Linh Vực

Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện giống nhau là chỉ có một phi hành linh khí, Hợp Hoan tông thì khá hơn một chút, có tới hai Thủy Tinh chiến xa.

Ngoại trừ phó tông chủ Triệu Trường Sinh có một chiếc đang sử dụng này, còn có một chiếc của tông chủ Nguyễn Chiến Thiên có kích cỡ khổng lồ hơn, kết cấu pháp tạp hơn Thủy Tinh chiến xa.

Chiếc này của Triệu Trường Sinh là tam phẩm Địa cấp, còn của Nguyễn Chiến Thiên là ngũ phẩm Địa cấp!

Lúc này, chiếc phi hành linh khí ngũ phẩm Địa cấp lại bỗng nhiên dần dần xuất hiện cách “Lưu Kim Hỏa Vân trướng” không xa.

Tất cả được tạo thành từ thủy tinh màu lam mà hình thành Thủy Tinh chiến xa, từ bên trong các tầng mây mà ầm ầm bay đến. Chiến xa dài bốn mươi thước, rộng mười thước, bên trong thủy tinh mà làm là một đám ký tự phi ngư đang lưu động. Những ký tự này lóe lên ánh sáng màu lam đẹp mắt, như đang vui vẻ bơi lội qua lại.

Một cỗ khí thế chậm rãi truyền ra từ bên trong Thủy Tinh chiến xa, vừa nhìn vào, Thủy Tinh chiến xa này như một chiến hạm màu lam đang đạp gió rẽ sóng trên biển.

Trên Thủy Tinh chiến xa màu lam, một gã nam tử mặc áo bào trắng tóc bạc, khí lực to lớn mạnh inẽ như núi đứng cạo sừng sững, cặp mắt thân quang rạng rỡ, tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía “Lưu Kim Hỏa Vân trướng” giương giọng cao quát lên: “Là Tống minh chủ Huyền Thiên Minh?”.

Bên trong trướng bồng màu đỏ sậm, đoàn người Tống Vũ, Tống Tư Nguyên, Tạ Diệu Dương, Tạ Chi Chướng, đang ủ rũ ngồi ngay ngắn, thở dài.

Vừa nghe âm thanh bên ngoài, vẻ mặt những người này ngẩn ra, liền nhô đầu ra ngoài trướng bồng.

“Thủy Tinh chiến xa màu lam! Nguyễn Chiến Thiên!”.

“Quả nhiên là Nguyễn Chiến Thiên đích thân tới!”.

Tống Vũ, Tạ Diệu Dương nhìn thoáng qua một cái liền lập tức tỉnh táo lại, Tống Vũ lộ diện thét to nói: “Là Nguyên huynh Hợp Hoan tông?”.

“Tống huynh! Có nhìn thấy Triệu tông chủ tông ta không?”. Nguyễn Chiến Thiên cả kinh kêu lên.

“Nguyên huynh đến thật đúng lúc!” Vẻ mặt Tống Vũ phấn chấn, hắn hướng sang Tống Tư Nguyên gật gật đầu. Thủy Tinh chiến xa “Lưu Kim Hỏa Vân trướng” này tăng tốc bay nhanh tới bên Thủy Tinh chiến xa, đợi khi hai phi hành linh khí này áp sát vào nhau, Tống Vũ phi thân lên Thủy Tinh chiến xa màu lam.

Nhận thấy trên chiến xa ở phía trước xuất hiện khí tức võ giả Hợp Hoan tông, Tống Vũ như nhìn thấy hy vọng, nói: “Bên trong Cực Hàn sơn mạch bỗng nhiên xông ra rất nhiều hung thú, hung thú này như phát cuồng vậy, cứ nhắm vào chúng ta mà đuổi giết. Nguyên huynh, ngươi tới vừa đúng lúc, nếu ngươi có thể mời gọi cường giả xung quanh đại lục, tề tụ lại chém giết những con hung thú này, lần này chúng ta chắc chắn thu hoạch nhiều linh tài trân quý không tưởng tượng nổi!”.

“Ta đến chính là vì chuyện này!”. Nguyễn Chiến Thiên trầm giọng nói.

