Linh Vực

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Cũng bởi thế, hắn so với Huyết Lệ càng thêm rõ ràng cảm nhận được liên hệ với Linh Hồn thụ của Ám Hồn thú, còn biết khí tức Linh Hồn thụ kia thuộc về Tần Liệt.

“Đó là một ta khác”. Tần Liệt nói.

Vẻ mặt Miêu Phong Thiên chấn động, kinh ngạc nói: “Linh hồn phân thân?”.

“Ngươi cũng biết?”. Trong mắt Tần Liệt hiện ra nét kinh dị.

“Thi chi thủy tổ, trước kia lui tới tương đối gần với Hồn chi thủy tổ, ta cũng thông qua dung hợp với Thi chi thủy tổ, biết được một ít chỗ thần bí của Hồn chi thủy tổ”. Miêu Phong Thiên không có một chút giấu giếm, nói: “Thi hài Hồn chi thủy tổ không phải vỡ nát rồi sao? Ngươi chẳng lẽ dung hợp với tàn hồn Hồn chi thủy tổ?”.

Tần Liệt càng thêm ngạc nhiên: “Ngươi biết thật đúng là không ít”.

Miêu Phong Thiên giật mình, nói: “Xem ra thật sự là như thế”.

“Ngươi sao không cùng một chỗ với Khương Chú Triết?”. Tần Liệt thuận miệng hỏi.

“Hắn tu luyện Huyết Linh quyết, tổng bộ Huyết Sát tông ở Thiên Diệt đại lục, mới là nơi hắn nên hoạt động, ba Quỷ tộc bị diệt, người Đông Di chết hết, Bạo Loạn chi địa trong thời gian ngắn sẽ không nổi sóng nữa, liên hệ giữa ta và hắn, cũng không còn thường xuyên như trước kia”. Miêu Phong Thiên giải thích.

“Thi hài toàn bộ sinh linh, ngươi đều có thể rèn luyện thành thi nô phải không?”. Tâm thần Tần Liệt khẽ động.

“Không sai biệt lắm”. Miêu Phong Thiên gật đầu.

Tần Liệt nheo mắt, nói: “Cường giả Hư Không cảnh, hoặc là sinh linh vực ngoại huyết mạch cấp chín, sau khi chết, ngươi cũng có thể luyện thành thi nô?”.

“Có thể, chẳng qua cần hao phí rất nhiều thời gian, bởi vì ta còn chưa thật sự đem truyền thừa bí thuật của Thi tổ lĩnh ngộ thấu triệt, còn chưa thể vận dụng lực lượng tầng bốn, tầng năm, tầng sáu những hồn đàn cao cấp này của Thi tổ”. Miêu Phong Thiên nói.

“Luyện chế thi nô cần điều kiện gì đặc thù?”. Tần Liệt hỏi tiếp.

“Nơi âm khí đặc biệt nặng, tốt nhất là loại nghĩa trang, còn cần có thi khí nồng đậm trên người thi cốt”. Miêu Phong Thiên đáp.

“Âm khí thi khí đặc biệt nặng, tốt nhất nghĩa trang...”. Tần Liệt suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ngươi theo ta đi chỗ này”.

Nói xong, hắn ở trong cung điện đá, lại lấy lực lượng huyết mạch ngưng kết Tinh Môn.

***

Bạc La giới, sâu trong lòng đất Tu La tộc, một Tinh Môn ngưng hiện ra.

Lúc Tinh Môn co rút lại, Tần Liệt và Miêu Phong Thiên từ trong đó thoáng hiện.

Vừa hiện thân, bóng người Tần Liệt đột nhiên mất tự nhiên lay động một cái.

“Ngươi không sao chứ?”. Miêu Phong Thiên nói.

“Không có việc gì”. Tần Liệt lắc đầu, nói: “Lực lượng huyết mạch tiêu hao quá nhiều, có chút ăn không tiêu”.

Vượt giới ngưng kết Tinh Môn, lực lượng huyết mạch hao phí so với ở cùng vực giới nhiều hơn rất nhiều.

Lấy tu vi mới vào Niết Bàn cảnh, lực lượng huyết mạch cấp bảy của hắn, còn chưa thể quá mức thường xuyên vận dụng lực lượng huyết mạch ngưng luyện Tinh Môn.

Hắn biết hắn cần thời gian khôi phục lực lượng huyết mạch.

“Grao!”.

Tiếng gầm gừ thô bạo của Huyết Lệ đột nhiên ở không gian u ám dưới lòng đất lan ra rung trời, dọa Miêu Phong Thiên biến sắc.

Ngay sau đó, hắn mới chú ý tới hoàn cảnh chung quanh.

“A!”. Hắn thất thanh thét chói tai.

Ám Hồn thú giống như dãy núi máu thịt, bộ dáng dữ tợn, thân thể khổng lồ hầu như lấp đầy không gian dưới lòng đất.

Con mắt cực lớn như vại nước của nó lóe ra ngọn lửa xanh biếc quỷ dị, dọa tâm hồn người ta, làm Miêu Phong Thiên cực kỳ kinh hãi.

Huyết Lệ rống giận, chính là bị vó Ám Hồn thú nắm, bất luận thét to rống giận như thế nào, cũng giãy mãi không thoát.

Từng luồng lửa biếc từ trong con ngươi phân thân Ám Hồn thú bay vút ra, những lửa biếc đó không ngừng biến ảo trên không, diễn sinh ra phù văn lạc ấn thần bí của Hồn tộc.

Lửa biếc như ngôi sao xanh lét, lần lượt rơi vào trong mắt Huyết Lệ, tan vào não hải Huyết Lệ.

Tiếng kêu thảm thiết của Huyết Lệ cũng dần dần yếu đi.

“Hắn, hắn là Huyết Lệ?”. Miêu Phong Thiên biến sắc.

“Hắn quá mức vội vàng dung hợp hồn đàn Huyết tổ, bị tàn hồn tà niệm Huyết tổ để lại ở trong hồn đàn ăn mòn, lạc mất bản thân”. Sắc mặt Tần Liệt trầm tĩnh, lạnh nhạt giải thích: “Những tàn hồn tà niệm đó, nếu không luyện hóa từ trong linh hồn hắn, không cần quá lâu, hắn sẽ biến thành yêu ma hiếu sát vô đạo, vĩnh viễn khó khôi phục thần trí nữa”.

“Con... Thú khổng lồ này đang giúp hắn luyện diệt tàn hồn tà niệm của Huyết tổ?”. Miêu Phong Thiên ngạc nhiên nói.

Tần Liệt nhếch miệng cười, chỉ vào Ám Hồn thú, nói: “Ngươi từ trên người nó cảm giác được cái gì?”.

Miêu Phong Thiên ngạc nhiên.

Hắn hơi nheo mắt, phóng ra linh hồn ý niệm, cẩn thận cảm ứng.

Một lát sau, hắn đột nhiên chấn động, quát: “Nó, trên người nó là linh hồn khí tức của ngươi! Ngọn nguồn nối liền linh hồn ta, chính là nó!”.

“Không sai, nó chính là ta, ta cũng là nó”. Tần Liệt cười nói.

Khi nói chuyện, những tộc nhân Tu La tộc tụ tập ở quanh thân Ám Hồn thú, chậm rãi từ trong bóng đêm đi ra.

“Hư Không cảnh!”. Nháy mắt nhìn thấy Kha Đế Tư, Miêu Phong Thiên lại la hoảng lên.

“Ngươi cùng chúng ta giống nhau, cũng là hồn phó của chủ nhân”. Kha Đế Tư đi tới, chỉ nhìn Miêu Phong Thiên một cái, liền thản nhiên nói.

“Hồn phó...”. Miêu Phong Thiên có chút mờ mịt.

“Kha Đế Tư, đi mở ra cánh cửa vực giới trong tế đàn xương trắng”. Tần Liệt phân phó.

“Tuân mệnh”. Kha Đế Tư cúi đầu, rất cung kính đáp lại, chợt mang theo vài tên cường giả Tu La tộc, tụ tập đến chỗ tế đàn xương trắng.

Ánh mắt Miêu Phong Thiên bám theo bọn họ, cũng nhìn thấy tòa tế đàn thật lớn xương trắng đắp thành đó.

“Xương cốt thật lớn!”. Trong lòng hắn âm thầm ngạc nhiên.

Xương xây dựng tế đàn xương trắng to lớn vô cùng, rõ ràng không phải hài cốt Nhân tộc, Tu La tộc những chủng tộc này.

Lấy nhận thức của Miêu Phong Thiên đến xem, chỉ sợ chỉ có hài cốt Cổ Thú tộc, Cự Nhân tộc, còn có Cự Long tộc loại sinh linh khổng lồ này, mới có thể to lớn như thế.

Trên những cái xương trắng đó, rất nhiều phủ kín vết vạch, vết vạch như một loại bí văn cổ xưa, tràn ngập cảm giác dày nặng.

Kha Đế Tư mang theo tộc nhân Tu La tộc, phân tán ở cạnh tế đàn xương trắng, ở ven tế đàn vạch vài cái.

Trong chốc lát, tế đàn xương trắng phóng ra ánh sáng màu trắng chói mắt, một loại khí tức âm lạnh, hoang vắng, mục nát cổ xưa, từ trong tế đàn nội đó sinh ra.

“Kẻ một tầng hồn đàn ở lại nơi đây, người còn lại, đi theo ta”. Tần Liệt hạ lệnh.

Kha Đế Tư và tộc nhân Tu La tộc bên cạnh tế đàn xương trắng, sau khi nghe được mệnh lệnh, dẫn đầu chui vào trong quầng sáng lóa mắt trong tế đàn xương trắng kia.

Bóng người bọn họ liên tiếp biến mất.

“Chúng ta cũng đi”. Tần Liệt hướng Miêu Phong Thiên cười rạng rỡ.

“Bên kia, là vực giới khác phải không? Chúng ta... Muốn rời khỏi linh vực sao?”. Miêu Phong Thiên rõ ràng có chút khẩn trương.

“Chỗ chúng ta hiện tại, vốn cũng không phải linh vực”. Tần Liệt cười cười, nói: “Nơi này là Bạc La giới”.

“Bạc La giới...”. Miêu Phong Thiên sửng sốt một chút, bỗng phản ứng lại, hô: “Ngươi vừa rồi ngưng luyện cánh cửa bí mật, đem ta từ Bạo Loạn chi địa, trực tiếp đưa tới Bạc La giới? Vực giới sở hữu riêng Viêm Nhật đảo các ngươi liên thông kia?”.

“Chính là như vậy”. Tần Liệt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui