Quan Nghi ngoắt Trương Oanh Oanh, chòm người qua nói nhỏ vào tai cô: “Thịt nướng kia, có thật không?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Số 0 nói có chắc chắn đáp án là có nếu không thì rất mệt mỏi với cảnh sát, cô chậm chạp đứng dậy kéo cậu ra ngoài cần nói chuyện riêng một lúc.
Cả hai quang minh chính đại mà đi, lúc ra đến bên ngoài thì liền ngồi thụp xuống to nhỏ như hai kẻ làm chuyện mờ ám với nhau.
Trương Oanh Oanh tò mò hỏi: “Thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi cái đầu mày, không cho hỏi những người xung quanh, tao phải mò mẫm rất lâu đó.”
Cái cô nhờ Quan Nghi là tìm nhà của Nhuệ Luân, trong tương lai chắc chắn cô phải đột nhập vào, chủ yếu muốn thăm dò thực lực của đối phương.
Khi bà chủ cầm dao tiến đến đã bước qua vạch an toàn, sau này là bạn hay thù chưa nói chắc được.
Người mang mặt nạ kinh tởm kia chắc không phải là bà chủ.
Nếu phải Trương Oanh Oanh sẽ ghét bà ấy mất thôi, ngày hôm đó thật sự rất ám ảnh, làm cho bức tường kín gió trong cô bị bòn mòn không ít, tuy sát thương mang đến chẳng có bao nhiêu nhưng về mặt tâm lý phải gật đầu thừa nhận, nó rất lợi hại.
Quan Nghi cầm một nhánh cây bắt đầu chỉ dẫn đường đến ngôi nhà đó, bọn họ sống sót đến giờ này không chỉ có mỗi thân thể cứng cáp nhanh nhạy, cái đầu cũng phải hoạt động một chút.
Cậu chỉ dẫn xong thì chần chừ hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
Trương Oanh Oanh lắc đầu nói: “Cần thời gian nghỉ ngơi.”
Quan Nghi phồng má, bắt đầu kể: “Trước khi đến đây tao được cử đi làm một nhiệm vụ.” Cậu buông nhánh cây xuống lấy tay bịt mặt nhưng lại để hở hai con mắt ra nhìn cô “Thấy cảnh người ta làm chuyện ấy với nhau, tổn hại mắt quá.”
Mấy chuyện thú vị như này kể nhau nghe là đúng rồi, cậu chọc Trương Oanh Oanh cười không nỗi bởi vì ngày hôm đó số 0 giám sát nhiệm vụ của Quan Nghi, số 0 chắc chắn nhắm đến hai người họ, tự dưng đem người đến đây đâu chỉ là tiện tay.
Cô suy tư một lúc khiến Quan Nghi lo lắng, cậu đưa tay điểm lên giữa trán cô: “Sợ bọn tao bị số 0 giết sao?”
Trương Oanh Oanh gật đầu, lần này vô cùng thật thà.
Bọn họ ở trên đảo chăm chọc nhau nhiều đến mức chán chẳng buồn nói nhưng ra bên ngoài thay vì quan tâm đến bản thân, tất cả đều quan tâm đến những người còn lại.
Những đứa trẻ chưa trưởng thành chỉ mong cuộc sống sau này đối xử với bạn mình tốt một chút, mong bạn đồng hành hạnh phúc nhiều một chút.
Quan Nghi phì cười: “Trong mày ngoan cứ như cún con ấy, thật ra tao và chị lại sợ mày bị số 0 giết thì đúng hơn.
Đối với bọn tao mày là quan trọng nhất, mày là ngọn lửa cháy âm ỉ trong bốn người.”
Cô trong mắt cậu buông thả nhưng chưa bao giờ từ bỏ một cuộc sống về sau, tương lại không chừa đường lui cho bọn họ nữa rồi.
Trương Oanh Oanh tin đấy nhưng vẫn hi vọng làm người bên cạnh cũng bị lây nhiễm bắt đầy hy vọng.
Bốn người mất đi một là đả kích lớn, hoàn cảnh dạy bọn họ không được phép buồn bã quá lâu nhưng trong lòng nào bỏ xuống được.
Cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện lập tức hỏi: “Gấu bông của tao?”
Trương Oanh Oanh hứng thú đáp: “Đợi đến khi xong đã, lúc ở trường có gặp một người mặc hắc y dẫn dụ tao lên tầng thượng rồi nhảy xuống, mày biết kết quả là gì không?”
Quan Nghi nhíu mày lắc đầu.
“Xác thì không thấy nhưng bên dưới là một cái bao vải hình người được nhồi bông.
Biết sớm là mày đòi tao đã đem nó về nhà rồi.” Nói xong Trương Oanh Oanh vô cùng đắc ý.
Cậu tỏ vẻ khó chịu: “Nghe có vẻ rợn người nhưng mày tặng thì tao không chê.”
Số 0 hắn giọng phía sau khiến cả hai giật thót, hệt như cái máy bị hỏng quay đầu nhìn lại.
Trương Oanh Oanh nhờ vào lực tay của Quan Nghi đứng dậy, nghiêm túc đối diện với cấp trên của cấp trên.
“Nói là tổ chức tiệc, cậu cũng nên đi chuẩn bị đi.” Số 0 nghiêm túc ra lệnh.
Bọn họ nghe rất rõ, chỉ có mỗi Quan Nghi đi mà thôi.
Số 0 tiến lên một bước Trương Oanh Oanh vô thức lùi về sau một bước, cô có sợ cấp trên bao giờ nhưng đối với vị này một cái tát nữa trực tiếp tiễn cô đến bệnh viện nằm vài ngày.
Cô nhìn sang một hướng khác nói: “Boss nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.”
Tay anh đưa lên không trung khựng lại một chút rồi nâng cầm Trương Oanh Oanh, cô mặc dù khó chịu nhưng không vùng ra.
Nụ cười đầy sự chế giễu của số 0 khiến cô cảm thấy mình hạ thấp: “Chú tâm vào nhiệm vụ đi.”
Sự thật số 0 đang nói có sai đâu, chỉ là Trương Oanh Oanh lực bất tòng tâm.
Hành động vừa rồi là cảnh cáo, cứ cho là vậy.
Cô muốn thời gian quay lại mấy ngày trước, muốn số 0 trong tưởng tượng chỉ mãi là tưởng tượng, cấp trên như này thì áp lực quá lớn.
Cái hình tượng trưởng thành điềm đạm thì đúng rồi nhưng còn có cái tính bạo lực là sao vậy?
Hoặc người này có một vài điểm giống Hàm Nghiêm khiến cô bị nhầm tưởng rằng anh luôn dịu dàng nhường nhịn, vì vậy mà sinh ra cảm giác áp lực với cấp trên?
Trương Oanh Oanh hít sâu một hơi: “Tôi nên quan sát Sở Dật thì hơn.”.