“Vậy thì tốt quá, xin thỉnh Nguyên huynh thay đổi lại cục diện Xích Lan đại lục, loan truyền xung quanh đại lục, mời gọi các cường giả Xích Lan đại lục tề tụ lại để tổng tấn công đàn hung thú này!”. Tống Vũ hưng phấn.

“Có lẽ Tống huynh hiểu lầm rồi”, sắc mặt Nguyễn Chiến Thiên bình tĩnh, lắc lắc đầu nói: “Ta tới là muốn hóa giải trận hạo kiếp này, ta được cấp trên giao phó, đặc biệt tới gặp Tần Liệt”.

“Gặp Tần Liệt? Cấp trên giao phó?”. Tống Vũ ngẩn ngơ.

Tạ Diệu Dương cùng tộc nhân Tạ gia cũng là vẻ mặt kinh hãi, đều hô nhẹ.

“Ngươi có thể liên hệ với Tần Liệt được không, nói là có người gọi là Lý Mục, phó thác ta đến gặp mặt hắn, để giải quyết mâu thuẫn ở Xích Lan đại lục?” Vẻ mặt Nguyễn Chiến Thiên nghiêm túc.

“Lý Mục?”. Tống Vũ càng kinh ngạc hơn.

“Ngươi biết hắn?”. Nguyễn Chiến Thiên cũng ngạc nhiên.

“Người này từng sống ở Xích Lan đại lục một thời gian ngắn, lúc đó hắn cùng Tần Liệt có quan hệ không đơn giản, nhưng sau đó lại mất tích thần bí”. Tống Vũ từng cho người điều tra qua Tần Liệt, tất nhiên biết được sự tồn tại của Lý Mục, hắn giải thích đơn giản một chút, sau đó tò mò hỏi: “Nguyên huynh, Lý Mục này... Đến tột cùng hắn là người phương nào? Sao lại mời được ngươi đến đây?”.

“Không phải là mời, là phân phó...”, vẻ mặt Nguyễn Chiến Thiên đau khổ, giải thích nói: “Hắn là người ở bên trên”.

Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, mọi người đều biến sắc.

“Thân phận hắn ở bên trên là gì?”. Trầm ngâm một chút, Tạ Diệu Dương thật cẩn thận hỏi.

“Thân phận cụ thể ta cũng không rõ, nhưng hắn nắm giữ một thanh ‘Thiên Kiếm’...”. Nguyễn Chiến Thiên quát nhẹ.

Lời vừa nói ra, Tống Vũ, Tạ Diệu Dương mọi người đều hít lạnh một hơi, mỗi người đều cảm thấy kính nể.

“Ta thử để cho tiểu nữ liên hệ với Tần Liệt!”. Tạ Diệu Dương ý thức được sự tình quan trọng, tỏ thái độ đầu tiên.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, trên khu vực trống trải phía xa đột nhiên xuất hiện quái vật khổng lồ, một con vượn to lớn như một tòa kim sơn, điên cuồng xông tới.

“Nhanh một chút!”. Nguyễn Chiến Thiên thôi thúc.

Tạ Diệu Dương vội vàng lấy ra một khối tinh thể lục giác, đồng tử hắn chợt lóe, từ trong mi tâm bắn ra một luồng ánh sáng xanh biếc.

Chùm tia sáng này xuyên vào bên trong tinh thể.

Cũng ngay lúc đó, Tạ Tĩnh Tuyền ở Dược sơn, vòng tay phỉ thúy xanh biếc trên cổ tay như trăng sáng, đột nhiên truyền đến âm thanh leng keng nghe vui tai.

Trên khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của Tạ Tĩnh Tuyền hiện ra vẻ khó hiểu, thấp giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là đã nói với bọn họ rời khỏi Xích Lan đại lục nhanh một chút, lúc này còn muốn truyền tin làm gì”.

Thì thầm trong miệng, nàng dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên trên vòng tay phỉ thúy.

Một luồng tinh thần dao động cực kỳ rõ ràng, xuyên thấu qua vòng tay phỉ thúy, lập tức truyền đến linh hồn thức hải nàng.

“Con đang ở bên cạnh Tần Liệt phải không? Con nói cho hắn biết, Nguyễn Chiến Thiên tông chủ Hợp Hoan tông tự thân từ hải ngoại đến, nghe theo sự phân phó của Lý Mục, muốn lập tức gặp hắn”. Âm thanh Tạ Diệu Dương gấp gáp, vang lên trong não hải nàng: “Nói hắn để cho đàn hung thú khốn kiếp đó tạm ngừng đuổi giết, chúng ta chính thức nói chuyện cùng hắn”.

Tạ Tĩnh Tuyền ngẩn ngơ.

Lúc này, Tần Liệt cùng Lăng Ngữ Thi, Tống Đình Ngọc đứng ở đỉnh Dược sơn, đang nói chuyện phân ly.

“Tần Liệt, tông chủ Hợp Hoan tông Nguyễn Chiến Thiên đích thân tới, hắn nói, hắn nghe theo sự phân phó của Lý Mục tới gặp ngươi, hắn muốn ngươi tạm dừng đuổi giết ba đại thế lực”. Tạ Tĩnh Tuyền bình tĩnh một chút, bỗng nhiên vẻ mặt quái dị nói.

“Lý thúc!”. Vẻ mặt Tần Liệt chấn động.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”. Lăng Ngữ Thi thân thiết hỏi.

U ảnh linh hồn Huyết Lệ, ở bên ngoài Dược sơn xem xét một vòng, lúc này lại quay về.

Thấy vẻ mặt quái dị của Tần Liệt, Huyết Lệ cũng không khỏi kinh ngạc: “Tiểu tử, thời điểm này đang là lúc hăng hái, sao lại bỗng nhiên ngây dại?”.

Tần Liệt cau mày, trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói với Mãng Vọng: “Ngươi truyền tin cho tộc nhân ngươi, tạm thời ngưng đuổi giết võ giả ba phương thế lực, để cho bọn họ nói chuyện thành thật một chút”.

Mãng Vọng đang lơ lửng trong không trung, trong mắt cũng tràn đầy vẻ khó hiểu.

“Kêu người làm thì làm liền đi!”. Tần Liệt không kiên nhẫn nói.

Vì vậy Mãng Vọng không nhiều lời, bỗng nhiên hướng lên trời rít gào tiếng rống của hắn như tiếng sấm vang vọng liên tục và rung chuyển mỗi một phiến thiên địa trên Xích Lan đại lục.

Các hung thú sinh sống khắp nơi trên các đồng bằng, rừng rậm lớn trên toàn Xích Lan đại lục nghe thấy tiếng rống của hắn cũng bất đắc dĩ mà ngừng lại.

Con vượn khổng lồ đang xông về phía Thủy Tinh chiến xa và trướng bồng đỏ sậm, hung tợn muốn cắn xé, nghe thấy âm thanh gào rống, cũng lập tức dừng lại.

Hắn nghi hoặc nhìn phương hướng phía sau, tựa như kỳ quái vì sao Mãng Vọng hạ lệnh không tiếp tục truy đuổi nữa.

Trên Thủy Tinh chiến xa, Nguyễn Chiến Thiên nhìn thấy con vượng khổng lồ không có tiếp tục xông tới, cũng âm thào thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngượng ngùng nói: “Xem ra danh tự Lý Mục thật đúng là có tác dụng”.

“Kế tiếp làm thế nào?”. Tống Vũ cười khổ.

“Ngươi truyền tin cho Lý Dịch Bát Cực thánh điện, ta cho người liên hệ Trường Sinh, chúng ta cùng nhau đi gặp Tần Liệt”. Nguyễn Chiến Thiên nói.

“Được rồi”.

Trên Dược sơn.

Tần Liệt nhíu mày, thấy tộc nhân Giác Ma tộc lần lượt tụ tập ở chân núi, lại nhìn đến tộc nhân Lăng gia đi vào Lăng gia trấn, tựa như nhớ lại quá khứ.

“Lý Mục đó có ảnh hưởng đối với ngươi lớn như vậy?”. Mắt đẹp Tống Đình Ngọc lộ ra vẻ không dám tin, tò mò hỏi: “Ngươi tôn kính hắn như vậy?”.

“Không có Lý thúc, đã không có Tần Liệt ta”. Tần Liệt thản nhiên nói.

“Khi ở Băng Nham thành, Lý Mục dẫn theo ngươi ung dung rời khỏi Nguyên Thiên Nhai trước mặt đông đảo cường giả Sâm La điện canh chừng các ngươi như hổ rình mồi”. Tạ Tĩnh Tuyền nhớ tới chuyện cũ, cũng âm thầm kinh ngạc: “Sau đó, chúng ta điều tra Lý Mục, muốn biết thân phận cùng với lai lịch người này. Đáng tiếc, chúng ta không thu hoạch được gì, cũng vẫn không phát hiện được tung tích của hắn, Lý Mục đến tột cùng là người phương nào?”.

“Ta cũng không biết”. Tần Liệt thật thà nói.

Hắn vẫn biết là lai lịch Lý Mục thần bí, chắc chắc không đơn giản. Từ việc Lý Mục giao cho hắn phương pháp luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi, hắn liền mơ hồ đoán ra một chút.

Tịch Diệt Huyền Lôi là bí pháp độc môn của Tịch Diệt lão tổ ở Thiên Tịch đại lục. Căn cứ vào cách nói của Huyết Lệ, Tịch Diệt lão tổ là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên toàn bộ ngũ đại lục ở Bạo Loạn chi địa, cũng có thể được xếp vào hàng ngũ cường giả.

Bí quyết độc môn của cường giả này, Lý Mục lại có thể có được, điều này đủ để chứng minh không thể xem thường Lý Mục được.

Lúc này, Lý Mục vậy mà có thể phó thác tông chủ Hợp Hoan tông Nguyễn Chiến Thiên đích thân tới tìm hắn nói chuyên, cái này cũng chứng minh được thân phận của Lý Mục tất nhiên hiển hách.

“Ngươi đúng là vận khí ngập trời, thế mà có thể giao du với tiền bối cao nhân bậc này”. Tống Đình Ngọc cảm thán nói.

“Hy vọng Lý Mục có thể hóa giải trận hạo kiếp này của Xích Lan đại lục”. Tạ Tĩnh Tuyền cũng u u nói.

Phía nam Xích Lan đại lục, Lý Dịch Bát Cực thánh điện đang ngồi ngay hắn trên cự hoàng kim cự liễn, đang muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thông Thiên sơn.

Lúc này, hắn cũng nhận được tin tức, tông chủ Hợp Hoan tông Nguyễn Chiến Thiên đích thân tới, muốn hắn trở về Dược sơn trao đổi chuyện quan trọng.

Lý Dịch hoàn toàn không muốn quay lại, nhưng Nguyễn Chiến Thiên nói hắn thay mặt cho ý chỉ của cấp trên, vì vậy hắn liền chịu thua, ngoan ngoãn điều khiển cự liễn quay đầu lại.

***

Đỉnh núi Dược sơn.

Tần Liệt với sắc mặt trầm trọng đang lẳng lặng chờ, từng đầu hung thú dữ tợn quay về, nhận được mệnh lệnh của Mãng Vọng, cũng lần lượt quay về.

Dưới chân núi, những hung thú này im lặng ngồi xuống, không hề rống lên phát như phát điên, giống như đang đợi mệnh lệnh kế tiếp của Mãng Vọng.

Bản thân Mãng Vọng là thủ lĩnh đàn Cự Linh tộc này lại hóa thành một đạo điện xà màu bạc dài hai thước, cũng im lặng lơ lửng bên cạnh Tần Liệt.

Tộc nhân Lăng gia tụ tập ở Lăng gia trấn, tộc nhân Giác Ma tộc phân tán ở xung quanh Dược sơn, chính giữa là đàn hung thú.

Một lát sau, tứ đại cường giả Khố Lạc, Khố Lỗ, Tạp Mông, Đa La cưỡi Liệp Linh thú quay về, vẻ mặt quái dị, hạ xuống trên đỉnh Dược sơn.

“Tần Liệt, ngươi muốn những hung thú này ngừng công kích?”. Khố Lạc cau mày hỏi.

Hắn suất lĩnh tộc nhân Giác Ma tộc, một đường liều chết xông lên hướng tới đám người Triệu Trường Sinh Hợp Hoan tông, được nửa đường bỗng nhiên phát hiện hung thú ngừng lại.

Cảnh giới của Khố Lạc cao thâm, nhận thức linh hồn cực kỳ sâu sắc, hắn có thể trực tiếp nói chuyện với hung thú, hỏi một chút, mới phát hiện là do Tần Liệt yêu cầu Mãng Vọng ngăn cản tộc nhân Cự Linh tộc đuổi giết võ giả ba phương thế lực.

Không có cự thú này giúp, chỉ bằng vào tộc bộ Giác Ma tộc, không dám chân chính huyết chiến với ba phương thế lực, cho nên bọn họ cùng ngừng lại.

Bọn họ cảm thấy rất là khó hiểu quay về, muốn hỏi rõ ràng tình huống như thế nào, muốn biết thái độ của Tần Liệt

“Ta đã bảo bọn họ ngừng đuổi giết”. Tần Liệt cũng không giấu giếm: “Đã xảy ra một chuyện, ta cũng cần hỏi rõ một chút, các ngươi tạm thời chờ một chút”.

“Đã xảy ra chuyện gì?”. Khố Lỗ ngạc nhiên.

“Lát nữa nói sau”. Tần Liệt nhíu mày.

“Được, chúng ta đợi ngươi”. Khố Lạc thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không có miễn cưỡng, hướng sang các tộc nhân ra lệnh.

Hắn biết rõ, nếu không có Tần Liệt giúp đỡ. Tộc bộ Giác Ma tộc này của bọn họ, sẽ bị ba phương mẽ thế lực chém giết sạch sẽ, cũng sẽ không có khả năng còn một ai sống sót mà tiến vào U Minh đại lục.

Hiện tại, bọn họ biết được năng lực của Tần Liệt, cho nên rất coi trọng lời nói của Tần Liệt.

Tộc nhân Giác Ma tộc trên mình Liệp Linh thú nhảy xuống, cũng một lần nữa tụ lập ở khu vực phụ cận Dược sơn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cự liễn màu vàng của Bát Cực thánh điện xuất hiện đầu tiên, xuyên qua các tầng mây mà bay đến, đang lơ lửng đứng im ở trong không trung phía trên Dược sơn.

Thánh chủ Bát Cực thánh điện Lý Dịch cùng với Kim Y sứ giả Thường Khi, đoàn người Thanh Y sứ giả Chiêm Thiên Dật, đều là vẻ mặt lạnh lùng đứng trên cự liễn, ánh mắt oán độc nhìn về phía Tần Liệt.

Tần Liệt hừ lạnh một tiếng.

“Mạc Hà bị ngươi giết chết, Bát Cực thánh điện sẽ không để yên, đàn hung thú này tuy lợi hại nhưng không phải vô địch”. Kim Y sứ giả Thường Khi ngữ khí bình tĩnh: “Xích Lan đại lục, Thiên Vận đại lục cùng Lưu Vân đại lục, toàn bộ thế lực cấp Xích Đồng mặt trên, đều cùng thuộc về một phương thống trị. Nay ở trên đã truyền lời xuống, chúng ta muốn nhìn xem, nếu thế lực bên trên chúng ta phái cường giả đến, cự thú này có thể trở thành linh tài chúng ta hay không!”.

“Rống!”. Mãng Vọng phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Kim Y sứ giả Thường Khi, nghe thấy hắn rống lên một tiếng, vẻ mặt cũng hơi biến đổi.

Tần Liệt nhìn Thường Khi giống như mỉa mai, lắc lắc đầu nói: “Nếu không phải có người cầu tình, các ngươi muốn sống rời khỏi Xích Lan đại lục, cũng không có dễ dàng như vậy”.

Sắc mặt Thường Khi phát lạnh, cả giận nói: “Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nếu không có đàn hung thú này, nếu không có cường giả Giác Ma tộc che chở, ngươi chỉ là một tiểu võ giả Vạn Tượng cảnh, ngươi ở trong mắt ta ngay cả con kiến cũng không bằng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui