Linh Vực

Từng tia từng luồng sương khói màu tím cực nhạt, từ trên mặt biển Bổn Nguyên Thâm Hải bay lên, tản ra ở trong thiên địa.

Những thâm uyên ma khí màu tím loãng vô cùng, vốn đã rất khó phát hiện, lúc này mọi người đều đem lực chú ý đặt ở trên người đối thủ trước mặt mình, căn bản không rảnh lưu ý biến hóa cực kỳ bé nhỏ của mặt ngoài Bổn Nguyên Thâm Hải.

Ngay cả đám người Lăng Huyên Huyên, Lăng Phong và Cao Vũ, nay cũng đang chém giết với mấy tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc.

Toàn bộ Bổn Nguyên Thâm Hải, chỉ có Tần Liệt và Hạo Kiệt ba người không có đối thủ, đều giống như lâm vào cảnh giới kỳ dị nào đó.

Hạo Kiệt, Minh Hú, Thương Diệp ba người, không nghe thấy bọn Kiền Thăng kêu gọi cùng truyền tin linh hồn, tinh khí thần tựa như đều ở trong Bổn Nguyên Thâm Hải.

Mà Tần Liệt, thì là tiếp tục lấy linh hồn và tinh huyết, liên tục tăng thêm tia máu cho “Thông Thiên” cổ đồ.

Đột nhiên, hồn hồ của hắn, cũng nổi lên các tia gợn sóng.

Phác họa cổ trận đồ, hắn thoáng phân tâm lưu ý một chút, ngạc nhiên phát hiện động tĩnh hồn hồ của hắn, cùng động tĩnh của Bổn Nguyên Thâm Hải, có chút tương tự...

Thậm chí, hắn loáng thoáng cảm thấy, hồn hồ trong đầu hắn, giống như đang thử thành lập liên hệ với Bổn Nguyên Thâm Hải.

Hắn chú ý tới, hồn hồ của hắn nổi lên gợn sóng mỏng manh, cũng đồng bộ như vậy với dao động của Bổn Nguyên Thâm Hải.

Các tia sương khói màu tím từ Bổn Nguyên Thâm Hải bay lên, cực cực nhạt, mắt thường cũng rất khó phân biệt.

Nhưng những sương khói màu tím kia vấn vít, giống như hướng tới hắn bay tới.

Cái phát hiện này làm hắn càng thêm kinh dị.

Nhưng, sau khi luồng sương khói màu tím đầu tiên cũng chưa tràn vào thân thể hắn, mà là biến mất ở “Thông Thiên” cổ trận đồ hắn vẽ, hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.

Những thâm uyên ma khí màu tím nhạt kia, không phải chịu thân thể hắn hấp dẫn, mà là... hướng về cổ trận đồ hắn xây dựng mà đến.

Lúc này, một bức “Thông Thiên” cổ trận đồ này của hắn còn chưa hoàn toàn khắc họa thành công.

Các luồng thâm uyên ma khí cực nhạt, sau khi tràn vào cổ trận đồ biến mất, hắn phát hiện một bức “Thông Thiên” cổ đồ này, có một số tia máu như bị nhuộm thành màu tím đậm.

Chỉ thoáng chần chờ một chút, hắn lại tập trung lực chú ý, bổ toàn bộ phận còn lại của “Thông Thiên” cổ trận đồ.

Hắn không chú ý Bổn Nguyên Thâm Hải biến hóa nữa.

Hắn cũng chưa đi để ý tới hồn hồ hắn dao động gợn sóng tương tự với Bổn Nguyên Thâm Hải, không đi nghĩ nhiều cái khác.

Hắn không biết, theo “Thông Thiên” cổ đồ dần dần tiếp cận thành công, sương khói màu tím từ Bổn Nguyên Thâm Hải bay lên đã từ loãng chậm rãi trở nên nồng đậm.

Lúc càng luồng thâm uyên ma khí màu tím đậm không ngừng từ trên Bổn Nguyên Thâm Hải trôi nổi ra, nhất nhất bay về phía bọn họ, rất nhiều ác ma dẫn đầu phát hiện không thích hợp.

Bọn họ kinh ngạc kêu lên, thử lấy thân thể bọn họ, đi hấp thu những thâm uyên ma khí nồng đậm kia, do đó bổ sung lực lượng huyết mạch tiêu hao.

Đáng tiếc, bọn họ dẫn dắt lôi kéo, không có bất cứ lực ảnh hưởng nào đối với những thâm uyên ma khí trôi nổi kia.

Thâm uyên ma khí càng lúc càng nhiều, cũng lúc càng đậm, bắt đầu bốc hơi ra lượng lớn từ trên Bổn Nguyên Thâm Hải, đều cuồn cuộn bay vút về phía bầu trời.

Lần lượt hướng về một bức cổ trận đồ kỳ dị hơn nữa cực lớn nọ ở đỉnh đầu Tần Liệt.

Sau đó, không chỉ ác ma, ngay cả Thần tộc, Cốt tộc, Vũ tộc, còn có các tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc, cũng đều chú ý tới biến hóa kinh người này.

Cường giả đối với Bổn Nguyên Thâm Hải có một chút nhận biết, mắt thấy năng lượng thâm uyên trạng thái dịch hóa bắt đầu bốc hơi lên, tràn hết vào một bức cổ trận đồ kỳ dị kia, rốt cuộc đã biến sắc.

Bọn họ giống như lập tức tỉnh táo lại.

Tuy bọn họ không biết một bức cổ trận đồ kia của Tần Liệt, rốt cuộc là thứ gì, nhưng bọn họ càng lúc càng khẳng định giữa Bổn Nguyên Thâm Hải với Tần Liệt, tất nhiên đã dẫn đầu thành lập liên hệ thần bí nào đó bọn họ không thể lý giải.

Loại liên hệ này, tựa như biểu thị Tần Liệt đã tìm được một khối tinh diện ẩn sâu Bổn Nguyên Thâm Hải, hơn nữa đã đang bắt tay vào cướp lấy!

“Phân ra nhân thủ! Giết hắn!” Áo Khắc Thản gào thét hạ đạt mệnh lệnh.

Một bộ phận tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc vây công Kiền Thăng, Huyền Lạc gào thét lên trời, như kiếm sắc đâm thủng bầu trời.

Bọn họ ý đồ đem Tần Liệt xay nát.

Nhưng, không biết chuyện gì xảy ra, các cột sương khói màu tím đậm bay về phía “Thông Thiên” cổ đồ, đột ngột thay đổi phương hướng.

Mây khói màu tím ẩn chứa năng lượng thâm uyên mênh mông, như rắn bám vào xương, thế mà lại trực tiếp chui trong cơ thể bọn họ.

Các tộc nhân Linh tộc kia, sau khi trong cơ thể đột nhiên tràn vào lượng lớn thâm uyên ma khí nồng đậm, thân thể như bóng cao su bị thổi phồng quá độ, không ngừng bành trướng, sau đó ầm ầm nổ tung.

Bọn họ thậm chí cũng không thể tới gần Tần Liệt phạm vi trăm mét.

“Áo Khắc Thản! Hắn là một người duy nhất, có thể thật sự cướp lấy Bổn Nguyên Tinh Diện!”

Ngay tại lúc này, một luồng hồn niệm của Tác Mỗ Nhĩ không biết đến từ đâu, lại đột nhiên nổ vang lên ở trong đầu hắn.

Áo Khắc Thản sợ hãi biến sắc.

“Đã không tới gần người được, thì lấy linh khí đánh giết hắn cho ta!” Hắn lại một lần nữa gầm lên hạ lệnh.

Lại là một bộ phận tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc đối phó Cốt tộc và Vũ tộc, bởi mệnh lệnh của hắn tách ra, các đôi mắt màu lam bị máu tươi kích phát cuồng, băng lạnh tàn nhẫn nhìn về phía bầu trời.

Mấy chục kiện linh khí cổ quái, có phi toa, có trường mâu, có kiếm sắc, nhất nhất bắn vọt về phía không trung.

Những linh khí đó đều tỏa ra thần quang loá mắt, ẩn chứa không gian, thời gian cùng sinh mệnh lực, khắc áo nghĩa huyết mạch bọn họ nắm giữ.

Những linh khí đó như các ngôi sao băng bay trên trời.

Nhưng ở đỉnh đầu Tần Liệt, một bức “Thông Thiên” cổ trận đồ phức tạp thần bí kia, theo hấp thu thâm uyên ma khí càng lúc càng nhiều, hình thành từ động cũng trở nên càng thêm quỷ dị.

Một vòng từ động màu đỏ tím, từ trên “Thông Thiên” cổ đồ khuếch tán nhanh, như quầng sáng năng lượng hình thành gợn sóng.

Màn ánh sáng màu đỏ tím lan truyền ra, toàn bộ linh khí bay về phía hắn, trong nháy mắt bị đánh thành phế liệu.

Tơ hồn bám vào trên các kiện linh khí cũng bị hủy diệt hết, không giữ lại một tia.

Bổn Nguyên Thâm Hải quanh năm không gợn sóng, dần dần trở nên mãnh liệt hung bạo, thâm uyên ma khí màu tím đậm nồng đậm như mực nước không ngừng bốc hơi lên, như mây trôi di động, lần lượt bay về phía Tần Liệt.

Một bức cổ đồ thần bí kia càng lúc càng to lớn, giống như biến thành một khối bọt biển không ngừng hấp thu thâm uyên ma khí, lấy một loại tốc độ làm người ta cảm thấy điên cuồng nuốt hết ma khí khủng bố.

Bổn Nguyên Thâm Hải, như bị mặt trời chói chang nung một hồi lâu, thế mà đang dần dần cạn đi.

Lấy Tần Liệt làm trung tâm, màn ánh sáng kỳ dị màu đỏ tím đến từ cổ trận đồ vẫn nhộn nhạo ra từng vòng.

- --------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui