cũng không gây cản trở cho việc đi lại, lá chắn này hiển nhiên không phải như thế.

-Đây là kết giới phòng ngự bằng pháp lực, cũng là từ thượng cổ lưu lại, có thể cắt đứt mọi công kích.

Phỉ Qua không biết bỏ lại thị nữ từ lúc nào đi tới bên cạnh Hàn Phi. Đại khái hắn nhìn ra được nghi hoặc của Hàn Phi liền giải thích:

-Đám người trong pháp sư công hội đã nghiên cứu cả nghìn năm cũng không có người phá giải được huyền bí trong đó, thực sự là đám ngu ngốc mà!

Người có thể nói pháp sư công hội như vậy thật không nhiều lắm, tuy rằng linh pháp sư không phải dùng võ lực để nổi danh, thế nhưng thực lực cũng sâu không thể dò, không dưới các công hội khách, cũng không có bao nhiêu người dám dũng cảm đắc tội.

Đầu hùng sư kia sao khi nếm thử chạy trốn hai lần không có kết quả, rốt cuộc cũng đưa lửa giận lên trên người chiến sĩ. Nó thoáng lùi thân thể về sau mấy bước, bỗng nhiên cả người gầm lên lao tới nhanh như một mũi tên rời khỏi cung. Khi nó vọt tới cách chiến sĩ bảy tám mét thì nhảy dựng lên lăng không bổ tới, cái miệng to đầy máu của nó cắn lên đầu đối thủ.

Toàn trường nhất thời phát ra một mảnh kinh hô


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui