Nói rồi cô quay người muốn đi, số 0 cũng bước theo phía sau làm cô có chút ngạc nhiên.
Sau đó là cảm giác được người khác bế lên, trái tim Trương Oanh Oanh đập liên hồi không phải vì thích mà là vì sợ, cảm giác lạnh buốt chạy từ bàn chân đến đỉnh đầu.
Sợ sau này cái chân của cô sẽ bị người ta chặt mất, cô gấp gáp nói: “Tôi, tôi vẫn… Vẫn đi được.”
Chưa bao giờ nỗi sợ lớn như bây giờ, Trương Oanh Oanh còn ngạc nhiên bản thân vì sợ mà nói năng lộn xộn.
Anh bế cô vào nhà, vững chắc đá cánh cửa rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Tiếp đó đi lấy tuýp thuốc lại càng làm Trương Oanh Oanh hoảng hơn.
Cô nhanh chóng bật dậy để hai chân chạm sàn, sau đó nghe được giọng điệu cảnh cáo của số 0: “Muốn tôi chặt đôi chân đẹp đẽ đó sao?”
Trương Oanh Oanh kinh hãi rụt chân lại, như thể con ngốc vậy.
Số 0 nhẹ như không mà nói: “Tôi bôi thuốc, mau cởi đồ ra.”
Cô cũng nhẹ nhàng rút con dao ở bên chân trái ra trước mặt ở tư thế phòng bị, tay còn lại mò mẫn đến hai con dao còn lại.
“Muốn phân rõ thực lực một lần nữa sao?” Số 0 quay người chầm chậm tiến lại giường.
“Không phải! Boss có người mình thích không cần làm ra những hành động này đâu.” Trương Oanh Oanh hạ giọng “Đừng làm khó nhau, tôn trọng người đó của anh.”
Số 0 cười nhưng nụ cười trước giờ của anh chưa có cái nào thực sự vui, nó không giễu cợt cũng là cười đểu, cho người xung quanh nhìn xem anh không phải là con quái vật khiến người người khiếp sợ.
“Không phải Hàm Nghiêm nên không thích sao? Tiêu chuẩn cô cao quá rồi đó, tôi có kiên nhẫn nhưng nó không dành cho cô đâu, ngoan ngoãn một chút.”
Trương Oanh Oanh phì cười: “Tôi cái gì cũng ngoan ngoãn chỉ là đừng vượt quá giới hạn, tôi như cái giẻ rách cũng không đến lượt người sợ bẩn như boss chà đạp.”
Câu nói này thành công chọc cho số 0 phải nổi cáu, Trương Oanh Oanh biết nói ra thì không cứu nổi bản thân nhưng đúng như lời anh nói ngoài cái tên Hàm Nghiêm ra ai cũng đừng hòng.
Cô có thể vứt áo sang một bên cho người khác xem lưng nhưng quần thì không thể tụt xuống.
Số 0 chẳng biết nghĩ ngợi cái gì đột nhiên thay đổi thái độ: “Áo thôi cũng được.”
Nếu La Ứng Lan nhìn thấy cái cảnh này cô ta lại cười rồi mỉa mai Trương Oanh Oanh, người có ý tốt muốn bôi thuốc vì sao lại phản ứng thái quá như vậy.
May mắn là cảnh này chỉ có hai người bọn họ, cô chậm rãi hạ dao xuống.
Một người có thể tự mình lấy viên đạn ra khỏi người thì cần gì người khác bôi thuốc? Nhờ Quan Nghi đút cháo bởi vì cậu là kẻ sống từ tuổi thơ đến hiện tại, cô muốn làm nũng với cậu muốn bản thân cảm nhận được một chút quan tâm, thực sự không phải là không thể tự mình ăn.
Trương Oanh Oanh yên tĩnh ngồi ở giường cho số 0 bôi thuốc, ngón tay anh chạm vào da thịt cô thật nhẹ nhàng khác hẳn với những lời cảnh cáo, nhưng Trương Oanh Oanh đủ lý trí để nhớ ra là kẻ nào gây nên vết thương.
Điện thoại số 0 đột nhiên vang lên, tay anh bận Trương Oanh Oanh thì không dám mở lời, tiếng chuông hết hồi này đến hồi khác.
“Nhấn loa ngoài.”
Số 0 ra lệnh Trương Oanh Oanh mới dám động, sau khi nhận cuộc gọi liền nhấn loa ngoài rồi lập tức yên vị.
“Mượn tay chân của mày một chút, được không?”
Giọng nói quá đỗi lạ lẫm, cô nghe ra người này đang chán trường về việc gì đó.
Hoàn cảnh của cô còn không đến nỗi như người ở đầu giây bên kia.
Số 0 vẫn di chuyển tay đều đặn thoa thuốc vào mấy chỗ bầm xanh mà anh tạo ra, người gọi đến cũng rất kiên nhẫn chờ, mặc dù không trực tiếp gặp mặt nhưng người ngoài như Trương Oanh Oanh cảm nhận rõ ràng cái không khí nặng nề đến khó thở.
Đến khi thoa thuốc xong Trương Oanh Oanh lập tức cầm lấy cái áo của mình định chuồn đi, nào ngờ số 0 lại nắm lấy bả vai của cô.
Anh làm như không có việc gì mà lên tiếng: “Đừng vội mặc áo.”
“Còn có người ở đó à? Vậy khi khác tao gọi lại.”
Số 0 nhíu mày: “Có việc gì?”
“384 đến vùng đất mà cấp dưới mày đang làm việc, có thể trông nó hộ tao không?”
Vẫn để loa ngoài nên Trương Oanh Oanh đã nghe thấy rõ từng chữ một, cô lẩm nhẩm con số 384.
Việc của cấp trên cô không muốn xen vào cũng không muốn nghe thấy, lỡ như có họa ập xuống đầu thì oan lắm.
Trương Oanh Oanh gỡ bỏ tay số 0 ra khỏi người, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống giường, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Số 0 bắt đầu chú tâm vào cuộc gọi, giọng điệu khó chịu thấy rõ: “Nhiệm vụ của anh là nhiệm vụ còn nhiệm vụ của tôi là du lịch trông trẻ sao?”
“Tiền là được đúng không? Chỉ cần để mắt đến 384 là được đừng để nó chôn xác ở đó, chuyện ra mặt thì không cần thiết.”
Số 0 bất lịch sự ngắt máy trước, sau đó là tiếng thông báo của điện thoại.
Trương Oanh Oanh lúc nãy nghe được nên biết tiền chuyển vào tài khoản rồi.
Rốt cuộc là ai lại có thể nhờ vả số 0 đi trông chừng người khác vậy?.