Linh Vũ Cửu Thiên

Phía bắc khe sâu Hồng Hà, bên trong Cuồng Lan yếu tắc của Thái Thản đế quốc.

Tin tức liên quân không kỵ đoàn của Liệt Viêm quân đoàn cùng không kỵ đoàn của yếu tắc gặp phải thất bại đã được truyền từ lâu trong mọi ngõ ngách của yếu tắc. Hơn nữa là công kích chính diện gặp thất bại, có thể nói yếu tắc này của Man tộc đang bị một bầu không khí u ám bao phủ. Trên những con đường lạnh tanh, sĩ bình tuần tra ai ai cũng sắc mặt âm trầm, trong đêm dài thê lãnh này tưởng chừng như không nhìn thấy được ánh bình minh của ngày mai.

Trong phủ đệ La Lạc gia tộc, Vi Vi An bưng một chén hồng trà nóng hầm hập đi vào thư phòng. Lúc này phụ thân của nàng hầu tước Bàng Ân đang ngồi trước bàn, nhìn công văn trước mặt mà đờ người ra, thần sắc uể oải mờ mịt.

Tiếng bước của của Vi Vi An làm cho hắn từ trong mê man tỉnh lại, tiếp nhận chén trà nóng của nữ nhi uống một ngụm. Sắc mặt tái nhợt của hầu tước cuối cùng cũng khôi phục một chút huyết sắc.

-Vi Vi An, sao con còn chưa đi ngủ? nghỉ ngơi sớm một chút đi!

Hắn miễn cưỡng cười nói, nhìn vẻ mặt của nữ nhi không khỏi thở dài:

-A Đức Tư còn không có tin tức, nếu có, ta lập tức báo cho con ngay.

Trước trận đánh bất ngờ tập kích vào yếu tắc Hồng Hà. A Đức Tư theo Ngả Tát Khắc Sâm đại sư tiến vào trong chiến thần sơn mạch. Kết quả cả hai đồng thời biến mất, sau đó có người tìm thấy một hiện trường của cuộc chiến đấu, cũng không có bất kỳ manh mối nào khác nữa. Phỏng chừng ngộ phải cường địch nhân tộc công kích, đồng thời ngã xuống.

Ngả Tát Khắc Sâm đại vu sư thân phận không bình thường, chuyện này vốn không phải việc nhỏ, thế nhưng so sánh với việc công kích thất bại yếu tắc Hồng Hà mà nói, chuyện này không nghi ngờ là không tính là gì cả. Bàng Ân hầu tước biết nữ nhi của mình có tình cảm với A Đức Tư, cho nên mới lừa nàng.

Hầu tước cũng không biết, trong tay Vi Vi An có hồn bài của A Đức Tư, biết A Đức Tư còn chưa chết.

Cũng không ai ngờ được, Hàn Phi ngụy trang thành A Đức Tư lại giết chết được Ngả Tát Khắc Sâm đại vu sư, bởi vì hai bên thực lực chênh lệch quá lớn. Thế nhưng Vi Vi An lại mơ hồ có cảm giác như vậy, nhưng là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà nàng che giấu đi, chỉ hỏi hạ lạc của đối phương với phụ thân mà thôi.

-Phụ thân đại nhân, ta biết A Đức Tư sẽ không có việc gì, ta cũng không phải tới hỏi tin tức của hắn.

Vi Vi An ngồi xuống bên người hầu tước nhẹ giọng nói rằng:

-Ngài mới là người cần nghỉ ngơi nhất, cũng không nên quá lo lắng cho chuyện gia tộc. Kỳ thực chúng ta sinh hoạt ở đây cũng rất tốt. không cần phải đi tới đế đô làm gì.

Để tấn công tập kích lần này La Lạc gia tộc cũng nỗ lực không nhỏ, toàn bộ tinh anh của gia tộc đều được triệu tập mong có thể một lần lập công lớn trở về đế đô. Thế nhưng thật không ngờ cuối cùng lại đại bại, vài đệ tử không kỵ tinh anh trong gia tộc bỏ mình, tuy rằng chút tổn thất đó cũng không lấy làm lớn lắm thế nhưng đối với hầu tước dã tâm bừng bừng như hắn không thể nghi ngờ đó là một đả kích rất lớn.

Kỳ thực nói người bị đả kích nặng nhất chính là hoàng tử Cáp Cách Đức thống suất Liệt Viêm quân đoàn. Kế hoạch đế quốc đã trù tính vài chục năm nay triệt để thất bại, tổn thất rất nhiều vu sư cùng không kỵ ưu tú, trong đó bao gồm vô số tài liệu quý giá bị mất đi. Truyền tống trận to lớn bên trong vu thuật tháp vẫn còn hoàn hảo, thế nhưng muốn làm lại lần nữa cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn là được.

Thất bại này, quá khó đối với Cáp Cách Đức hoàng tử, cho dù là hoàng đế bệ hạ có sủng ái hắn thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh khỏi nghiêm phạt. Hiện giờ đã phản hồi đế đô thỉnh tội, việc này cũng làm cho La Lạc gia tộc vừa đầu nhập vào trở thành cực kỳ xấu hổ. Trong gia tộc, quyết định năm đó với Bàng Ân hầu tước đã bị bỏ qua rồi.

Nhìn nữ nhi nhu thuận của mình, hầu tước có chút nản lòng thoái chí không khỏi nâng nâng một dòng nước ấm trong lòng. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Vi Vi An, yêu thương nói rằng:

-Con không cần phải lo lắng, phụ thân của con vĩnh viễn không thể suy sụp! Con nói rất đúng, cùng lắm thì chúng ta không trở về đế đô, vĩnh viễn ở tại nơi này cũng được rồi!

Khuôn mặt Vi Vi An lập tức tươi cười, nàng dựa vào vai của phụ thân nhẹ giọng hỏi:

-Phụ thân, người nói chúng ta làm sao phải nhất định đánh Hồng Hà yếu tắc? Vì sao phải công kích nhân tộc? mọi người hòa bình ở chung, không có chiến tranh không được sao?

-Mỗi một năm, có vô số chiến sĩ cùng võ sĩ anh dũng của Man tộc chúng ta hinh sinh dưới tường thành đó, đệ tử gia tộc chúng ta cũng đã hi sinh nhiều, ngài nói tới tột cùng là vì cái gì?

Hầu tước cứng người, hắn cười khổ nói:

-Vi Vi An những lời này con ngàn vạn lần không được nói trước mặt người khác. Nếu như muốn hỏi vì sao: đó là bởi vì ý chí của bệ hạ chúng ta cùng thái thản thần, là con dân của thần cùng bệ hạ, chúng ta tự nhiên vâng theo!

-Được rồi, không nói những cái này nữa, con đi ngủ sớm một chút đi.

Vi Vi An yên lặng gật đầu, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Nàng một mình trở về phòng ngủ, ngồi trước giường, lấy dưới gối ra khối ngân bài, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ánh trăng như nước xuyên qua song cửa thủy tinh chiếu lên trên người thiếu nữ giống như khoác thêm lên người nàng một lớp áo bạch ngân. Ngân bài nho nhỏ trong bàn tay nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

A Đức Tư ngươi còn khỏe không?

Đồng thời lúc đó bên trong quân bộ của Hồng Hà yếu tắc cách mấy trăm dặm. Trong một căn phòng khách xa hoa âm nhạc hứng khởi, hơn một nghìn danh quan quân kỵ sĩ cùng quý tộc bên trong yếu tắc đang tham gia yến tiệc.

Dưới ánh mắt của vạn người chú mục, Hàn Phi đang cất bước lên cầu thang bỗng nhiên cảm giác được thần hồn có chút hoảng hốt. Khuôn mặt như mơ như mộng xuất hiện trước mặt hắn, rõ ràng là dáng dấp của Vi Vi An, cước bộ của hắn nhất thời bị kiềm hãm.

Chuyện gì xảy ra vậy? Hàn Phi không nhịn được mà lắc đầu. Lúc này hắn mới phát hiện ra chủ nhân khuôn mặt là của cửu công chúa Dạ Băng Hồng, đối phương nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái.

Hàn Phi không khỏi đỏ mặt, trong nghi thức thụ huân hắn không ngờ lại bị thất thần. May mắn cũng không có xấu mặt quá mức, nhanh chóng quỳ một gối xuống, trong lòng thở phào một cái.

Dạ Băng Hồng mỉm cười, trong tay cầm cái kỵ sĩ kiếm hình thập tự màu vàng đại biểu cho hoàng quyền, vừa đặt lên trên vai của hắn, một tay mở quyển trục tuyên bố phong thưởng của đế quốc.

-Võ sĩ Hàn Phi của tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc quân đoàn Hỏa Phượng vệ thành quân yếu tắc Hồng Hà, lẻn vào man tộc yếu tắc lấy được tin tức tình báo quan trọng. Làm thất bại âm mưu của Man tộc, đánh chết man tộc đại vu sư, chiến tích hiển hách, công huân xuất sắc. Nay đặc biệt phong quân hàm thiếu giáo quân đế quốc, ban thưởng tước vị tử tước đế quốc, đồng thời thưởng một thanh linh vũ khí cấp tinh thần Diệu Nhật, mười vạn đồng vàng!

Tiếng nói công chúa vừa dứt, trong đại sảnh nhất thời ồ lên một tiếng. Trước yến hội phong thưởng, ai cũng biết công lao của Hàn Phi không nhỏ, nhưng không ai ngờ được hoàng đế bệ hạ phong thưởng lại nhiều như vậy.

Tuy rằng nói đế quốc xưa nay nặng nhất quân công, thế nhưng thưởng phạt cũng có độ nhất định. Hàn Phi trước chỉ là một thượng sĩ phổ thông, nhiều lắm vừa mới bước chân vào cánh cửa quý tộc. Nhưng nay lại một bước lên trời, quân hàm cùng tước vị thăng liền bốn cấp, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Công, hầu, bá, tử, nam, huân, còn thêm một tước hàm chuẩn quý tộc nữa. Quý tộc đế quốc có bảy đẳng cấp, tấn chức một giai đều phi thường trắc trở. Rất nhiều quý tộc ở nơi này dùng nỗ lực cùng tâm huyết vài chục năm, tối đã cũng chỉ hỗn được một chức nam tước. Còn có người vẫn phải đứng ở tước vị huân tước nhiều năm, mà Hàn Phi không ngờ thoáng một cái đã vượt qua bọn họ, cho nên làm sao không mang tới nhiều ánh mắt ước ao cùng đố kị.

Nhưng mà ước ao hay đố kị cũng thế, đây là phần tưởng của hoàng đế bệ hạ. Hàn Phi từ nay về sau sẽ là quý tộc đế quốc, hơn nữa là quý tộc tầng trung của đế quốc, đó là chuyện thực không thể nghi ngờ được. Nghĩ tới thân phận của hắn là Hàn thị, không khỏi nhiều người sản sinh ra vô số liên tưởng.

-Tạ ơn bệ hạ tặng thưởng!

Hàn Phi tiếp nhận công văn phong thưởng cùng chứng minh tước vị trong tay Dạ Băng Hồng. Hắn chậm rãi đứng dậy, toàn trường lập tức phát lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trong tiếng vỗ tay, công chúa tự tay đưa huy chương quân hàm cho Hàn Phi, mỉm cười nói:

-Hàn Phi tử tước, chúc mừng ngươi rồi!

-Cảm ơn công chúa điện hạ!

Hàn Phi trả lời, nhưng mà trong mắt đối phương hắn cảm thấy một tia ánh sáng không phục, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện phát sinh hồi sáng.

Hàn Phi rất hiểu tâm tình của đối phương, dù sao thiếu chút nữa hắn làm cho vị công chúa tôn quý này không xuống đài được. Nhưng mà hắn cũng không cho rằng mình làm sai điều gì, lúc đố nếu như thiếu quả đoán thì một hồi bi kịch sẽ xảy ra.

-Ta muốn cảm ơn ngươi mới đúng.

Công chúa cắn răng nói rằng.

Hàn Phi mỉm cười, làm một thi lễ theo nghi thức kỵ sĩ với đối phương, sau đó tiếp nhận phần thưởng của hắn ở bên cạnh thị nữ đứng bên cạnh bình tĩnh xoay người xuống đài.

Hắn nhìn thấy trong đoàn người, Phượng Khinh Âm trong trang phục kỵ sĩ trừng mắt nhìn hắn, len lén giơ ngón tay cái lên, không ngờ lộ ra vài phần vị đạo khả ái.

Trở lại ghế của mình, Thiết Hán cùng vài người quen biết lập tức nhảy vào chúc mừng.

Thiết Hán đánh một quyền nặng nề vào hắn nói rằng:

-Ha ha, tiểu tử ngươi hiện tại là thiếu giáo tử tước rồi, sau này huynh đệ chúng ta phải dựa vào ngươi rồi!

Hàn Phi cười nói:

-Thiết Hán đại ca, ngươi không nên nói giỡn chứ, mặc kệ là thân phận gì, chúng ta đều là huynh đệ!

-Không sai! Huynh đệ chúng ta không nói những chuyện này….

Thiết Hán cười ha hả, A Lạc Đặc bên cạnh nói rằng:

-Hàn Phi đại ca, mau nhìn xem đất phong của ngươi ở chỗ nào!

Bởi vì tước vị của đế quốc thu được bằng quân công không thể là chức suông như vậy. Tước vị trên tước sĩ đều có đất phong tương ứng, đất phong lớn hay nhỏ phụ thuộc vào địa vị của quý tộc đó.

-Đúng đúng!

Thiết Hán nói rằng:

-Mau nhìn xem đất phong của ngươi ở đâu, nếu như vị trí không tồi, tương lai ta dọn nhà qua đó!

-Vậy thì tốt quá rồi!

Hàn Phi cười cười mở quyển trục chứng minh, hắn cũng hiếu kỳ xem mình nhận được khối lãnh địa nào.

Quyển trục được chế tạo bằng hương kim mộc tốt nhất của chiến thần sơn mạch chế thành. Chữ viết màu vàng cứng cỏi viết lên trên da thú, mặt trên có ký hiệu hoàng tộc cùng ấn ký của linh pháp. Dưới ánh đèn chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng mê người.

Trên giấy ghi lại nội dung là toàn bộ công tích của Hàn Phi, nửa dưới là lãnh địa của hắn. Đồng thời có một tấm bản đồ tinh tế, lãnh địa của hắn được vẽ bằng đường tròn màu hồng.

A Lạc Đặc không khỏi mở rộng đôi mắt, bỗng nhiên con mắt co rụt lại:

-Úc Kim Hương trang viên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui