Linh Vực

“Hô hô hô! Hô hô hô!”

Thanh âm hắn ở trong bầu trời đêm bay nhanh chói tai vô cùng, làm người ngoài mấy dặm cũng có thể nghe thấy.

Đột nhiên, đội ngũ tộc nhân Linh tộc từ chỗ đám người Kiền Thăng rời khỏi chợt ngừng lại.

Tiên Na và Ba Cát vẻ mặt kinh ngạc tới trước mặt Thâm Lam, không biết nàng vì sao hạ đạt mệnh lệnh dừng lại.

“Có một gia hỏa phi thường phi thường đáng sợ đang đuổi theo chúng ta.”

Tiểu cô nương có được không gian, thời gian, sinh mệnh cùng vận mệnh bốn loại huyết mạch thuộc tính, trong con mắt như ngọc bích toát ra nét kinh sợ.

Tộc nhân Linh tộc, ở dưới Thâm Lam phân phó, lập tức ngừng lại toàn bộ.

Cốt tộc và Vũ tộc bên kia, cũng thu được mệnh lệnh của Tiên Na, toàn bộ lấy Linh tộc làm trung tâm, đóng quân tại chỗ.

“Tiểu chủ nhân, là người nào đang truy kích chúng ta?” Ba Cát tỏ ra có chút kinh ngạc, ngạc nhiên nói: “Chỉ có một người?”

Thâm Lam nhẹ nhàng gật đầu, “Chỉ là một người.”

Mặt Ba Cát chợt hung hăng, cười hung dữ ‘hắc hắc’, “Vậy thật đúng là không biết sống chết!”

“Một người cũng dám truy kích chúng ta?” Tiên Na kinh ngạc bật cười, thoải mái nói: “Cho dù là gia hỏa từ tám tầng thâm uyên luyện ngục phía dưới nọ, tới đây một mình, cũng chỉ còn đường chết nhỉ?”

“Hắn... Có thể so với ác ma kia của thâm uyên luyện ngục còn đáng sợ hơn.” Thâm Lam nói.

Lời vừa nói ra, các tộc nhân Linh tộc lấy Ba Cát, Tiên Na cầm đầu đột nhiên chấn động.

Trong mắt bọn họ chợt lóe lên nét hoảng sợ.

“So với kẻ đó còn đáng sợ hơn?” Ba Cát hít thở dồn dập.

Thâm Lam gật đầu, “Trên cảm giác như thế.”

Đám người Tiên Na và Ba Cát không bình tĩnh nữa, hai người nhìn nhau một cái, cùng kêu lên: “Bày trận!”

Toàn bộ tộc nhân Linh tộc, một bộ phận bày ra hình quạt đem Thâm Lam bảo vệ ở giữa, một bộ phận khác, lấy hình chùy hướng về phía Thâm Lam chỉ thị.

Cốt tộc và Vũ tộc, cũng ở dưới Tiên Na nhắc nhở, làm tốt chuẩn bị huyết chiến.

“Rốt cuộc là cường địch thế nào?”

Sa Liệt và Tư Thản Tạp lặng lẽ tụ tập với nhau, trong mắt tràn đầy nét kinh dị, thầm nghĩ.

Tiên Na, Ba Cát, còn có rất nhiều tộc nhân Linh tộc cũng đều âm thầm khẩn trương, kẻ địch sắp đến làm tâm tình bọn hắn trầm trọng.

“So với kẻ đó còn đáng sợ hơn...”

Không lâu trước đây, bọn họ từng giao phong với đám thâm uyên ác ma kia. Bọn họ biết rõ ác ma bậc cao đến từ tám tầng thâm uyên luyện ngục phía dưới đó cường đại đáng sợ bao nhiêu.

Một kẻ so với ác ma bậc cao kia còn khủng bố hơn, làm bọn họ mặc dù có ưu thế trên nhân số, cũng không dám không cẩn thận.

Bọn họ đều đang âm thầm phòng bị.

“Hô hô hô hô!”

Trong bóng đêm đưa tay không thấy năm ngón, không ngừng truyền đến tiếng rít lướt đi tốc độ cao, tiếng rít đó dần dần tới gần.

Tộc nhân ba phương Linh tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, đỉnh đầu đều lơ lửng Ám Diệu Thạch cực lớn, đang tập trung nhìn về phía truyền đến tiếng rít.

Cùng lúc đó.

Bên kia, một đám bảy người hành tẩu ở trong bí cảnh tuyệt đối hắc ám, không ỷ lại bất cứ Ám Diệu Thạch nào, lại giống như hoàn toàn không chịu bóng tối ảnh hưởng.

Thủ lãnh của bảy người, chính là một nữ tử thân khoác giáp nặng, mang theo mặt nạ mặt quỷ.

Bọn họ là Hắc Ám gia tộc.

“Thương Diệp tỷ, có nghe được tiếng rít chói tai hay không?” Một người dò hỏi.

“Ở bên kia!” Thương Diệp đưa tay, chỉ một vị trí, nói: “Cùng đi qua nhìn xem!”

Một đám tộc nhân Hắc Ám gia tộc, ở dưới Thương Diệp chỉ dẫn, cấp tốc bay đi.

Cũng trong bóng đêm.

Một người thần bí thân khoác trường bào đen sì, một đôi mắt, đột nhiên lóe sáng lên ở trong bóng tối tuyệt đối.

Hắn vốn đang hướng tới phương hướng Bổn Nguyên Thâm Hải, không nhanh không chậm mà đến, giờ phút này cũng bị tiếng rít hấp dẫn, do đó thay đổi phương hướng.

“Đi vị trí Linh tộc, thú vị...”

Hắn phát ra tiếng cười âm trầm như quỷ, bóng người khẽ động, như u hồn lơ lửng, nhẹ như không có gì bay về phía chỗ tiếng rít.

Bí cảnh tuyệt đối tối tăm, có một số đoàn đội cường đại khác, cũng bị tiếng rít hấp dẫn, cũng áp sát đến.

Nhưng cũng có tự cảm thấy thực lực thấp kém, chỉ muốn tránh đi xa xa, không muốn tranh vũng nước đục này.

Thí dụ như...

“Tỷ tỷ, ngươi có nghe được tiếng rít xa xa hay không?”

Dưới một khối Ám Diệu Thạch nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ của Lăng Huyên Huyên tái nhợt, trong mắt ẩn chứa đầy ý sợ hãi nói.

Ở cạnh nàng, Cao Vũ hai cánh tay đều bọc băng gạc đứng, còn có Lăng Phong uể oải.

“Nghe được rồi, cách chúng ta cực cực xa, dám ở phụ cận Bổn Nguyên Thâm Hải cất tiếng kêu to, không có một ai là dễ chọc, chúng ta không cần đi qua chọc phiền toái vào người.” Lăng Ngữ Thi ngữ khí lạnh nhạt nói.

Dưới ánh sáng mờ mịt của Ám Diệu Thạch, đôi mắt bình thường sáng ngời của nàng tỏ ra có chút ảm đạm không ánh sáng.

- - đây là dấu hiệu linh hồn lực tiêu hao quá lớn.

Chuyến đi bí cảnh của bọn họ lần này, đối với Lăng Ngữ Thi mà nói, có thể nói là một lần khiêu chiến lớn nhất.

Từ lúc tiến vào bí cảnh, nàng chưa từng nghĩ tới phát sinh xung đột với chủng tộc khác. Trên thực tế, nàng lần đầu tiên lấy linh hồn cảm giác được sinh mệnh động tĩnh, từ trên trình độ cường đại của linh hồn đối phương, nàng đã biết bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của người khác.

Trên đường, nàng bằng vào linh hồn cảm giác lực của nàng cũng có thể không chịu bóng tối tuyệt đối ảnh hưởng, phát hiện từng đám vực ngoại sinh linh.

Không có ngoại lệ, mỗi một đoàn đội nàng phát hiện, sức chiến đấu đều vượt qua bọn họ.

Nàng chỉ có thể mang theo đám người Lăng Huyên Huyên, Cao Vũ, không ngừng tránh né, để tránh phát sinh xung đột.

Điều này làm linh hồn lực của nàng tiêu hao cực lớn.

Có mấy lần, linh hồn nàng cảm giác được kẻ bị thương nặng sắp chết, lúc này nàng mới dám dẫn dắt đám người Lăng Phong, Cao Vũ đi qua nhặt tiện nghi.

Thông qua phương thức này, nàng tránh chạm mặt với cường địch, chỉ xuống tay với người bị thương nặng, cũng dần dần hiểu ảo diệu của Bổn Nguyên Thủy Giới, còn biết Bổn Nguyên Thâm Hải tồn tại.

Lấy nàng trả giá hao phí linh hồn lực thật lớn, đoàn người bọn họ đã ở trong Bổn Nguyên Thủy Giới gian nan sinh tồn.

Hơn nữa bọn họ nay cũng chậm chậm tiếp cận Bổn Nguyên Thâm Hải.

Nàng còn biết nay một đám ác ma chia ra thuộc về tầng thâm uyên khác nhau, đã chiếm lấy Bổn Nguyên Thâm Hải, hơn nữa tiếp nhận thâm uyên ác ma khác.

Vì thế, nàng dẫn dắt mọi người tìm tới, ý đồ thử thời vận.

“Chúng ta không nên đi qua, ta cảm giác được rất nhiều gia hỏa đáng sợ đều bị hấp dẫn đi qua rồi, chúng ta không phải đối thủ của bất cứ một ai trong bọn họ gì.” Lăng Ngữ Thi nhắm mắt cảm ứng một lúc, lại lòng còn sợ hãi nói: “Trong những người đó, còn có gia hỏa giống ta, linh hồn cảm giác lực không chịu bóng tối tuyệt đối ảnh hưởng.”

Lăng Huyên Huyên nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt nhỏ biến đổi, vội nói: “Vậy không đi nữa!”

Vẻ mặt Lăng Phong cũng khổ sở.

Bọn họ rất rõ, bọn họ sở dĩ có thể ở nơi này sinh tồn được, đều là ỷ lại linh hồn cảm giác lực thần kỳ của Lăng Ngữ Thi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui