Linh Vũ Cửu Thiên

Hàn Phi cả người chấn động, quang điểm này rơi xuống thân thể hắn, không chỉ không bị kình khí hộ thể của hắn chống lại, ngược lại còn hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể hắn. Lập tức hắn cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, một chút uể oải lập tức bị khu trừ.

-Hoan nghênh tới bộ lạc Cuồng Hùng, nguyện thú thần sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi, võ sĩ tới từ phương xa!

Y Bố trưởng lão hơi khom lưng đáp lễ, dáng cười như ánh dương quang mùa xuân vậy, làm cho người khác thấy ấm áp:

-Mời vào bên trong nói chuyện.

Chỗ ở của tế ti trưởng lão bộ lạc ngăn nắp sạch sẽ dị thường, phòng khách trong tầng một có một gốc cây cực lớn, một vài khối da thú dày xốp đặt lên trên tạo thành bàn, ba người lên trên chiếu rất thoải mái tự nhiên.

Vừa mới hàn huyên vài câu, chỉ nghe thấy “chi nha” một tiếng, cửa bên phòng khách nhất thời bị đẩy ra, một thiếu nữ khéo tay mang theo một ấm nước nóng hổi tiến vào, trên tay còn lại mang theo một khay trà từ bên trong đi ra.

Thiếu nữ này khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, mái tóc đen dài thẳng tới tận thắt lưng ong, mặc một chiếc quần dài bằng vải bố màu vàng nhạt, vóc người thướt tha yêu kiều, phảng phất như là tinh linh đi ra từ những lá cây xanh mướt trên đồng cỏ bát ngát vậy.

Nàng có khuôn mặt trái xoan đẹp như một bức tranh, đôi mắt màu tím sáng lấp lánh như sao trong đêm, cái mũi khéo léo tinh tú, lỗ tai đầy đặn, hàng mi cong vút, trong ngây ngô còn mang theo khí tức quyến rũ vô cùng. Rất khó có thể tưởng tượng được trong một bộ lạc hào phóng như bộ lạc Cuồng Hùng lại có một thiếu nữ mỹ lệ như vậy tồn tại. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Thiếu nữ không nói một tiếng nào đi tới bên cạnh Y Bố trưởng lão ngồi quỵ xuống, động tác vô cùng thành thạo mà đặt lá trà vào trong chén trước mặt ba người sau đó đổ nước nóng từ trong ấm vào trong đó.

Trong khi nước nóng được rót vào chén trà, chén trà phát ra những tiếng “sùng sục” “sùng sục”, khí vụ màu trắng bay lên, càng làm nổi bật vẻ mặt như hoa như ngọc của thiếu nữ.

Hàn Phi không khỏi thất thần một chút, không chỉ vì vẻ mỹ lệ của thiếu nữ mà động, trọng yếu hơn là hắn nhìn thấy được sau lưng đối phương cư nhiên lại có một cái đuôi xù màu phấn hồng!

Hồ ly tinh? Trong đầu Hàn Phi lập tức hiện lên một cái tên được rất nhiều người nhắc tới, nhưng mà lập tức hắn tỉnh ngộ lại ngay, thiếu nữ này hẳn là hồ tộc trong thú tộc rồi.

Tuy rằng nói rất nhiều thú tộc sinh sống trong các quốc gia nhân loại, nhưng đại đa số đều là những chiến sĩ dũng cảm thiện chiên của bộ tộc như Hổ Sư Ngưu Hùng Lang vân vân… Trong thành Tập Thủy thỉnh thoảng cũng thấy những dong binh thú tộc bưu hãn này. Nhưng mà hồ tộc trong thú tộc căn bản nhìn không thấy, Hàn Phi cũng chỉ nhìn qua miêu tả ở trong thư tịch một chút mà thôi.

Có người nói hồ tộc là một trong những chủng tộc trí tuệ nhất của thú tộc, có được nhiều lời ca ngợi trong thú tộc, thiếu nữ hồ tộc mỹ lệ kiều mỵ lại thông tuệ, nhưng tính cách có chút cao ngạo rụt rè, đối với người trí tuệ không bằng mình đều có chút không thích.

Có lẽ ánh mắt của Hàn Phi quá mức trực tiếp lớn mật, dưới ánh mắt nhìn của hắn, thiếu nữ hồ tộc đang rót trà mặt cười bỗng đỏ ửng lên. Đôi tai nhỏ nhắn trong suốt biến thành màu phần hồng, cái đuôi sau lưng nàng càng bất an mà lắc lư vài cái.

-Khụ khụ! ~ Y Bố trưởng lão ho khan vài tiếng cười nói:

-Vi nhi, ngươi xuống dưới trước đi, chuyện trà nước tự chúng ta làm được rồi!

Trong ánh mắt cơ trí của tế ti trưởng lão không che dấu nụ cười, hắn đối với cử chỉ lớn mật của Hàn Phi không một chút tức giận, ngược lại nghĩ Hàn Phi rất có cá tính thẳng thắn chân thành của thú tộc, xem trọng nhất là thoải mái, che che lấp lâp đó là hành vi hèn mọn.

Thiếu nữ buông ấm nước xuống đứng dậy rời đi, trước khi rời đi còn quay đầu lại hung hăng liếc mắt nhìn Hàn Phi, chỉ là dáng dấp xấu hổ quả thực rất động lòng người.

Đến lúc này, Hàn Phi mới phát hiện mình có chút thất thố không nhịn được mà tự gãi đầu, hắn tự trách mình định lực kém, đồng thời cũng càng kỳ quái hơn là trong bộ lạc của hùng tộc tại sao lại có một thiếu nữ hồ tộc tồn tại.

-Vi nhi là tôn nữ của ta…

Y Bố trưởng lão đại khái nhìn ra nghi hoặc của Hàn Phi mỉm cười giải thích:

-Là một người bằng hữu giao phó cho ta nuôi dưỡng từ nhỏ, rất thông minh cũng rất nhu thuận.

Hàn Phi cũng rất xấu hổ, không biết nói gì cho tốt, lần này hắn hơi ngốc rồi.

Nhưng mà Y Bố chuyển cuộc nói chuyện ngay, nghiêm trang biểu thị lòng cảm tạ với Hàn Phi, vừa rồi trong miệng Sơn Khấu lão biết được tin tức Thiểm Điện Mãng đã bị tiêu diệt.

-Xin ngài không lên khách khí, ta cũng vừa đúng dịp, chỉ là vận khí may mắn mới giết được nó thôi!

Hàn Phi khiêm tốn nói, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Y Bố trưởng lão cảm thán nói:

-Có thể là thú thần quan tâm tới tộc của ta, đầu Thiểm Điện Mãng này tuy rằng chỉ là nhị giai linh thú, thế nhưng nó giảo hoạt phi thường,… ít nhất… trong rừng rậm sống đã ngoài trăm năm. Ta an bài nhiều tộc nhân bao vây tiễu trừ vài lần nhưng không có thành công, thật không ngờ bị ngươi một mình giết chết, sợ rằng đây không chỉ là vấn đề vận khí.

Vấn đề này Hàn Phi không thể trả lời tốt được, nghe Sơn Khấu cùng Y Bố trưởng lão nói, hắn hiện giờ cũng cảm giác được chuyện mình giết được Thiểm Điện Mãng ngoài thực lực ra cũng có đủ vận khí đi, có thể là do đầu Thiểm Điện Mãng này đánh giá thấp thực lực của mình.

Nhưng mà Y Bố trưởng lão cũng không có dây dưa trên vấn đề này, lão lấy một túi da thú nho nhỏ trong túi tiền ra, đặt trên bàn, bên trong lộ ra một viên linh tinh ngũ sắc.

-Hàn Phi võ sĩ, đây là một chút tâm ý của bộ tộc chúng ta, tính là cảm tạ của chúng ta với ngươi đi!

Y Bố trưởng lão nói.

Hàn Phi trầm ngâm một chút, thành thật mà nói đối với linh tinh hắn không động tâm là giả. Nhưng mà những linh tinh này cũng không phải một bộ lạc không quá giàu có như Cuồng Hùng bộ lạc có thể tích súc nhiều được. Nếu như chính mình tùy tiện nhận lấy, trong lòng có chút không thoải mái, hơn nữa hắn còn việc khác muốn cầu đối phương.

Suy nghĩ một chút, Hàn Phi lắc đầu nói rằng:

-Y Bố trưởng lão, ngài thực sự quá khách khí rồi, những linh tinh này ta không thể thu. Nếu như ngài nhất định phải cảm tạ mà nói, xin ngài giúp ta một người dẫn đường, bởi vì ta lần đầu tiên vào rừng rậm Hô Khiếu lịch lãm, muốn tìm vài loại linh thú tương đối đặc thù.

Hàn Phi thẳng thắn thành khẩn làm cho Y Bố trưởng lão rất tán thưởng, tán thành nói:

-Hiện tại rất ít nhìn thấy được thanh niên giống như ngươi vậy! Hàn Phi võ sĩ, ngươi giúp bộ tộc Cuồng Hùng chúng ta thì chính là bằng hữu của bộ tộc chúng ta, bằng hữu tương trợ lẫn nhau là chuyện đương nhiên.

Chân thành càng trân quý hơn tiền vàng nhiều --- câu cách ngôn này Man Ngưu dã nói cho Hàn Phi rồi, so sánh mà nói. Hàn Phi có thể lấy được tình cảm của tế ti trưởng lão Cuồng Hùng bộ lạc trước mắt này còn được nhiều hơn mấy khỏa linh tinh nhiều lần. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Như vậy, Hàn Phi, ngươi muốn tìm loại linh thú gì? Nếu như giai không cao, có thể ta biết nơi nào tìm được chúng.

Y Bố trưởng lão hỏi.

-Nhị giai linh thú Liệt Hỏa Thứu, Tích Ngạc Chiểu Trạch, Cứ Xỉ Địa Hành Long…

Hàn Phi một hơi nói ra tên vài loại linh thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui