Linh Vũ Thiên Hạ

Lục Thiếu Du đặt chân lên tảng đá màu vàng, mây mù mờ ảo cách xa nhau,
trên không trung hiện tại chỉ còn lại mười lăm khối đá, Võ Phá Thương
Khung Nhâm Tiêu Diêu, Vạn Phượng Hướng Hoàng Hoàng Lạc Nhan, kinh thiên
nhát kiếm Tịnh Vô Ngân, Thái A, diệu thủ không không Mạc Kình Thiên, đạp không vô ảnh Thiên Thương Ngân, phong hoa tuyệt đại Tuyệt Phong Hoa,
hoành đao diệt không Độc Nhất Đao, còn có thanh niên đánh bại Tử Viêm
cũng ở trong đó.

- Hoài Linh Ngọc.

Ánh mắt Lục Thiếu Du
cuối cùng nhìn thân ảnh quen thuộc, Hoài Linh Ngọc hai ngày qua dễ dàng
đi tới bước này, tà khí trên người hắn lan tràn ra chung quanh, làm cho
Lục Thiếu Du có một loại trực giác, dường như Hoài Linh Ngọc càng ngày
càng mạnh.

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Thiếu Du, Hoài Linh
Ngọc cũng không che dấu hàn ý trong mắt của mình, ánh mắt như đang nói
với Lục Thiếu Du, một khi gặp gỡ hắn sẽ không khách khí.

Ánh mắt Lục Thiếu Du dần dần lăng lệ, sát ý trong mắt bắn ra không chút che
dấu, gặp gỡ Hoài Linh Ngọc, mình cũng tuyệt đối sẽ không khách khí, hai
người chắc chắn sẽ có cơ hội gặp nhau.

Sưu sưu...

Ánh
mắt hai người không nhìn nhau bao lâu, khi hai người cuối cùng phân
thắng bại, lúc này người tiếp dẫn đã tới, quyết đấu Chiến Tôn trừ Nhâm
Tiêu Diêu, Hoàng Lạc Nhan, Tịnh Vô Ngân, Thái A, Mạc Kình Thiên ra, còn
lại mười người phải tiến hành trận đấu thứ hai, thắng thành hoàng, bại
làm tôn, cả hai thừa hưởng tài nguyên chênh lệch một trời một vực.

- Thái A trở thành Chiến Hoàng, Tiết Mặc Kỳ thất bại, chỉ có thể trở thành Chiến Tôn, tại sao lại gặp gỡ Hoài Linh Ngọc?

Trên quảng trường thành Vô Sắc không ngừng có tiếng nghị luận, Hoài Linh

Ngọc chống lại Tiết Mặc Kỳ, làm cho Tiết Mặc Kỳ bị thua, chuyện này làm
mọi người tiếc hận.

Có lẽ mọi người cho rằng nếu gặp gỡ đừng
người của trung thiên thế giới khác, có lẽ Tiết Mặc Kỳ còn có cơ hội
chiến thắng, thực lực Hoài Linh Ngọc càng khủng bố hơn so với lúc trước.

- Lục Thiếu Du và Hoài Linh Ngọc cần tiến hành đấu đợt thứ hai, không biết kết quả sẽ như thế nào, hai người chiến thắng sẽ thành Chiến Hoàng, Chiến Hoàng và Chiến Tôn có đãi ngộ cách nhau một trời một vực.

- Đường Ngũ, ngươi nói chưởng môn sẽ đấu trận tiếp theo như thế nào?

Thiên Xu nhìn qua hư không trước ngọc bích, hắn hỏi du long Đường Ngũ.

- Đây không phải nói nhảm sao, chưởng môn còn nhiều thủ đoạn chưa vận
dụng tới, thậm chí căn bản cũng không có vận dụng toàn lực, những người
này làm sao có thể là đối thủ của chưởng môn, ta xem khó có người là đối thủ của chưởng môn.

Đường Ngũ nói.

Oanh...

Đường Ngũ vừa dứt lời, hư không trước ngọc bích rung động, trong Tương Hoàng
Không Gian lại bắt đầu quyết đấu lần nữa, trong đó mười khối đá màu vàng ghép lại với nhau, sau đó tương liên hồn nhiên thiên thành.

Trong Tương Hoàng Không Gian, Lục Thiếu Du ngẩng đầu quan sát chung quanh, hắn chú ý thanh niên đánh bại Tử Viêm.

- Người này chính là đầu lĩnh Thần Thiên trung thiên thế giới, Tinh Thần
Chưởng Lưu Suất, trong tay hắn có Tinh Thần Luân chính là áo nghĩa linh
khí thanh danh hiển hách của Thần Thiên thế giới, ngươi phải chú ý thật
nhiều.

Lục Thiếu Du dò xét thanh niên này, lúc này Mạc Kình Thiên truyền âm vào tai Lục Thiếu Du.

Lúc này trước mặt Hoài Linh Ngọc chính là Thiên Thương Ngân, thần sắc Thiên Thương Ngân có phần mất tự nhiên, tuy hắn chú ý quan sát trong mấy ngày qua, thanh niên âm tà này thực lực rất quỷ dị.

Sáu người khác cũng có đối thủ của mình, không có người nào chủ quan cả.

Xa xa, Mạc Kình Thiên, Thái A, Tịnh Vô Ngân, Nhâm Tiêu Diêu, Hoàng Lạc
Nhan năm người rút lui khỏi tảng đá của mình, nhưng ánh mắt vẫn quan sát mười người kia.

- Bắt đầu đi, người thắng thành hoàng, kẻ bại làm tôn, chúc các ngươi may mắn.

Lúc này có lão giả đạp không đứng đó, âm thanh vang vọng khắp hư không.

Oanh.

Lúc hắn vừa dứt lời, thanh niên vai hùm hàm én dùng xu thế như bôn lôi đánh thẳng vào đối thủ.

Xoẹt.

Cùng lúc đó Thiên Thương Ngân bộc phát không gian áo nghĩa, thân ảnh xuất
hiện tàn ảnh như thiểm điện, lập tức đến trước người Hoài Linh Ngọc,
trong cùng thời gian phất tay một đánh nổ không gian, lập tức đánh thẳng về phía Hoài Linh Ngọc.

- Muốn chết.

Hoài Linh Ngọc
lạnh nhạt quan sát tất cả, đột nhiên toàn thân bộc phát khói đen phô
thiên cái địa, bỗng nhiên hư không rung chuyển, khí thế âm tàn hung hãn, uy áp mênh mông hàng lâm, dưới thế công của Thiên Thương Ngân đột nhiên đình trệ.


Oanh.

Hoài Linh Ngọc bộc phát khói đen như mực bao phủ không gian, trực tiếp va chạm với thế công của Thiên Thương Ngân.

Đạp đạp!

Thân thể Thiên Thương Ngân lui ra phía sau, hắn biến sắc khi nhìn khói đen
đánh tới, lập tức một khe hở bao phủ thân thể của hắn, hắn phóng thích
không gian áo nghĩa tạo thành chấn động không gian, thân thể lảo đảo lùi lại phía sau.

- Ta ghét nhất người thi triển không gian áo nghĩa, thành thật cho ta.

Trong thời gian ngắn, thân ảnh Hoài Linh Ngọc đã xuất hiện trước mặt Thiên
Thương Ngân, lập tức đánh ra một quyền kình, Thiên Thương Ngân dùng
không gian áo nghĩa cũng khó có thể đào thoát.

Ngao!

Quyền ấn đánh thẳng vào khói đen ngưng tụ thành tà long, tà long dùng tốc độ
cực nhanh lao thẳng vào thân thể Thiên Thương Ngân.

Âm thanh
trầm đục vang lên, quanh người Thiên Thương Ngân xuất hiện vết rạn nứt,
hư ảnh tà long đụng vào thân thể của hắn, miệng hắn phun máu tươi, thân
thể lập tức bị đánh bay ra xa.

Thiên Thương Ngân bị đánh bại
trong một chiêu, cảnh tượng này làm cho Tịnh Vô Ngân, Hoàng Lạc Nhan ở
xa cũng phải chấn động không nhỏ.

Xùy.

Lưu Suất không
ngừng công kích Lục Thiếu Du, chân hắn đạp mạnh vào tảng đá màu vàng
dưới chân, dưới chân sinh ra vòng xoáy nguyên lực thật lơ, thân thể lao
tới như mũi tên, thời điểm này xuất hiện như thiểm điện trước mặt Lục
Thiếu Du, hắn không khách khí đánh một quyền vào ngực Lục Thiếu Du.

Đùng!

Quyền kình không ngừng phá không đánh tới phía trước.


Cảm thụ âm thanh xé gió truyền tới, thần sắc Lục Thiếu Du không thay đổi,
cánh tay run lên, một quyền màu vàng ngạnh kháng một quyền của Lưu Suất.

Bành!

Âm thanh trầm đục vang lên, hai quyền không
ngừng va chạm với nhau, không gian chung quanh bị nghiền nát, cả không
trung chấn động dữ dội, sau đó hai người trực tiếp biến mát, thân ảnh
hai người biến mất thật nhanh.

Xùy!

Thân thể Lưu Suất bị đẩy lui, ánh mắt hắn biến hóa, hắn không ngờ đối phương công kích còn
mang theo linh hồn công kích, nhưng mà dù sao đi tới vòng này không có
kẻ yếu, thân thể lảo đảo lui ra phía sau hơn mười bước mới ổn định thân
thể.

- Vật chất công kích và linh hồn khả năng công kích tương
dung không lưu dấu vết, đúng là có chút thực lực, tu vị chuẩn Niết Bàn
có thể tiến tới bước này thật khó tưởng tượng nổi, nhưng mà hôm nay ai
cũng không thể ngăn cản ta thành hoàng, Chiến Tôn tặng cho ngươi đi.

Lưu Suất ổn định thân thể, mắt thấy Lục Thiếu Du, hắn lãnh đạm nói một câu.

- Nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn nhân cơ hội điều động nguyên lực âm thầm ngưng tụ công kích mà thôi, động thủ đi.

Lục Thiếu Du cười cười nhìn Lưu Suất, nói:

- Nhưng mà danh tiếng Chiến Hoàng vô duyên với ngươi.

- Hừ.

Lưu Suất bị Lục Thiếu Du vạch trần mục đích, sắc mặt biến hóa, khẽ hừ một
tiếng, hắn ngưng kết thủ ấn trong tay, một chưởng ấn khổng lồ được ngưng tụ ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận