Linh Vũ Cửu Thiên

Mây đen mang theo gió lớn thổi vào mặt Hàn Phi, mang theo ý lạnh thấu xương!

“Mẹ nó!” Hàn Phi thầm mắng một tiếng, lập tức mở ra đấu khí hộ giáp. Hắn không phải vì chống lại gió lạnh trên cao, mà là muốn phòng bị Hắc Ưng không kỵ đang truy đuổi đằng sau.

Đồng thời với quá trình Luyện Thạch hộ giáp hoàn thành, thân thể hắn bỗng nhiên lộ ra ánh sáng màu trắng. Ánh sáng ngày càng sáng hơn, cuối cùng hội tụ tới sau lưng, một đôi cánh trong sáng bỗng nhiên hiện ra, lấy tốc độ cực nhanh mà xòe ra.

Thánh chi Phó Dực! Bởi vì tên phi công Không Đà vô năng mà Hàn Phi phải thi triển tuyệt chiêu đáy hòm của mình ra. Nếu như không có một chiêu này, từ trên không trung mà rơi xuống bình nguyên, không chết cũng phải trọng thương!

Không kỵ Hắc Ưng của Man tộc tiếng tăm lừng lẫy, có thể nói là đối thủ lớn nhất của Không Kỵ Sư thứu đế quốc! Man tộc phi thường am hiểu tuần thú, trên phương diện này thành tựu hoàn toàn vượt trên cả thú tộc. Trong quân đội thuần dưỡng bao nhiêu loại không kỵ, sư thứu, hắc ưng, ngân dực phi mã, không đà. … tất cả đều là lợi khí cho bọn họ chinh chiến trên không trung. Trong đó không kỵ hắc ưng có số lượng tối đa, sức chiến đấu cực mạnh.

Không kỵ Hắc Ưng tốc độ cực nhanh, công kích hung mãnh, hình thể hắc ưng khổng lồ không thua gì sư thứu. Có thể chịu tải được Man tộc kỵ sĩ hình thể to lớn, am hiểu công kích phong hệ, có mỹ danh Hắc Sắc Thiểm Điện.

Hàn Phi lúc học tập ở Thánh Huy học viện đã từng nghe Ni Khắc huấn luyện viên giới thiệu qua về không kỵ Hắc Ưng. Bởi vì chiến thần sơn mạch chính là khu vực không kỵ hắc ưng tuần thú qua. Cũng là đại địch trên không trung của thám báo, nhưng mà tận mắt nhìn thấy cũng là lần đầu tiên.

Hô!

Một chi trường thương từ hơn mười mét bên ngoài nhanh chóng bắn tới. Không chỉ tốc độ nhanh tới cực điểm, trên thân thương còn mang theo hỏa diễm đấu khí.

Hàn Phi vừa mở ra đấu sí ở trên không trung, dưới tình huống không kịp tránh né, tay trái nhất thời cấp tốc đánh ra. Một tấm chắn đấu khí màu ám kim nhanh chóng hình thành trước thân thể, khó khăn lắm mới chặn được một kích của không kỵ Hắc Ưng.

Thế nhưng một thoáng dừng lại, Hàn Phi cũng không đủ thời gian cứu tên phi công cùng Không Đà. Chỉ có thể mở mắt nhìn đối phương cùng Không Đà đã không còn khống chế được rơi xuống mặt đất hóa thành đống thịt vụn.

Muốn chết! Hàn Phi trong mắt hung quang chợt lóe, trong lòng biến thành lửa giận. Đấu sí nhanh chóng huy động bay lên đối đầu với không kỵ Hắc Ưng.

Nhưng hắn thật không ngờ chính là đầu không kỵ Hắc Ưng này vẽ một vòng cung duyên dáng trên không, dĩ nhiên buông tha công kích chuyển hướng nhanh chóng chạy trốn về phương Bắc.

Phi công điều khiển không kỵ Hắc Ưng này cũng không phải người ngốc. Hắn vừa nhìn thấy Hàn Phi phóng ra đấu sí thì biết đụng phải tấm sắt lớn rồi, không chạy trốn ngay lập tức mới là quái gở à. Phải biết rằng đấu sí là tiêu chí đặc biệt của Thiên Không võ sĩ mới có, mười người như hắn ở đây cũng không phải là đối thủ!

Muốn chạy sao? Không có dễ dàng như vậy! Hàn Phi hừ lạnh một tiếng, hai tay dùng toàn lực thôi phát đấu khí, thân đao hiện lên hỏa diễm cực thịnh!

Trong tay hắn đang cầm là loan đao hình cung được chế tạo theo tiêu chuẩn của Man tộc võ sĩ. Thân đao rộng phi thường lợi cho việc chém xuống, sống đao đạt tới độ dày hai đầu ngón tay cho nên rất nặng. Chiến sĩ bình thường muốn huy động nó cũng hơi trắc trở. Một đao chém xuống có thể thoải mái bổ ra một đầu mãnh thú.

Nhắm tới không kỵ Hắc Ưng đang bỏ trốn, Hàn Phi cầm trường đao trong tay chém xuống. Hỏa diễm trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ không gian trong phạm vi hơn mười mét.

Hai tròng mắt đen kịt của Hàn Phi hoàn toàn bị lửa cháy mạnh nuốt hết rồi!

Lệ!

Một thanh âm phượng ngâm, chim lửa từ trong biển lửa bay ra, triển khai đôi cánh thật lớn đuổi theo không kỵ Hắc Ưng ở ngoài trăm mét. Trong chớp mắt đã rút ngắn cự ly xuống không đủ trăm mét!

Xích Diễm Phượng Múa. Địa cấp hỏa hệ đấu kỹ!

Không kỵ Hắc Ưng của Man tộc theo bản năng phát hiện ra uy hiếp tới từ sau lưng. Hắn vừa quay đầu nhìn lại nhất thời khiếp sợ tới hồn phi phách tán. Hắn lập tức ôm lấy thân thể Hắc Ưng, làm một động tác uốn người né tránh. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Tên phi công man tộc này kinh nghiệm chiến đấu phi thường phong phú. Đòn né tránh này của hắn phi thường xinh đẹp. Thế nhưng Xích Diễm Phượng Vũ này cường hãn ở chỗ người phóng ra có thể điều khiển nó từ xa truy kích địch nhân, mà chiêu thức này Hàn Phi chơi càng đẹp hơn!

Chim lửa hầu như trong khoảnh khắc đó cũng quay đầu chuyển hướng, thẳng tắp đánh vào thân thể của Hắc Ưng. Hỏa diễm trong nháy mắt bạo liệt nổ ra, thôn phệ hết cả Hắc Ưng khổng lồ cùng man tộc phi công trong đó.

Trên bầu trời âm u nhất thời phát ra một đoàn lửa sáng ngời. Trong đó Hắc ưng khổng lồ phát ra tiếng kêu thảm thiết, một đảo thân ảnh màu đen từ trên lưng nó rơi xuống, thẳng tắp đánh xuống mặt đất.

Hàn Phi thấy rất rõ ràng, phi công Man tộc này dựa vào đấu khí hộ giáp bảo hộ nên không bị oanh sát ngay tại chỗ. Nhưng mà rơi từ độ cao vài trăm mét thế này xuống mặt đất, căn bản không có may mắn sống sót.

Phi công cũng ý thức được điểm này, hắn tuyệt vọng quơ cánh tay như muốn bắt được cái gì đấy, nhưng mà cũng không nắm được gì cả!

A….

Một tiếng kêu la nặng nề vang lên, ngay cả Hắc Ưng khổng lồ cũng bị thiêu thành tro bụi mà rơi xuống mặt đất!

Chiến đấu kết thúc, Hàn Phi đáp xuống, thu liễm đấu sí, đi tới bên cạnh phi công Man tộc.

Tên Man tộc phi công này không ngờ còn chưa chết. Mặt nạ thông khí trên mặt hắn bị vỡ ra thành nhiều mảnh, hé ra khuôn mặt anh tuấn còn rất trẻ tuổi. Miệng mũi mắt của hắn còn tràn ngập máu tươi, đôi tròng mắt màu đen thần quang tán loạn, mắt thấy sắp tử vong rồi.

Man tộc tuy rằng được là hậu duệ của thượng cổ, thế nhưng ngoại trừ hình thể cao lớn khác người ra thì bên trong cơ thể cũng cơ bản không khác biệt với nhân tộc là mấy. Họ cũng có văn minh truyền từ xa xưa, nói ngôn ngữ đại lục thông dụng như nhau, nhưng lại có cừu hận nghìn năm rồi.

Thấy Hàn Phi, ánh mắt hắn lộ ra quang mang hi vọng, miệng hơi rung động, nhưng lập tức đầu lệch sang một bên, trút xuống hơi thở cuối cùng, cánh tay vừa giơ lên đã vô lực hạ xuống.

Tuyết bắt đầu rơi, vô số hoa tuyết trắng nõn từ trên bầu trơi bay xuống lả tả, rơi cả xuống trên người Man tộc phi công trẻ tuổi này.

Tràng cảnh có chút thê mỹ, nhưng mà trong lòng Hàn Phi lại không có nửa điểm thương hại. Địch nhân là địch nhân, nếu như không có thực lực, sợ rằng người nằm chết vô thanh vô tức trên mặt đất hiện giờ là hắn rồi.

Hàn Phi nhìn lại không kỵ Không Đà bên kia một chút, đối phương rơi xuống phi thường thê thảm, pháp thần ở đây cũng không thể cứu hắn được, chỉ có thể đào một lỗ mai táng mà thôi.

Mất đi Không Đà, đoạn đường còn lại Hàn Phi chỉ có thể tự mình đi mà thôi. Nhưng mà hắn cũng có công cụ đi lại thay đi bộ mà. Ốc Kim lập tức được triệu hồi ra khỏi linh thú hộ oản. Hàn Phi nhảy lên lưng nó bắt đầu dong duổi giữa trời mưa tuyết. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Nếu như nói chiến thần sơn mạch là một trường ca, như vậy nơi này chính là khúc cuối của bản trường ca đó. Những dãy núi phập phồng vô cùng yên lặng, những đám nham thạch bị phong hóa hiện rõ tang thương của năm tháng. Những khu rừng rậm rạp nhìn không thấy nữa, những cây cỏ còn ít vô cùng, càng không nói tới động vật gì tồn tại.

Không kỵ Không Đà tuyển chọn con đường yên lặng không bóng người xuyên qua biên giới vào cảnh nội Thái Thản đế quốc không thể nghi ngờ là một tuyển chọn thông minh. Thế nhưng vận khí của hắn thực sự quá kém, không ngờ đụng phải Hắc Ưng kỵ sĩ tuần tra.

Ốc Kim ra sức chạy nhanh trên sơn lĩnh, tốc độ phát huy tới cực hạn. Thế nhưng phong tuyết ngày càng dày hơn, rất nhanh phủ lên mặt đất một tầng tuyết trắng dày cộm. Đường đi phía trước ngày càng khó hơn, mà sắc trời đã hoàn toàn tối đen xuống rồi.

Rơi vào đường cùng, Hàn Phi buông tha đường mòn đi xuyên qua núi mà tìm một nơi để qua đêm. Nhưng mà chung quanh đây căn bản không có sơn động có thể trú được, chỉ có thể tùy tiện tìm một địa phương tránh gió để ngừng lại.

Một đêm nay, gió tuyết không có ngừng lại, đợi sáng hôm sau khi từ nơi ẩn thân đi ra ngoài. Chung quanh đã là một mảnh băng thiên tuyết địa trắng muốt rồi.

Gió tuyết đã ngừng, mặt trời từ từ nhô lên, ánh mặt trời chiếu sáng khắp toàn bộ mặt đất. Sơn lĩnh nguyên bản xấu xí đã dường như thoát thai hoán cốt trở thành một mảnh tráng lệ vô cùng.

Cảnh đẹp như vậy làm cho trong lòng Hàn Phi trở nên hăng hái vô cùng. Hắn ngẩng đầu huýt dài một tiếng sáo vang động thiên địa, làm cho tuyết lớn trên sơn lĩnh bên cạnh rung lên.

Tiếng huýt gió dừng lại, cả người giống như cung tên bay thẳng ra ngoài, một bước đi được hơn mười mét, đầu ngón chân chạm vào mặt đất rồi lần thứ hai vọt người lên phía trước. Hàn Phi nhảy bay như vậy, trong nháy mắt đã qua một ngọn sơn lĩnh, mà trên mặt tuyết chỉ để lại vết tích nhàn nhạt.

Đạp tuyết vô ngân! Ngũ hành đấu khí hùng hồn lưu chuyển trong kinh mạch, Hàn Phi đã thôi phát khinh công tới mức cực hạn, giống như một mạt lưu quang rong ruổi đi trên mặt tuyết.

Hắn đã lâu không dùng khinh công chạy đi như vậy rồi, tiên thiên chân khí không ngừng sinh sôi trong đan điền mà tuôn ra. Tiến nhập vào trong tinh hải chuyển hóa thành đấu khí, chống đỡ lại tiêu hao cực nhanh. Mà những khiếu huyệt toàn thân đã toàn bộ mở ra, cuồn cuộn thu nạp linh lực thiên địa chung quanh mà bổ sung chân khí.

Như vậy tuần hoàn qua lại, nếu không phải Hàn Phi tiêu hao quá lớn, chạy toàn lực, hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được thời gian dài, tuyệt đối không chậm hơn ngựa phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Nhưng mà chỉ qua mười phút, Hàn Phi vượt qua một ngọn núi cuối cùng, bước chân lên lãnh thổ của Man tộc Thái Thản đế quốc.

Chỉ là đây là một mảnh sa mạc hoang dã, Hàn Phi một lần nữa triệu hồi Ốc Kim, một người một lang chuyển ngoặt hướng đông, hướng tới Man tộc ở thảo nguyên phương bắc mà phi tới.

Tới buổi trưa, tuyết trên mặt đất ngày một loãng hơn, cỏ xanh dần dần nhiều lên. Thế nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi. Trên mặt đất vẫn còn rất nhiều tảng lớn cát khô cùng cỏ vàng. Hàn Phi biết rằng hắn tiến nhập vào đại thảo nguyên phương bắc.

Chỉ còn cách một dãy núi diện mạo của thảo nguyên sẽ hiện ra trước mặt. Hiện giờ tuy rằng vào mùa đông, nhưng mà trên thảo nguyên Tây Mông vẫn như cũ cỏ xanh mọc tràn đầy, trâu bò thành đàn. Nhưng đại thảo nguyên Phương Bắc lại có cảnh hoang vắng đặc biệt của mùa đông, căn bản không nhìn thấy các bộ lạc du mục hay trâu bò nào cả.

Tình cảnh như vậy ít nhiều làm cho Hàn Phi có chút hiểu ra vì sao mà Man tộc không ngừng xâm lấn nhân tộc cả nghìn năm. Ngoại trừ dã tâm mở rộng lãnh thổ ra, đối với đồng cỏ um tùm cùng nguồn nước với thổ địa mầu mỡ, chỉ sợ cũng là nguyên nhân chủ yếu đi. Không ai là không muốn hướng tới cuộc sống tốt đẹp, từ điểm này mà nói, Nhân tộc chính xác chiếm được ân sủng của trời cao, chiếm được khối trung bộ đại lục dồi dào nhất.

Một đường bay nhanh, tới buổi chiều Hàn Phi đã tới được một con sông rộng cùng hồ nước. Nơi này có đồng cỏ cùng nguồn nước cho nên cũng có mục dân của Man tộc tồn tại, chắc cũng cách Cuồng Lan yếu tắc không xa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui